Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng biết, tuy rằng tài năng chỉ huy của Ách Tề Nhĩ chưa nói xuất sắc gì, nhưng cũng không phải đồ ngu, bây giờ liên lạc tới, chắc chắn phải có chuyện khẩn cấp.

Vì thế Tiêu Hoằng không do dự, lập tức tiếp nhận.

Bởi vì là Ma Văn thông tin mã hóa cao cấp, giảm bớt lưu lượng truyền tải tới mức thấp nhất, bởi vậy không có hình ảnh, chỉ có âm thanh.

- Tiêu Hoằng, có nghe được không? Ách Tề Nhĩ hỏi.

- Nghe rõ, cứ nói. Tiêu Hoằng trả lời.

- Có chuyện phải nói cho ngươi biết, vừa rồi Cố Hoành Thần liên lạc với ta, nói hắn muốn đích thân phái hạm đội tiếp ứng ngươi, thu lấy Ma Văn tọa độ của ta, đồng thời ra lệnh không cho phép ta điều động hạm đội.

Ách Tề Nhĩ nói rõ ràng.

Tiêu Hoằng nghe thế, không kìm được đặt ngón tay lên mũi, tuy rằng vẫn bảo trì bình tĩnh tuyệt đối, nhưng rõ ràng thấy được sắc mặt không chút máu, trở nên tái nhợt.

Trong lòng Tiêu Hoằng đột nhiên có dự cảm không tốt, rất dữ dội, chỉ vì một nguyên nhân: nếu Cố Hoành Thần thật sự thành tâm thành ý tiếp ứng mình, vì cái gì không cho Ách Tề Nhĩ phái ra hạm đội? Dựa theo bình thường, chiến hạm Ma Văn tiếp ứng càng nhiều, không phải càng an toàn hơn?

Không cho Ách Tề Nhĩ xuất binh, ở trong mắt Tiêu Hoằng không ngoài hai nguyên nhân: thứ nhất, tiếp ứng có thể kiếm được công lao: thứ hai, là âm mưu làm bậy.

Dựa vào thói quen cảnh giác của Tiêu Hoằng, điều sau có khả năng lớn hơn môt chút.

- Nói vậy, chiến hạm Ma Văn của ngài không thể động đậy được? Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Đúng thế, hơn nữa ta vừa biết được, Mạn Đạt luôn luôn giám thị điều động chiến hạm của ta. Nếu chiến hạm Ma Văn rời chiến tuyến Tây Cương sẽ là chống lệnh, đến lúc đó Cố Hoành Thần có cả ngàn cách sửa chữa ta, ngươi cũng giúp không được.

Ách Tề Nhĩ trả lời, ngữ khí nghiêm trọng cùng xin lỗi.

Tuy rằng hắn vẫn bảo trì đủ loại nghi ngờ với nhân phẩm của Tiêu Hoằng, nhưng dù sao lúc này họ là chiến hữu.

- Giúp ta một chuyện.

Tạm dừng mười mấy giây, bỗng nhiên Tiêu Hoằng nói, ngữ khí bình tĩnh không có bối rối.

- Ngươi nói.

Ách Tề Nhĩ ở bộ chỉ huy không gian chiến tuyến Tây Cương nói.

- Đợi lát nữa ta sẽ bí mật gửi đi một tuyến đường từ chiến tuyến Tây Cương tiến vào Duy Lâm công quốc, 3 tiếng sau, ngài phái ra một chiếc Tinh Môn Hạm chạy tới điểm tọa độ 455:11. Bây giờ dự tính nơi đó còn có 2 chiếc chiến hạm Ma Văn Duy Lâm công quốc, nhưng mà 3 tiếng sau, có lẽ họ đều sẽ đổ nhào về phía bên ta, để lại chỗ trống, Tinh Môn Hạm có thể đi qua bình yên.

Tiêu Hoằng nói chầm chậm, tuy rằng ánh mắt vẫn bình thường, nhưng đã có thể nghe ra trong giọng nói bắt đầu pha lẫn mùi nghiêm trọng.

- Được.

Đối với yêu cầu đơn giản của Tiêu Hoằng, Ách Tề Nhĩ tự nhiên không từ chối, về phần Tinh Môn Hạm, không cần hắn, ngay cả A Minh Tả cũng có thể điều động.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không nói gì với Ách Tề Nhĩ nữa, ngắt liên lạc, sau đó nhìn sang lái tàu, ra lệnh:

- Truyền lệnh hạm đội, điều chỉnh địa điểm mục tiêu từ 440:15 sang 455:11,điều chỉnh hướng đi nghiên 2 độ bắc.

- Rõ, trưởng quan.

Lái tàu nhận lệnh, vừa rồi hắn cũng nghe Tiêu Hoằng nói chuyện cùng Ách Tề Nhĩ, dường như cũng dự cảm được gì đó.

Về phần Bì Nặc bên cạnh Tiêu Hoằng, lại không có định lực như Tiêu Hoằng, sắc mặt nghiêm trọng, hắn không thể ngờ lúc này lại xảy ra vấn đề ở mốc mấu chốt nhất.

- Tiêu Hoằng, sẽ không có vấn đề gì chứ? Bì Nặc nhỏ giọng hỏi.

Ngoài dự đoán của mọi người, lần này Tiêu Hoằng không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn bản đồ không gian phía trước, đứng yên như pho tượng.

Thấy thế, trong lòng Bì Nặc không khỏi căng thẳng, đi theo Tiêu Hoằng lâu như thế, trước kia Tiêu Hoằng đối mặt với các tình huống đều sẽ đưa ra biện pháp tương ứng, đối phó hiệu quả. Nhưng biểu hiện của Tiêu Hoằng hiện giờ, là điều chưa từng có.

Cũng khó trách, ai có thể ngờ trước được, lúc này lại bị người một nhà phá rối.

Tiêu Hoằng đối mặt kẻ địch hung hãn vẫn sừng sững không ngã, nhưng nếu bị người một nhà chỉnh ngã, đúng là trò cười lớn nhất trong những năm qua ở Phục Thản Đế Quốc!

Vào lúc này, phàm là binh lính Bối La hiểu chuyện, trong lòng đều nghẹn một bụng!

Nhưng bọn họ vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, đó là Cố Hoành Thần thành tâm thành ý đến hỗ trợ, nhưng hy vọng đó thật quá xa vời.

- Đáng chết, đừng để cho lão tử trở về, bằng không nhất định phải lột da lóc thịt Cố Hoành Thần!

Tên mập ở trong phòng điều khiển tàu Cụ Phong hổn hển mắng!

Cùng lúc đó, ở căn cứ quân sự quận Nam Du, Chu Bằng đã toàn quyền phụ trách chỉ thị "tiếp ứng" Tiêu Hoằng.

Lúc này hắn chắp tay sau lưng, đứng trong văn phòng của mình, trên màn hình phía trước là tin tức gửi từ Mạn Đạt, bao gồm điểm tọa độ hạm đội Bối La, đánh dấu rõ ràng trên bản đồ không gian.

- Đúng là không thể ngờ được, Tiêu Hoằng này quả nhiên có chút tài năng, lại có thể mạnh mẽ lợi dụng đủ mọi biện pháp, tìm được khe hở chạy trốn ở Duy Lâm công quốc phòng ngự nghiêm mật như thế.

Chu Bằng lẩm bẩm, trong lòng lại sợ hãi. Nếu hắn không can thiệp, Ách Tề Nhĩ tiếp ứng thích đáng, Tiêu Hoằng có thể chạy thoát 100%, sáng tạo kỳ tích kinh thế.

- Tướng quân, hạm đội chiến thuật Giao Long tổng cộng 6 chiến hạm Ma Văn đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xuất phát.

Lúc này, trên màn hình trước bàn làm việc của Chu Bằng bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân trung niên 50 tuổi, dáng người gầy, đầu rất lớn, hai mắt như bóng đèn lóng lánh tia sáng ngời.

Hắn là Hạ Kỳ Phong - đội trưởng hạm đội chiến thuật Giao Long, cũng là thủ hạ tâm phúc tuyệt đối của Chu Bằng.

- Phải nên làm thể nào, không cần ta lặp lại chứ?

Chu Bằng không nhìn màn hình, đưa lưng về phía Hạ Kỳ Phong, trầm giọng nói.

- Tại hạ có chừng mực, cam đoan sạch sẽ lưu loát.

Hạ Kỳ Phong như cười như không, sắc mặt âm hiểm đáp lại.

Chu Bằng không nói gì nữa, chỉ khoát tay, tiếp theo hình ảnh Hạ Kỳ Phong liền biến mất.

Đồng thời Chu Bằng cũng không ngừng lại, gọi trợ thủ của mình.

- Tướng quân, có chuyện gì?

Trợ thủ đi tới cạnh Chu Bằng, hỏi.

- Gửi chiến báo tức thời về hạm đội Bối La cho Ách Tề Nhĩ ở chiến tuyến Tây Cương, đừng nói chúng ta tước đoạt quyền lợi biết rõ vị trí của Tiêu Hoằng, nhưng mà không cần dùng phương thức mã hóa cao cấp, mà dùng phương thức mã hóa bình thường hơn nữa gửi đi liên tục không ngừng.

Chu Bằng bình thản nói.

Trợ thủ nghe thế, sắc mặt hơi đổi.Có thể trở thành trợ thủ của Chu Bằng, tự nhiên không phải ngu ngốc, chỉ nháy mắt hắn liền hiểu được mục đích của Chu Bằng, thường xuyên gửi đi tin tức không được mã hóa quy cách cao cấp lên chiến tuyến Tây Cương, rõ ràng là muốn để Duy Lâm công quốc chặn được, dễ dàng phá giải, sau đó nắm được vị trí chính xác của Tiêu Hoằng, tiến hành vây giết Tiêu Hoằng !

Chiêu này thật là độc ác mà!

Trong lòng trợ thủ thầm nghĩ, nhưng mà vẫn lựa chọn nghe theo!

10 phút sau, quân đội Duy Lâm công quốc nhanh chóng chặn được tình báo này, phá giải ra, sau đó lập tức gửi cho Bệ Đồ.

Nhìn tình báo này, phản ứng đầu tiên của Bệ Đồ là dễ dàng có được tình báo như thế, có thể là giả hay không, Cố ý điều động lực chú ý của Duy Lâm công quốc.

Nhưng mà nhìn điểm báo cáo tọa độ thì không giống lắm, quỹ tích hành động của hạm đội Bối La đúng là rất quỷ dị, toàn là những khu mù của hạm đội dò tìm Duy Lâm, hoặc là chỗ vừa mới dò xét xong, kết quả đối phương mới rời đi, hạm đội Bối La liền nghênh ngang đi tới.

- Tiêu Hoằng quá giảo hoạt mà.

Nhìn tình báo liên tiếp phá giải ra, Bệ Đồ không thể không cảm thán, tiếp theo lập tức điều động hạm đội Huyết Giáp chạy tới địa điểm tọa độ trong tình báo chặn được!

Hạm đội Huyết Giáp nhận được mệnh lệnh, tổng cộng 4 chiếc chiến hạm Ma Văn thay đổi tuyến đường, cấp tốc chạy tới địa điểm trên tình báo.

15 phút sau, Bô Lại Ninh quan tổng chỉ huy hạm đội dẫn đầu, 4 chiếc chiến hạm Ma Văn hạm đội chạy tới địa điểm mới nhất trong tình báo.

Chỉ là lại thấy được một màn làm Bố Lại Ninh ngây ngốc, địa điểm tọa độ không có bóng dáng hạm đội Bối La, chỉ có một chiếc tàu cứu hộ chở theo Ma Văn phát tín hiệu tọa độ nằm lẻ loi giữa hư không.

- Đáng chết, trúng kế rồi.

Bố Lại Ninh ở phòng điều khiển chiến hạm chiến hạm nhìn con tàu cứu hộ lẻ loi ở không xa, hổn hển mắng.

Bệ Đồ biết được tin tức này, chân mày nhăn lại, theo hắn suy luận thì tình báo tuyệt đối không sai, nhưng vì sao lại xảy ra chuyện như thế này? Điều này làm Bệ Đồ không hiểu được.

Có thể nói Bệ Đồ tuyệt đối không hiểu được, lúc này Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng phía Phục Thản Đế Quốc chẳng những không coi Tiêu Hoằng là bảo vật, lại vì tiền đồ của mình muốn giết Tiêu Hoằng, điều này suy nghĩ theo góc độ của Bệ Đồ, tuyệt đối là chuyện cực kỳ vớ vẩn.

Đương nhiên, đối mặt với hãm hại của Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng, Tiêu Hoằng làm sao có thể ngồi chờ chết, dứt khoát tương kế tựu kế, ném bỏ Ma Văn truyền tọa độ, coi như mồi nhử.

Kết quả, không ngờ thật sự có cá mắc câu.

Thông qua máy thăm dò bố trí trên tàu cứu hộ, phát hiện hạm đội Huyết Giáp chạy tới, đám người Bì Nặc, Mai Kiệt mặt xám như tro tàn, hiển nhiên mọi thứ xác định rõ suy đoán của Tiêu Hoằng.

Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng hy vọng bọn họ chết ở trong Duy Lâm công quốc.

- Truyền lệnh hạm đội, bảo trì địa điểm mục tiêu đã thay đổi, hết tốc lực xuyên qua nơi hạm đội Huyết Giám đóng giữ.

Tiêu Hoằng không để ý sắc mặt đám người Bì Nặc, Mai Kiệt, vẫn làm theo ý mình, ra lệnh.

Sắc mặt có nghiêm nghị, có oán hận, nhưng lại không hề có tuyệt vọng!

Còn ở bên kia, hạm đội Huyết Giáp thăm dò xong, xác định bên trong không có Ma Văn gây nổ, nhanh chóng "kéo" tàu cứu hộ vào chiến hạm Ma Văn, chuẩn bị nghiên cứu Ma Văn bố trí tuyến đường, xác nhận xem quân đoàn Bối La đang ở vị trí nào. Dù sao loại tàu không người lái này muốn đi theo tuyến đường định sẵn, còn phải cài đặt tuyến đường,mà đây chính là manh mối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play