Đối với quân đoàn Hỏa Hồ, bình thường cổ Hoành Thần hay Chu Bằng sẽ không tùy tiện điều động, nhưng trước mắt dường như chỉ có quân đoàn Hỏa Hồ là đáng tin cậy nhất, lúc tất yếu còn có thể phục chế biện pháp đổi phó Tiêu Hoằng lúc trước, gài quân đoàn Bối La một vố nữa.
Nhưng ngay vào lúc này, Ma Văn thông tin trước mặt cố Hoành Thần rung lên, người gọi là Thượng Chí Kỳ.
Nhìn thấy hạm đội cứu hộ gọi tới khẩn cấp, sắc mặt cố Hoành Thần hơi đổi, liếc Chu Bằng, nhận cuộc gọi.
- Thượng trung tá, có chuyện gì thế?
Cố Hoành Thần làm ra bộ dạng uy nghiêm, hôi.
- Báo cáo Tướng quân, chúng ta phát hiện xác tàu Cụ Phong ở khu vực không rõ.
Thượng Chí Kỳ báo cáo, ánh mắt có vui mừng cũng có lo lắng.
Trái lại, cố Hoành Thần nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, trong ánh mắt hiện tia sáng lạnh, nhìn sơ dữ liệu do Thượng Chí Kỳ gửi đến. Toàn bộ tàu Cụ Phong đã rơi xuống hoang mạc, vờ thành ba đoạn, thật là thê thảm, xung quanh phân tán khoang thuyền cứu sinh cùng mảnh vỡ Ma Văn khung máy móc.
Cách đó trăm km, một đường rải thi thể về hướng đông.
Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, bên trong tàu Cụ Phong còn có người sống sót, thậm chí cực kỳ có khả năng là Tiêu Hoằng còn sống.
Cái tên Tiêu Hoằng này đúng là mạng cứng mà, không ngờ đã thế mà vẫn còn chưa chết. Nhưng mà ngươi quá xui xẻo, lần này lại rơi vào trong tay ta, trong lòng Cố Hoành Thần nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ vui mừng cùng lo lắng.
Lúc này, cố Hoành Thần cũng nhìn ra được, tuy rằng Tiêu Hoằng rất có thể còn sống, nhưng dường như cũng kéo dài hơi tàn, nói không chừng bây giờ đã thành dã nhân nơi hoang đảo.
- Tướng quân, theo đủ loại dấu hiệu cho thấy, Tiêu tướng quân rất có thể còn sống. Hơn nữa, chúng ta phát hiện rất nhiều dấu hiệu sinh mệnh ở trong mảnh rừng rậm kia. Bây giờ, xin ngài đồng ý cho hạm đội cứu hộ của ta tiến vào hành tinh vàng đất kia, tiến hành tìm kiếm cứu hộ Tiêu tướng quân.
Thượng Chí Kỳ giọng điệu khẩn thiết, nói với cố Hoành Thần.
Cố Hoành Thần không nói, mà ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới hỏi:
- Tin tức này, ngoài ngươi cùng hạm đội của ngươi ra, còn có ai biết không?
- Không có, thuộc hạ biết được tin tức, lập tức báo cáo với ngài.
Thượng Chí Kỳ đáp, hắn là một Trung tá nho nhỏ, làm sao biết được ý nghĩ của Cố Hoành Thần chứ?
- Tin tức của ngươi rất đúng lúc, nhớ kỹ tuyệt đối đừng tiết lộ ra tin tức này, tránh cho tiết lộ về phía Duy Lâm công quốc, sẽ có hại với Tiêu tướng quân. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi lập tức quay về, đến Nam Du tinh.
Cố Hoành Thần cố gắng trấn định, làm ra vẻ uy nghiêm.
-Trở về?
Thượng Chí Kỳ khó hiểu, dựa theo kinh nghiệm của hắn, lúc này phải nhanh chóng tiến hành tìm kiếm cứu nạn Tiêu Hoằng mới là lựa chọn tốt nhất.
- Tướng quân, cá nhân ta cho rằng bây giờ là thời cơ tốt nhất tiến hành tìm kiếm cứu nạn Tiêu tướng quân, vì sao phải quay về?
- Chỉ dựa vào các ngươi mà tiến hành cứu nạn? Ngươi có biết khu rừng kia hung hiểm cỡ nào không? Còn các ngươi có sức chiến đấu không? Tìm kiếm Tiêu tướng quân là chuyện gấp gáp, nhưng tánh mạng của các ngươi cũng quan trọng mà.
Cố Hoành Thần nói.
- Cảm tạ Tướng quân quan tâm.
Đối với lời của Cố Hoành Thần, Thượng Chí Kỳ khẽ trả lời.
- Hơn nữa nếu Tiêu tướng quân bình yên vô sự, như vậy ngươi cùng thuộc hạ của ngươi tuyệt đối lập được công lớn, thăng cấp là chuyện sớm muộn, về phần bây giờ, các ngươi lập tức quay về, trước khi Tiêu tướng quân được cứu, chớ có lộ ra, mặc kệ là ai cũng không được đề cập.
Cố Hoành Thần căn dặn tiếp.
- Rõ, Tướng quân.
Đối với mệnh lệnh của cố Hoành Thần, Thượng Chí Kỳ đáp lại, ra lệnh hạm đội quay trở về, đồng thời ngắt liên lạc.
Hình ảnh Thượng Chí Kỳ biến mất, sắc mặt cố Hoành Thần cùng Chu Bằng đã tràn ngập lạnh băng kinh hãi.
- Đúng là không thể ngờ được, đã như thế rồi mà Tiêu Hoằng còn khống chế, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Chu Bằng híp mắt hỏi, sau lưng lại phát lạnh. Còn may là phát hiện kịp, nếu trễ hơn một chút, hay là tin tức tiết lộ đến toàn bộ hạm đội cứu hộ, vậy thì hoàn toàn rối rắm, nhất là để cho Tá Phu biết.
- Còn làm gì được, tự nhiên là nhổ cỏ tận gốc, không được để thoát một ai biết tin tức của Tiêu Hoằng, hơn nữa phái ra quân đoàn Hỏa Hồ chuẩn bị tiếp viện đến hành tinh vàng đất kia, dồn Tiêu Hoằng vào chỗ chết. Hơn nữa theo ta phỏng đoán, vũ khí hạng nặng của quân đoàn Bối La đã bị mất sạch, dự tính nhân số sẽ không quá 300. 5000 người đánh 300 người, Tiêu Hoằng chết là chắc, điều kiện trước tiên là hắn còn sống.
Cố Hoành Thần cực độ bình tĩnh phân tích, tiếp theo liên lạc với Mục Lý Kỳ, đoàn trưởng quân đoàn Hỏa Hồ.
Màn hình trước mặt cố Hoành Thần nhanh chóng xuất hiện một nam nhân khoảng hơn 30 tuổi, con mắt cực lớn, mái tóc quăn, trong hai con mắt to như trấu kia lóng lánh âm độc cùng xảo quyệt, hắn chính là Mục Lý Kỳ, một trong những tâm phúc của Cố Hoành Thần.
- Tướng quân, không biết liên hệ thuộc hạ có chuyện gì?
Mục Lý Kỳ chào quân lễ Tiêu chuẩn với cổ Hoành Thần, hỏi.
- Đã có tin tức về Tiêu Hoằng, rất có khả năng còn sống.
Cố Hoành Thần đáp lại.
- Cái gì? Tiêu Hoằng kia còn sống?
Mục Lý Kỳ kinh ngạc nói, hắn thật sự khó mà tin nổi, một người gặp phải thảm cảnh như thế mà vẫn có sức sóng ương ngạnh như vậy.
- Chi kéo dài hơi tàn thôi, bây giờ ra lệnh cho ngươi dẫn quân đoàn của ngươi đi ra đòn chí mạng lên Tiêu Hoằng. Yên tâm, hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta thăng cấp ngươi làm Thiếu tướng.
Co Hoành Thần căn dặn tiếp.
- Đã rõ.
Mục Lý Kỳ hơi cúi người, đáp.
- Mặt khác, vì phòng ngừa mọi chuyện bất ngờ xảy ra, ta điều phối cho ngươi 2 chiếc chiến hạm Ma Văn hộ tống.
Cố Hoành Thần nói tiếp.
Tiếp theo, CÓ Hoành Thần truyền dữ liệu về hành tinh vàng đất kia cho Mục Lý Kỳ, mới ngắt liên lạc.
Chu Bằng ngồi ở sô pha cũng bắt đầu dùng Ma Văn thông tin ra lệnh toàn bộ hạm đội cứu hộ: tin tức có sai lầm, cơ bản loại trừ khả năng Tiêu Hoằng ở trong khu vực không rõ ràng, tất cả hạm đội tìm kiếm nhanh chóng quay lại hai khu vực trước, tích cực tiến hành tìm kiếm.
Như thế, toàn bộ khu vực đó bị dọn sạch, quân đoàn Hỏa Hồ của Mục Lý Kỳ có làm chuyện gì cùng sẽ không bị bèn ngoài biết được. Hơn nữa vì phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài, cố Hoành Thần còn ra lệnh cho Mục Lý Kỳ, một khi tiến vào khu vực không rõ, sẽ cắt đứt toàn bộ liên lạc với quận Nam Du, thẳng đến khi hoàn thành nhiệm vụ, tự mình đi quận Nam Du báo cáo VỢI cố Hoành Thần.
Đồng thời, tuy ràng bắt đầu điều động quân đoàn Hỏa Hồ, nhưng Chu Bằng vẫn
tạo cảnh giả là quân đoàn Hỏa Hồ vẫn còn ở nơi đóng quân.
Trên hành tinh vàng đất kia, mặt trời xuống phía tây, Tiêu Hoằng hoàn thành 3 tiếng tu luyện ở Ám Dung Động Quật, Ngự lực đã lên hơn 10200 cổ, mỗi một ngày đều co tiến bộ rõ rệt.
Dùng Lưu văn đi lên tường thành cao ngất của Mặc Hoàng thành, Tiêu Hoằng nhìn thấy lại có 300 thành viên Thích Khách Mình đã săn sàng, chuẩn bị tiến vào hang động Mặc Ngân, thế chỗ thành viên bên trong tiếp tục tu luyện. Trước kia tuy rằng họ có Ngự lực cao thâm, nhưng phần lớn nhàn rỗi ở nhà, nguyên nhân là vì không có vũ khí.
Bây giờ thì khác, Tiêu Hoằng ngày đêm làm việc, đã có một nửa thành viên trang bị Ma Văn cùng Khí văn cực kỳ tiên tiến, chỉ cần thêm huấn luyện, những người Ngự lực mạnh mẽ sẽ có thể phát huy sức chiến đấu rất lớn.
Bọn họ đều là người Lạc Đan Luân, ở bên ngoài được gọi là Ma tộc, trong người chảy dòng máu chiến đấu trời sinh.
Bao gồm cả đứa nhỏ cũng thế, từ bé đã thích kiếm gỗ đồ chơi, đều khinh thường búp bê vải linh tinh.
Thành viên Thích Khách Mình bước ra từ cửa thành nhìn thấy Tiêu Hoằng lướt như chuồn chuồn bay vào thành, 300 thành viên Thích Khách Mình đồng loạt cúi đầu:
- Tiêu đại nhân.
- Không cần đa lễ.
Tiêu Hoằng thân thiện đáp một tiếng, kề sát mặt đất, khống chế Lưu văn nhẹ nhàng lướt đi về phía đại sảnh trưởng giả. Bởi vì độ chính xác nâng cao cùng Ngự lực được tăng cường, Tiêu Hoằng khống chế Lưu văn càng tăng mạnh hơn.
Đi ngang qua một chỗ học đường, tiếng ca thanh thúy của những đứa nhỏ vang vọng xung quanh, đó là quốc ca của Lạc Đan Luân, ngàn năm trôi qua, mỗi người đều biết ca hát, ca khúc tràn đầy nhiệt huyết tượng trưng cho dũng cảm.
"Ngay khoảng khắc xiết chặc nắm tay, phát huy giấc mộng, tiếng kèn Lạc Đan Luân kêu gọi ta xuất phát, mang theo tín ngưỡng dũng sĩ thực hiện huy hoàng, ngược gió, mở rộng đôi cánh ẩn giấu, đi tới hào quang sáng lạn..."
Tiêu Hoằng lướt bay trên đường, không khỏi ngâm theo những đứa nhỏ, Tiêu Hoằng chỉ nghe tiếng ca một lần là thuộc.
Ca từ này do bản thân Cáp Thụy Sâm viết ra, từ trong ca từ, Tiêu Hoằng như cảm nhận được nội tâm Cáp Thụy Sâm, không phải chỉ toàn máu lạnh, giết chóc như trong truyền thuyết.
Sự thật đúng là thế, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, dù sao lịch sử đều là do người thắng viết. Nêu người thắng thật sự không thể tìm một lý do thỏa đáng cho sai lầm của mình, vậy thì chỉ còn cách xóa bò đoạn lịch sử đó.
Nhưng lịch sử luôn là lịch sử, cuối cùng sẽ có ngày người ta sẽ vạch ra đoạn lịch sử này, cho dù ma quỷ phủ lên lớp áo hoa lệ, cũng vĩnh viễn không thể che lấp bộ mặt xấu xí của nó.
Trên đường đi ngang qua đại sảnh trưởng giả, Tiêu Hoằng đẩy cửa vào. Đã lâu như thế, Tiêu Hoằng cũng coi như quen thuộc với Đại trưởng giả, bởi vậy cũng không có gi câu nệ.
Tiêu Hoằng đẩy cửa vào, liền thấy như thường lệ, chiếc bàn nhỏ bên cạnh Tiêu Hoằng đặt khối thịt Kim quan điêu thật to, bên trên bốc khói màu xanh.
Về phần Đại trưởng giả, đang cầm bình tưới nước tiếp tục chăm sóc gốc cây tùng xanh bonsai kia. Tiêu Hoằng cững tìm hiểu một ít về loại cây tùng này, thuộc loại tùng xanh bonsai, tuổi thọ rất dài, lớn lên chậm chạp, ngàn năm cũng chỉ to cỡ cổ tay cũng đã là không tệ rồi, không cỏ giá trị gì.
Cũng không biết vì sao Đại trưởng giả yêu quý nó như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT