- Tốt lắm.

Mục Lý Kỳ đáp khẽ.

Đúng lúc này thì trong phòng điều khiển chính của một chiếc Sưu Cứu Hạm phát ra lời kêu gọi. Đây cũng là luật lệ rồi, Mục Lý Kỳ cũng không tò mò gì chuyện này, lập tức kết nối.

Ngay sau đó trên màn hình xuất hiện dáng vẻ nghiêm túc của Thượng Chí Kỳ, chào Mục Lý Kỳ theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

- Trung tá Thượng Chí Kỳ, vất vả quá rồi.

Mục Lý Kỳ hơi lộ vẻ tươi cười, chắp tay sau lưng nói.

- Tất cả đều là thuộc hạ làm hết nghĩa vụ, không có gì vất vả cả.

Thượng Chí Kỳ đáp.

- Trước đây cổ Hoành Thần tướng quân có lệnh, để ngăn ngừa tin tức tiết lộ ra, cam đoan sự an toàn cho Tiêu Tướng quân. Mời ngài ngay lập tức tắt hết hết thống thông tin viễn trình, trên đường không có bất luận kẻ nào, quân đào nào có thể liên lạc với ngài, trực tiếp chạy tới Nam Du Tinh.

- Hạ quan hiểu rồi. Tuy nhiên còn xin Chuẩn tướng Mục Lý Kỳ mau chóng chạy tới tinh cầu màu vàng đất kia, nghĩ cách cứu viện Tiêu tướng quân và Nam Du Quận ở trong cơn nước lửa.

Thượng Chí Kỳ liền báo cáo tiếp.

- Trung tá Thượng Chí Kỳ yên tâm đi. Ta cam đoan sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới hội hợp với đám người Tiêu Hoằng.

Mục Lý Kỳ tươi cười nhưng sau lưng lại chứa sát khí vô tận, vươn ngón tay cái chúc xuống ở phía sau lưng.

Cổ Tư Đằng tất nhiên hiểu ý thủ thế này, lập tức ra lệnh cho ba chiếc Ma Văn chiến hạm nhắm ngay vào ba chiếc Sưu Cứu Hạm mà bắn!

Khi Cổ Tư Đằng ra lệnh, ba chiếc chiến hạm Ma Văn trong hạm đội Hỏa Hồ không dừng lại chút nào, tất cả trọng pháo đều phân biệt nhằm vào ba chiếc Sưu Cứu Hạm, bắn liền một lượt.

Ở khoảng cách gần như vậy, Sưu Cứu Hạm căn bản không thể kịp phản ứng. Chỉ trong nháy mắt, phi đạn Ma Văn dày đặc xé tan hư không với vận tốc ánh sáng, đồng loạt oanh kích ba chiếc Sưu Cứu Hạm.

Bởi Sưu Cứu Hạm đều không phải là Ma Văn chiến đấu, không có hộ giáp cường đại, cũng không có năng lực chặn vũ khí, hoàn toàn giống như cừu non trong mặt mãnh hổ.

Trong khoảnh khắc, ba chiếc Sưu Cứu Hạm bị ánh sáng bao phủ!

Đối mặt với cảnh này, thần sắc Thượng Chí Kỳ lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi, sau đó ánh mắt nhìn thẳng vào Mục Lý Kỳ.

- Trưởng quan Mục Lý Kỳ, đây là ngài...

Không đợi Thượng Chí Kỳ nói hết câu, ba chiếc chiến hạm Ma Văn của hạm đội Hỏa Hồ đã lại đồng loạt một lần nữa!

Ngay sau đó, hình ảnh Thượng Chí Kỳ trên màn hình trực tiếp biến mất. Thông qua cửa sổ quan sát gần đó có thể thấy ba chiếc vận binh hạm cách đó xa xa đã trực tiếp bị bắn nát, mãnh vỡ lở lửng trong hư không. Không còn ai có thể còn sống trên ba chiếc Sưu Cứu Hạm này. Ước chừng gần 300 thành viên công tác của Nam Du Quận đều mất mạng.

- Đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc rồi. Yên tâm đi. Người kính ngưỡng Tiêu Hoằng như vậy, ta sẽ khiến hắn mau chóng đoàn tụ với ngươi.

Mục Lý Kỳ nhìn những mảnh vỡ, nói khẽ, gần như không có chút vẻ đồng tình nào. Thứ duy nhất có thể nhận thấy là vẻ âm hiểm và lạnh như băng.

- Truyền thông tin, trên đường rút khỏi khu vực không biết, có ba chiếc Sưu Cứu Hạm gặp phải Già Mã Xạ Tuyến bạo, thân tàu bị hủy, không ai sống sót. Tất cả mọi người tưởng nhớ bọn họ.

Mục Lý Kỳ nói với Tham mưu trưởng Đan Gia Tín.

- Hiểu rồi.

Đan Gia Tín không hề đổi sắc, đáp khẽ, nhìn như mọi chuyện đều nằm trong dự tính vậy.

Mặt khác sau khi tiến vào khu vực không biết, hạm đội chúng ta tắt toàn bộ hệ thống liên lạc với bên ngoài, tránh tiết lộ kế hoạch.

Mục Lý Kỳ lại nói khẽ, sau đó đưa mắt nhìn vào tinh cầu màu vàng đất trên màn hình và toàn bộ số liệu thu thập được.

Trong đó có hình ảnh mảnh vỡ của Cụ Phong Hào cùng với hài cốt khung máy móc Ma Văn ở phụ cận.

Những tư liệu này có thể nói lên sự cẩn thận tới cực độ của Mục Lý Kỳ, đã xem nhiều lần như vậy rồi, mỗi lần xem khóe miệng hắn đều không kiềm được mà nhếch lên.

Từ tư liệu này mà thấy, mặc dù Tiêu Hoằng còn sống, trong tay chưởng quản không tới 300 binh lực, không có vũ khí hạng nặng, đối mặt với 5000 binh sĩ Hỏa Hồ cũng không có chút phần thắng.

Huống chi Lý Mình Khoa còn có sức chiến đấu của Ngự Sư cấp bốn, sĩ quan phụ tá và Tham mưu trưởng còn có thực lực Ngự Sư cấp ba. Trái lại Tiêu Hoằng có vẻ như chỉ là Ngự Sư cấp hai.

Phía Mục Lý Kỳ bất kể về mặt nào cũng đều ở thể áp đảo.

- Báo cáo Trưởng quan, dựa theo phán đoán thì dự tính thời gian ba ngày chúng ta sẽ tới tinh cầu màu vàng đất kia kia.

Tham mưu trưởng Đại Gian Tín báo cáo với Mục Lý Kỳ.

- Tốt lắm, ba ngày sau sẽ là ngày chết của Tiêu Hoằng. Lần này ta không tin là Tiêu Hoằng còn khống chế.

Lý Mình Khoa nói, trong lời nói tràn ngập khinh thường.

Sau đó Lý Mình Khoa liền ra lệnh cho quân đoàn Hỏa Hồ dùng tốc độ cao nhất tiến về phía tinh cầu màu vàng đất kia kia.

Đồng thời vào thời điểm này, tất cả Sưu Cứu Hạm dưới sự chỉ huy của cổ Hoành Thần đã rút hết khỏi khu vực không biết này. Hiển nhiên giờ khắc này, khu vực này đã biển thành một nơi biệt lập.

Cũng có thể nói nơi này là một cái lông sắt đóng chặt, quân đoàn Hỏa Hồ trong này trực tiếp giết chết Tiêu Hoằng ở đây thì thần không biết, quỷ không hay, cắt đứt hậu hoạn. Chỉ cần đem thi thể Tiêu Hoằng về, phòng tuyến tâm ly của quân đoàn Bối La sẽ hoàn toàn sụp đổ tới lúc đó thì muốn làm gì cũng được rồi.

Mà bên kia, hai chiếc vận binh hạm của quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cũng đã tiến vào trong lãnh thổ Duy Lâm Công Quốc. Hai chiếc vận binh hạm này có một ngàn binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đang nghỉ dưỡng, một đường chạy tới Hi Lạc Tinh.

Có thể nói trải qua cuộc chiến sỉ nhục tại Hải Lam Tinh, tất cả binh sĩ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 đều nghẹn khuất, không có lúc nào không tìm cơ hội báo thù. Lần này cuối cùng cơ hội cũng tới.

về phần Trát Gia Lạc trong Hi Lạc Tinh thì cũng đã bố trí chiến thuật cuối cùng. Mục tiêu đả kích đầu tiên tất nhiên là chiến tuyến Tây Cương, đồng thời cũng tận khả năng đẩy mạnh chiến trường tới Hải Lam Tinh.

Hiện giờ điều Trát Gia Lạc phải làm chính là đợi 1000 binh sĩ Thiên Dực tới, sau đó ưu hóa chiến thuật một lần nữa, sau đó đánh tới chiến tuyến Tây Cương, tiêu diệt quân chủ lực của quân đoàn Bối La.

Đối với nguy cơ của chiến tuyến Tây Cương, thậm chí hạm đội Hỏa Hồ ở gần đó Tiêu Hoằng tất nhiên không biết. Đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được đám người cổ Hoành Thần thăm dò qua trùng động, sớm muộn cũng phát hiện ra nơi này.

Tiêu Hoằng có thể nói là bất lực với chuyện này, cũng không đủ sức ngăn cản. Điểm chủ động duy nhất Tiêu Hoằng nắm được đó là nhanh chóng mạnh mẽ lên, dung nhập tất cả đạo lý Đại trưởng giả dạy mình dung nhập vào hệ thống chiến đấu của mình.

Ước chừng qua ba giờ tu luyện, đợi tối khi hiệu quả của máu Kim quan điêu hết, Tiêu Hoằng lại mở mắt ra, thấy Ngự lực trong cơ thể đã đạt tới 10661 luồng.

Hắn chỉ còn cách yêu cầu Ngự Sư cấp bốn là 11000 rất gần thôi.

Chậm rãi đứng lên, hơi đánh giá bốn phía một chút, ước chừng 500 thành viên Thích Khách Mình và 200 binh sĩ Bối La ngồi lẫn lộn trên Hắc tinh sa thổ, lẳng lặng tu luyện.

Đại bộ phận thành viên Thích Khách Mình hiện giờ đã được võ trang hạng nặng, một Lưu Văn, một Chiến Văn và một bộ vũ khí, còn trang bị nỏ Ma Văn Vi Mê mà Tiêu Hoằng chế tạo cho bọn họ cùng với tên dùng hợp kim Vi Mê chế thành.

Nhìn mọi người tu luyện hết sức chăm chú, Tiêu Hoằng cũng không quấy rầy, điều khiển Lưu Văn im lặng rời đi.

Dựa theo thói quen tiến vào đại sảnh trưởng giả, Tiêu Hoằng liền tiếp tục ăn thịt Kim quan điêu. Nhiều ngày như vậy, thịt Kim quan điêu cũng bị Tiêu Hoằng ăn gần hết rồi.

Lại thấy Đại trưởng giả đang ngồi một góc, trong tay là bộ đồ do lông Kim quan điêu chế thành. Đây là một kiện áo bào trắng, rõ ràng theo Tiêu chuẩn của Tống Táng kỵ sĩ đoàn. Cạnh hắn còn có một cái đai lưng rộng bản màu xám, cũng sử dụng lông Kim quan điêu chế thành, bên trên có khảm tơ vàng.

- Đại trưởng giả, ngài định cho ai chiến bào này?

Tiêu Hoằng ăn thịt Kim quan điêu, hỏi khẽ.

Thấy Đại trưởng giả nhìn Tiêu Hoằng, cười cười, sau đó dùng giọng nói già nua đáp:

- Không bao lâu nữa ngươi sẽ biết.

Nói xong Đại trưởng giả liền tiếp tục chế tạo, hoàn toàn dùng phương pháp thủ công mà làm.

Thấy dáng vẻ thần bí thể của Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng cũng không hỏi tới nữa, ăn xong bữa tối liền cáo biệt Đại trưởng giả. Sau đó hắn lại trở về nơi ở của mình, chế tạo Ma Văn.

Trải qua nhiều ngày điên cuồng chế tạo như vậy, không thể phủ nhận đối với Đao Phiền Chiến Van và Lưu Van, Tiêu Hoằng cơ bản nhắm mắt là có thể tạo hình được.

Trạng thái như vậy mặc dù có hơi buồn tẻ nhưng tốc độ rõ ràng tăng lên rất nhiều. Trên cơ bản là tới lúc này, Tiêu Hoằng đã tạo hình xong hai mươi khối Tái thạch, sau đó rót dung dịch vào, kích hoạt rất nhanh.

Gần như hắn dùng phương pháp thủ công để sản xuất với số lượng lớn.

Mãi tới mười giờ tối, trải qua khoảng năm tiếng đồng hồ chế tạo, Tiêu Hoằng mới giãn gân cốt một chút, đồng thời đưa Ma Văn, Văn khí vừa chế tạo đặt vào trong hộp gỗ, sau đó đặt cạnh cửa, đợi Ngả Nhĩ Văn có thời gian sẽ tới nhận.

Kể tiếp Tiêu Hoằng liền tiến vào bóng đêm, ra tới sân huấn luyện hỗn độn của mình, điên cuồng tập luyện các kỹ xảo học được từ chỗ Đại trưởng giả.

Tuy ràng trong tay Tiêu Hoằng không có vũ khí thích khác nhưng Hàn Võ có tính biến hóa cực cao, có thể tạo thành lưỡi đao băng rất sắc bén, cũng có thể sinh ra phi đao hàn băng. Nó chỉ thiếu một thanh nỏ tay thôi.

Tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng đã có tính toán về việc này, có thể thay thế bằng vô cùng. Dù sao thì Tiêu Hoằng cũng chủ tu Chiến Văn, không am hiểu khống chế Văn Khí.

Tới khoảng mười hai giờ đêm, Tiêu Hoằng mới huấn luyện xong, trở về nơi ở. Tuy nhiên hắn cũng không vội nghỉ ngơi mà lại thiết kế Chiến Văn Ngự Sư cấp bốn cho mình. Tuy Ngự lực tạm thời còn chưa đủ nhưng sửa sang ý tưởng một chút vẫn không có vấn đề gì.

Chính vào lúc này, vô tình nhìn vào gương, vẻ mặt Tiêu Hoằng hơi lộ chút khác thường. Gương mặt vốn hơi già nua đã sáng bóng ra, dưới cằm và trên mép cũng mọc râu mờ nhạt, trên khuôn mặt trắng nõn lại càng rõ ràng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play