Đối với câu trả lời của lái tàu, Tiêu Hoằng không đáp lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn bản đồ không gian phía trước. Còn 17 tiếng, tuyệt đối là sống một ngày không bằng một năm, cực kỳ mấu chốt, không cho phép có sơ xuất.

Bây giờ điều mà Tiêu Hoằng phải làm chỉ có một chữ: trốn!

Dốc hết sức dựa theo kế hoạch trước đó, trước khi Duy Lâm công quốc sử dụng chiến hạm Ma Văn chặn đứng tuyến đường an toàn, mọi người phải xung phong liều chết chạy khỏi chỗ phong tỏa yếu nhất!

Hiện giờ tất cả hạm pháo trong tàu Cụ Phong đã nhét đầy, chuẩn bị sẵn sàng. Nơi này là không gian, không có sức hút quấy nhiễu, không có không khí, không có khí quyển cản trở, đúng là lúc hạm pháo Ma Văn phát huy sức mạnh hung hãn của nó!

Cùng lúc đó, ở trên An Đồ Tinh, sắc mặt Bệ Đồ đã trở nên vặn vẹo, phẫn nộ, đau lòng, kinh hãi đan vào nhau. Nếu không phải nhìn bộ mặt bình thản tới mức khiến người ta oán hận của Tiêu Hoằng, Bệ Đồ vẫn không thể tin được Hà Long cùng toàn bộ căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc đã xong đời.

Đã không có Hà Long, mất đi căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc Tinh, kế hoạch nhắm vào chiến tuyến Tây Cương tiếp theo của Bệ Đồ đã rơi vào trạng thái nửa tê liệt.

Trước mắt, tự nhiên Bệ Đồ biết mục tiêu hàng đầu là gì, đó là ngăn cản Tiêu Hoằng cùng với quân đoàn Bối La của hắn ở trong vòng vây của Duy Lâm công quốc, sau đó tiêu diệt!

Nếu không, để cho Tiêu Hoằng tập kích trung tâm bộ chỉ huy tiền tuyến Duy Lâm công quốc, sau đó nghênh ngang rời đi, vậy thì Duy Lâm công quốc sẽ mất sạch thể diện.

Không ngừng lại, Bệ Đồ ở sở chỉ huy An Đồ Tinh trực tiếp tiếp quản mọi công việc tấn công chiến tuyến Tây Cương, đích thân chỉ huy.

Mục đích chủ yếu, đó là ngăn cản hạm đội Bối La do Tiêu Hoằng dẫn đầu.

Chỉ là khi Bệ Đồ tiếp quản mọi công việc tiền tuyến Tây Cương, Bệ Đồ lại khiếp sợ phát hiện máy thăm dò trải rộng khắp tiền tuyến Tây Cương đến Hi Lạc Tinh, lại không tìm thấy tung tích hạm đội Bối La!

Toàn bộ hạm đội Bối La, giống như biết ẩn thân.

-Tại... tại sao lại thế được?

Trước mắt Bệ Đồ, 7-8 màn hình không thu được gì, không khỏi ngây ngốc tại chỗ!

-Ta hoài nghi, nhất định là họ có biện pháp tránh né thăm dò.

Trợ thủ của Bệ Đồ cũng tràn ngập khó tin, suy đoán.

-Ra lệnh tất cả chiến hạm Ma Văn rãnh rỗi ở gần chiến tuyến Tây Cương, phong tỏa toàn bộ con đường chủ yếu ở gần đó, đổi sang dùng Ma Văn thăm dò cảm ứng nhiệt, nhất là hạm đội gần Hi Lạc Tinh, dò tìm thẳng từ Hi Lạc Tinh đến chiến tuyến Tây Cương!

Bệ Đồ cố gắng trấn định, ra lệnh.

2 tiếng đồng hồ như cả một năm trôi qua, hạm đội Bối La chạy hết tốc lực đã chạy xa khỏi Hi Lạc Tinh, nhưng Tiêu Hoằng cùng mọi người cũng không dám thả lỏng.

Hệ thống thăm dò mạnh mẽ của tàu Cụ Phong lúc này phát huy hiệu quả quyết định, đối mặt với chiến hạm Ma Văn chặn đường ở xa xa, bình thường đều cố hết sức tránh né.

Sau đó yên lặng đi đường, giành giật từng giây điên cuồng chạy đi. Nhìn trước mặt, mọi chuyện bình thường ,kế hoạch thi hành rất thuận lợi.

-Trưởng quan,đã xem xét xong vết thương của Hà Long,ở bụng bị đánh mạnh,có chảy máu trong rất nhỏ,những chỗ khác đều là bị thương ngoài da,không có gì lo, hơn nữa hắn đã tỉnh.

Quan y tế trên tàu Cụ Phong đi tới cạnh Tiêu Hoằng, báo cáo.

-Chỉ cần hắn nghe lời, cứ cho hắn ưu đãi, nói thế nào hắn cũng coi như là chiến sĩ.

Tiêu Hoằng dặn dò, ánh mắt vẫn không rời màn hình, năm ngón tay không ngừng gõ đùi.

Đúng thế, đừng nhìn lúc này Tiêu Hoằng đang bình tĩnh, kỳ thật trong lòng rất khẩn trương, mỗi phút mỗi giây đều là khiêu vũ trên lưỡi dao. May mắn duy nhất là trước đó phân tích đủ cẩn thận, tranh thủ đủ cơ hội chạy ra đường sống cho hạm đội Bối La.

Chỉ cần không xảy ra điều gì bất ngờ, sẽ không có vấn đề gì được? Tiêu Hoằng thầm lẩm bẩm.

Ở Nam Kỳ Tinh, bởi vì Tiêu Hoằng gửi về chỉ là đoạn ngắn hình ảnh, bởi vậy tiếp theo xảy ra chuyện gì? Tá Phu cùng Tần Nhược Bạch trên màn hình đều không thể biết được.

Lúc này Tá Phu không ngừng gõ lên mặt bàn kim loại, uy nghiêm sắc bén trước giờ đã bị lo lắng thay thế.

Ngay cả Tần Nhược Bạch cũng hiện ra vẻ lo lắng cùng kinh ngạc, cho tới lúc này hắn cũng không thể tin được, Tiêu Hoằng kia trực tiếp xông vào căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc.

-Tướng quân, vừa lấy được tình báo có liên quan chiến tuyến Tây Cương, căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc bị Tiêu tướng quân điên cuồng tấn công, gần như bị san phẳng, thủ vệ binh cùng nhân viên trong căn cứ quân sự bị Tiêu Hoằng giết sạch, Hà Long đã bị bắt sống. Tiêu Hoằng đang dẫn hạm đội Bối La điên cuồng trở

về, dự tính sau mười mấy tiếng nữa sẽ quay lại chiến tuyến Tây Cương. Nhưng mà, Duy Lâm công quốc đã tăng cường cản trở.

Trợ thủ của Tá Phu báo cáo tin tức chi tiết cho Tá Phu.

-Làm tốt lắm!

Tá Phu nghe thế, ánh mắt lo lắng liền biến thành hưng phấn, lúc này Tá Phu thật yêu chết cái tên Tiêu Hoằng này.

Tần Nhược Bạch trên màn hình, vốn thần sắc lạnh nhạt cũng đột nhiên thay đổi,trong lòng cả kinh. Trước kia hắn cảm thấy Tiêu Hoằng là quan chỉ huy không tệ,nhưng hành động trước mắt đã không thể không làm Tần Nhược Bạch nhìn bằng ánh mắt khác.

Chẳng lẽ cái ổ gà quận Nam Du thật sự bay ra phượng hoàng? Tần Nhược Bạch thầm nghĩ.

Nắm giữ chiến tuyến Tây Cương không quá nửa tháng, liền trực tiếp tấn công Duy Lâm công quốc, bắt sống quan chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, đây là loại khí phách cỡ nào? Vinh quang cỡ nào?

Cho dù là ở trong hoàng đô, cũng là một cái tin tức cực lớn, dù Tiêu Hoằng chỉ là một sĩ quan ở biên cương.

-Ra lệnh Cố Hoành Thần quận Nam Du, nói cho hắn không tiếc mọi giá tiếp ứng Tiêu Hoằng, hộ tống Tiêu Hoằng về chiến tuyến Tây Cương. Nếu Tiêu Hoằng trở về, bảo hắn đến gặp ta, quên đi, để cho ta nói.

Tá Phu nói xong, ra hiệu trợ thủ đưa Ma Văn thông tin quân dụng tới cho mình.

Tin tức Tiêu Hoằng bắt sống Hà Long lập tức lan tràn ra, liền gây ra chấn động dữ dội giữa khu vực trung tâm chiến tuyến Tây Cương!

Trong đó bao gồm cả chiến tuyến Bối Long cùng chiến tuyến Quân Thản Phúc Kiều, mặc kệ là phía Duy Lâm công quốc hay Phục Thản Đế Quốc, cũng không khỏi ngẩn ra!

Chiến tuyến Tây Cương là chỗ yếu ớt nhất trong ba đường chiến tuyến quận Nam Du, lúc Ách Tề Nhĩ tại nhiệm, tình hình không ngừng nguy hiểm, phòng ngự cực kỳ căng thẳng. Nhưng làm mọi người không thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng nắm giữ chiến tuyến Tây Cương không quá nửa tháng, liền trực tiếp bắt

sống Hà Long quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương.

Càng làm cho người ta không rét mà run, đó là căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc bị phá hủy không còn mảnh giáp, tất cả binh lính, nhân viên bị giết sạch. Nhất là binh lính Duy Lâm vừa lấy được báo cáo khủng bố, trong căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc, ngoại trừ Hà Long bị bắt ra, không có một người sống!

Vào lúc này, trong lòng binh lính Duy Lâm, cái tên Tiêu Hoằng đã trở thành danh từ của ác ma, còn là loại ăn tươi nuốt sống!

Nhìn chung trên ba đường chiến tuyến, dưới hành động vĩ đại của Tiêu Hoằng, phía Duy Lâm công quốc bắt đầu xuất hiện dao động.

Ngược lại phía quận Nam Du sĩ khí đại chấn, tuy rằng Tiêu Hoằng giết hại tàn bạo làm cho bọn họ cũng phải rét run, nhưng lúc này Tiêu Hoằng đã trở thành anh hùng đế quốc!

Có hắn, quận Nam Du có hy vọng quật khởi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là Tiêu Hoằng có thể quay về bình yên.

Nam Du Tinh, hành tinh trung tâm quận Nam Du.

Trong phòng nghỉ, Cố Hoành Thần đang cùng Chu Bằng thưởng thức trà thơm, trên bàn trà là điểm tâm tinh xảo,bởi vì quân đoàn Thiên Dực số 5 đại bại, tình huống quận Nam Du tốt hơn nhiều, công kích của Duy Lâm công quốc cũng suy yếu, bởi vậy cuộc sống của Cố Hoành Thần cũng quay về an nhàn trước kia.

-Bây giờ chiến sự tốt lành, dự tính Duy Lâm công quốc có tiến công, cũng không kéo dài lâu nữa.

Cố Hoành Thần cầm ly trà tinh xảo, nói.

-Tuy rằng đã giải quyết họa ngoại xâm, nhưng Cố tướng quân không thể không phòng nội ưu được.

Chu Bằng ngồi trên ghế, trong ánh mắt không còn uy nghiêm của Tướng quân, ngược lại dâng lên một cỗ âm lãnh.

-Ngài nói là Tiêu Hoằng?

Cố Hoành Thần nhìn vào Chu Bằng, hỏi.

-Tá Phu sớm có thành kiến với ngài, cho rằng ngài nhìn xa không đủ, làm việc bảo thủ, Tiêu Hoằng càng giống tính tình Tá Phu. Mấy ngày trước ta hỏi thăm một chút, Tá Phu kia còn thiếu chút nhận Tiêu Hoằng làm con nuôi. Theo ta phỏng đoán, bước tiếp theo Tá Phu sẽ bổ nhiệm Tiêu Hoằng làm quan chỉ huy chiến khu, suy yếu quyền lợi của ngài, sau đó là quan tổng chỉ huy quân khu quận Nam Du, hoàn toàn thay thế địa vị của ngài. Bây giờ may mắn duy nhất là chiến sự sắp xong, Tiêu Hoằng không có cơ hội tranh thủ công lao, nhưng tướng quân không thể không đề phòng Tiêu Hoằng, tốt nhất là áp chế, bằng không hậu họa vô cùng.

Chu Bằng híp mắt phân tích.

Trước kia, ở trước mắt người khác, Chu Bằng đều cho người ta cảm giác trầm mặc ít lời, trên thực tế, Chu Bằng luôn quan sát mọi thứ.

Cố Hoành Thần nghe thế, thần sắc nhàn nhã liền biến mất, thay vào đó là khó khăn. Đúng thế, Chu Bằng nói rất đúng, bị Tiêu Hoằng thay thế địa vị lão đại quận Nam Du, đây là chuyện Cố Hoành Thần không thể chấp nhận được.

Chỉ là không chờ Cố Hoành Thần cùng Chu Bằng thương lượng biện pháp áp chế Tiêu Hoằng, Ma Văn thông tin quân dụng của Cố Hoành Thần rung lên, người gọi là Thượng tướng Tá Phu!

Nếu là trước kia còn dễ nói, nhưng bây giờ nhìn thấy cái tên Tá Phu, Cố Hoành Thần bản năng sẽ có cảm giác đối địch. Nhưng dù thế, Cố Hoành Thần vẫn phải làm ra vẻ cung kính nhận liên lạc.

Ma Văn thông tin vừa chuyển, lại thấy Tá Phu mặt lạnh xuất hiện, trong ánh mắt có lo lắng, cùng một tia khiếp sợ còn sót lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play