Một giờ trôi qua.

Cụ Phong Hào tiến vào một khu vực xa lạ, tình huống đã bắt đầu chuyển biến xấu, Ma Văn động cơ vốn lung lay sắp đổ, lúc này bắt đầu lần lượt nổ tung.

- Trưởng quan, nếu tình huống vẫn tiếp tục chuyển biến xấu như vậy, thì dự tính còn có không đến nửa tiếng nữa, Cụ Phong Hào của chúng ta sẽ mất đi toàn bộ hệ thống động lực, hơn nữa tốc độ của chúng ta đang không ngừng giảm xuống!

Phi công nhíu mày, báo cáo với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng ngồi trong phòng điều khiển chính, nhìn màn hình không ngừng lóe ra, tuy rằng vẫn cực lực duy trì vẻ bình thản, nhưng không có người nào rõ ràng hơn Tiêu Hoằng, tình huống rốt cuộc không xong tới cỡ nào.

- Thông báo cho 5 chiếc Ma Văn khung máy móc còn lại, đi ra khoang thuyền, sử dụng động lực của Ma Văn khung máy móc hỗ trợ Cụ Phong Hào tiếp tục tiến lên.

Trầm tư một lát, Tiêu Hoằng nhanh chóng hạ lệnh.

Sau một lát, 5 người Phùng Triết Minh cùng lúc phá vỡ cửa khoang tàn phá của Cụ Phong Hào, bám dính lên thân thể của Cụ Phong Hào, sau đó toàn lực đẩy chiến hạm đi về phía trước.

Mỗi lần tiến lên một đoạn, đám người Phùng Triết Minh lại có thể nhìn thấy các miếng hộ giáp vỡ nát trên thân hạm đang lần lượt bong ra, bay vào trong hư không.

Mảnh không gian này có thể nói là rất đẹp, nhưng đối với những người đang ở trong hiểm cảnh thì lại không ai có thời gian rãnh rỗi đi thưởng thức cả, bởi vì nơi này dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tánh mạng của bọn họ.

Tuy nhiên, mọi người đều không buông tha cho hy vọng, chỉ cần có thể sống sót, bọn họ sẽ có hi vọng.

5 chiếc Ma Văn khung máy móc tuy có động lực có hạn, nhưng vẫn mang tới tác dụng quan trọng. Sau khi 5 chiếc Ma Văn khung máy móc mở toàn bộ động lực ra, Cụ Phong Hào nát bươm này lại lần nữa tăng tốc, chậm rãi đi về phía trước.

Giống như một chiến sĩ mang đầy vết thương, từng chút một cố gắng đi tới mục tiêu, thiêu đốt một tia sinh mệnh cuối cùng!

Rốt cục, lại trải qua khoảng hơn một tiếng, tinh cầu màu vàng đất xa xa kia rốt cục cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, đồng thời đã tiến vào gần quỹ đạo của viên tinh cầu màu vàng đất kia.

Nhưng đúng lúc này, động cơ số 1 của Cụ Phong Hào vốn đã rất kiên trì, nhưng cũng hoàn toàn nổ tung, toàn bộ Cụ Phong Hào đã hoàn toàn mất động lực.

Chiếc Cụ Phong Hào này chỉ có thể giống như một vật chết, dưới lực hút của viên tinh cầu màu vàng đất này, từng chút một rơi xuống bề mặt tinh cầu.

Hộ giáp của Cụ Phong Hào đã vỡ vụn gần như không còn, căn bản không thể chống lại nổi nhiệt độ cực nóng do ma sát với tầng khí quyển, nếu cứ như vậy mà tiến vào, chắc chắn nó sẽ bị tan ra toàn bộ.

- Trưởng quan, 50 chiếc tàu cứu hộ của chúng ta đã được chuẩn bị xong, vật tư tiếp tế còn thừa không nhiều lắm cũng đã cho toàn bộ vào trong đó.

Vương Phàm đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng báo cáo.

- Tất cả các nhân viên... lên tàu!

Tiêu Hoằng rốt cục cũng buộc phải phát ra mệnh lệnh thống khổ này, sau đó gỡ Ma Văn ghi chép trên ghế chủ tọa xuống, cho vào trong túi hành trang.

Đồng thời, nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính đã đồng loạt đứng dậy, lưu luyến nhìn bàn làm việc, sau đó lập tức xoay người đi ra phòng điều khiển chính.

Bao gồm cả Tiêu Hoằng, bọn họ yêu quý Cụ Phong Hào như một chí bảo, lúc này lại không thể không bỏ nó, nó dường như cũng đã dùng hết khí lực và sinh mệnh, đưa đám người Tiêu Hoằng tới nơi này, coi như là tới một mảnh đất an toàn rồi.

Mà nó không phải chết trong tay địch nhân, mà là dưới âm mưu của Nam Du Quận!

Thấy tất cả nhân viên công tác đã rút ra ngoài, Tiêu Hoằng cuối cùng lưu luyến nhìn phòng điều khiển chính của Cụ Phong Hào, sau đó mới đi ra.

Hầu hết tàu cứu hộ đều được lắp vào trong chiến hạm, khi không cần dùng thì để làm chỗ chứa đồ, bởi vì hộ giáp chiến hạm bị vỡ nát, nên tất cả tàu cứu hộ này đều bị hư hỏng với các trình độ khác nhau, chỉ có Ma Văn giảm xóc vẫn còn dùng tốt, về phần hệ thống động lực thì trên cơ bản đã không còn dùng được nữa.

Tiến vào tàu cứu hộ cùng các nhân viên trong điều khiển, Tiêu Hoằng nhìn chung quanh một chút, trong tàu không có chỗ ngồi, chỉ có một cây cột lớn, trên bề mặt được khảm Ma Văn cố định khí.

Không có chút tạm dừng nào, sau khi toàn bộ nhân viên công tác tiến vào chỗ, đóng kín tàu cứu hộ, Tiêu Hoằng liền thông qua Ma Văn thông tin hạ lệnh:

- Tất cả tàu cứu hộ ra sức duy trì khoảng cách cùng một chỗ, xuất phát!

Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, Cụ Phong Hào đã gần như vỡ thành mảnh nhỏ bỗng như dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nhanh chóng bắn 50 chiếc tàu cứu hộ ra, sau đó nó liên tiếp nổ tung, chậm rãi rơi tự do xuống viên tinh cầu màu vàng đất này.

Rất nhanh, đại khái sau vài phút, Cụ Phong Hào khổng lồ đã lao vào trong tầng khí quyển, cũng bắt đầu bốc cháy dưới nhiệt độ cực nóng, cuối cùng sụp đổ, vỡ nát...

Thông qua cửa sổ quan sát, nhìn Cụ Phong Hào giống như một người khổng lồ, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, tan nát trong tầng khí quyển, trên mặt mọi người đều bắt đầu sinh ra vẻ bi thương vô cùng vô tận.

Cụ Phong Hào không thể nghi ngờ là kẻ đã chứng kiến bọn họ đi về phía vinh quang, tuy rằng Cụ Phong Hào chỉ là một công cụ chiến đấu, nhưng bọn họ vẫn rất có cảm tình với Cụ Phong Hào.

Tiêu Hoằng ở trong một chiếc tàu cứu hộ, nhìn Cụ Phong Hào phía xa, nheo mắt suy nghĩ, mà Cụ Phong Hào ngã xuống kia cũng giống như trái tim mà Tiêu Hoằng nguyện trung thành với đế quốc, lúc này đã hoàn toàn vỡ nát.

Mà ở một bên khác, còn có 5 chiếc Ma Văn khung máy móc đang cuộn mình cùng một chỗ, ma sát với tầng khí quyển, biến thành màu đỏ.

Bởi vì thiết kế ban đầu của Ma Văn khung máy móc chính là để chiến đấu trên hành tinh, nên cũng không có hệ thống phòng hộ ma sát không khí, bởi vậy, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủn, hộ giáp của 5 chiếc Ma Văn khung máy móc đã lần lượt rời khỏi thân máy do nhiệt độ quá cao.

Lần này trôi qua, khẳng định Ma Văn khung máy móc sẽ bị hỏng, tuy nhiên, bởi vì khi trước Tiêu Hoằng đã cố ý thiết kế trang bị chạy trốn cho Ma Văn khung máy móc, bởi vậy người lái bên trong đó hẳn là sẽ không bị thương tổn gì.

Về phần tàu cứu hộ thì cũng dần trở thành màu đỏ, đồng thời bắt đầu không ngừng chấn động, căn bản không thể duy trì vững vàng được, điều này có quan hệ trực tiếp với việc Ma Văn động lực của tàu cứu hộ bị hao tổn, không thể khống chế cân bằng, chỉ có thể rơi tự do, may mắn duy nhất chính là nó vẫn còn có Ma Văn giảm xóc, chỉ hy vọng nó không nên bị hỏng, nó chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của đám người Tiêu Hoằng!

Vài phút ngắn ngủi trôi qua 50 chiếc tàu cứu hộ rốt cục xuyên qua tầng khí quyển của tinh cầu màu vàng đất, cũng bắt đầu nhanh chóng rơi xuống mật đất, giống như một mảnh mưa sao sa lao xuống.

Cùng lúc đó, các tàu cứu hộ cũng mở ra Ma Văn giảm xóc, nhưng bất hạnh là ngay khi tất cả tàu cứu hộ đều mở ra Ma Văn giảm xóc, có hai chiếc bị hỏng Ma Văn giảm xóc, nhanh chóng lao xuống mặt đất!

Trong tàu cứu hộ, Tiêu Hoằng thông qua cửa sổ nhỏ bằng bàn tay, nhìn thấy hai chiếc tàu cứu hộ hoàn toàn không khống chế được, lao xuống mặt đất, khóe miệng hơi giật giật, khẽ cau mày, nhưng lúc này Tiêu Hoằng thật sự bất lực.

Thành viên trong tàu cứu hộ sẽ gặp phải hậu quả như thế nào, Tiêu Hoằng không dám nghĩ tới nữa, cũng không muốn nghĩ tới.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là chiếc tàu cứu hộ mà Tiêu Hoằng ngồi lên này vẫn hoạt động bình thường, chỉ chao đảo vài cái trên không trung, không thể duy trì cân bằng mà thôi.

Cũng nhớ rõ là qua bao lâu, có lẽ là vài phút, có lẽ là mười mấy phút, chiếc tàu cứu hộ của Tiêu Hoằng rốt cục va chạm thật mạnh với mặt đất, bên trong tàu cũng truyền đến một đợt chấn động rất mạnh, giống như đang lái một chiếc xe tải đầm vào tường vậy.

Tuy nhiên, bất kể thế nào thì cũng đã “bình an” hạ cánh, đồng thời trên thân tàu cũng phát ra tin tức thăm dò được, áp suất không khí bình thường, thành phần không khí cơ bản thích hợp cho nhân loại sinh tồn, bề mặt có nhiệt độ 50 độ C.

Hiển nhiên, đúng như phân tích khi trước, viên tinh cầu này tuy rằng có thể sinh tồn, nhưng môi trường lại rất không ổn.

Thở hổn hển vài hơn trong cố định khí, bình phục một chút tâm tình khẩn trương, Tiêu Hoằng tháo cố định khí ra, hơi ho khan hai tiếng, sau đó đi tới cửa khoang thuyền, mở ra.

Hô...!

Ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng mở cửa khoang thuyền ra, một luồng sóng nhiệt lập tức ập vào mặt mà đến, ánh sáng chói mắt không khỏi khiến cho Tiêu Hoằng phải đưa tay lên che mắt, dõi mắt nhìn ra xa, toàn bộ thế giới là một mảnh màu vàng đất, bầu trời trong vắt, không có một đám mây nào, chỉ có mặt trời chói chang đang treo trên đỉnh đầu.

Lấy ra một chiếc kính râm từ trong túi hành trang, đeo lên, Tiêu Hoằng liền vác túi hành trang lên sau lưng, đi ra ngoài, đánh giá bốn phía một chút, ngoài tàu cứu hộ đã bị hư hỏng nghiêm trọng ra, phía xa còn có bụi mù bốc lên do Cụ Phong Hào rơi xuống, nơi này gần như cái gì cũng không có, chỉ là một mảnh hoang vắng, không có một chút màu xanh nào.

Bốn phía chỉ có thể cảm nhận được không khí nóng cháy đang đập vào mặt mà đến.

Cùng lúc đó, liên tiếp có các thuyền cứu hộ chậm rãi mở ra, bên trong có từng binh sĩ Bối La mặt xám mày tro và nhân viên công tác đang đi ra.

Có thể nói, từ khi Tiêu Hoằng tiếp nhận Bối La quân đoàn, binh sĩ Bối La chưa từng phải chật vật như vậy lần nào, mặc dù là khi giao chiến với quân đoàn Thiên Dực số 5 thì cũng vậy.

- Bì Nặc, thống kê một chút có bao nhiêu người còn sống.

Tiêu Hoằng cố gắng hít một ngụm không khí, nói với Bì Nặc, nét mặt cũng không có chút thư giãn nào.

Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đây chỉ là bước đầu tiên thoát khỏi khốn cảnh, bước thứ hai đó là đi ra vùng đất hoang vắng này, bố trí chỗ nghỉ, đồng thời tìm kiếm biện pháp rời khỏi viên tinh cầu này, Tiêu Hoằng tuyệt đối không muốn đợi cả đời trên viên tinh cầu này.

Ước chừng trôi qua nửa tiếng, binh sĩ Bối La khoẻ mạnh và nhân viên công tác đã toàn bộ đi ra tàu cứu hộ.

- Ha ha! Ha ha!

Gần như đúng lúc này, vài tiếng cười vang dội bỗng nhiên vang lên tại vùng đất yên tĩnh này, quay đầu nhìn, thì ra là Hà Long đang mang Ma Văn còng tay.

Lúc này tuy rằng hắn cũng chật vật không chịu nổi, tóc tai bù xù, trên người tràn ngập vết thương, nhưng lúc này vẫn vô cùng phấn khởi, hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, châm chọc nói:

- Tiêu Hoằng, ngươi có bách chiến bách thắng đi nữa, thì thế nào? Cuối cùng còn không phải bị Phục Thản Đế Quốc, bị Nam Du Quận coi như một cái gai, bị nhổ đi sao? Ngươi đã từng đẫm máu chém giết cho Phục Thản Đế Quốc, nhưng sau lưng lại bị chính nó đám no một đao, hẳn là rất thích chứ!

- Ngươi câm miệng!

Tiêu Hoằng nhìn bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của Hà Long, cực lực áp chế phẫn nộ trong lòng, cắn răng nói.

- Lần này ngươi có biết vì sao Nam Du Quận có nhiều tài nguyên dồi dào như vậy, thế nhưng lại đánh không lại Duy Lâm Công Quốc chúng ta rồi chứ, nói cho ngươi biết, Nam Du Quận, thậm chí là toàn bộ Phục Thản Đế Quốc, suy nghĩ đầu tiên của tất cả các sĩ quan vĩnh viễn không phải là cường đại lên, vĩnh viễn không phải là quật khởi, mà là tiền đồ của mình, ngươi uy hiếp tới tiền đồ của người nào đó, thì người ta sẽ tiêu diệt ngươi, ngươi cho rằng trước đó Nam Du Quận chỉ có mỗi một tướng lãnh tài hoa như ngươi hay sao?

Hà Long không để ý tới Tiêu Hoằng, tiếp tục nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play