Ở bên phía chiến tuyến Tây Cương, Ách Tề Nhĩ biết được Tiêu Hoằng đã triển khai oanh tạc điên cuồng vào Hi Lạc Tinh, lập tức hạ lệnh toàn thể binh lính chiến tuyến Tây Cương tiến công toàn lực, dốc hết khả năng kéo chân binh lính Duy Lâm ở chiến tuyến Tây Cương.
Ách Tề Nhĩ cũng biết, lúc này đã vào lúc mấu chốt, không cho phép một chút sơ sẩy!
Cùng lúc đó, trong Bộ tổng chỉ huy chiến khu quân sự Tây Nam ở Nam Kỳ Tinh, Tá Phu đang báo cáo với Tần Nhược Bạch tình huống chi tiết về Tiêu Hoằng tấn công quân đoàn Thiên Dực số 5, cũng cực lực tiến cử Tiêu Hoằng, cho Tiêu Hoằng quyền lợi lớn hơn nữa, ví dụ như là quan chỉ huy chiến khu quận Nam Du, thống lĩnh ba khu chiến tuyến quận Nam Du.
Cùng với đó là việc mua sắm Ma Văn khung máy móc và chiến giáp Lược đoạt giả.
Tần Nhược Bạch nghe Tá Phu liên tiếp báo cáo, sắc mặt từ đầu tới cuối không thay đổi nhiều, không ngừng lật xem tài liệu liên quan do Tá Phu đưa tới.
-Đối với Ma Văn khung máy móc cùng chiến giáp Lược đoạt giả, Tướng quân Tá Phu có thể toàn quyền quản lý, sau này không cần xin chỉ thị của ta, mua bao nhiêu do ngài quyết định, về phần cho Tiêu Hoằng làm quan tổng chỉ huy chiến khu, không phải ta muốn chèn ép Tiêu Hoằng, mà là cảm thấy thời cơ chưa thật sự chín muồi. Quan chỉ huy chiến khu, phải là quân hàm Trung tướng mới đảm nhiệm được, Tiêu Hoằng vừa thăng cấp làm Thiếu tướng, đã làm cho rất nhiều người đỏ mắt, lại thăng cấp Trung tướng, không thể phục chúng được. Trừ khi Tiêu Hoằng có thể lập ra kỳ công có một không hai, khiến người ta không thể không thăng cấp thêm, không bằng nên chậm bớt.
Tần Nhược Bạch nói từng chữ một, giọng điệu không có thành kiến gì, hoàn toàn đứng ở góc độ khách quan, nói cũng không phải không có lý.
-Nhưng mà...
Tá Phu mới lên tiếng, cửa phòng chợt đẩy ra, tiếp đó trợ thủ của Tá Phu kinh ngạc đi vào, tới nói thầm mấy câu với Tá Phu.
Sắc mặt bình thản của Tá Phu đột nhiên cứng lại, tiếp đó hiện lên kinh hãi không thôi, tuyệt đối ít khi thấy Tá Phu có biểu tình như thế.
-Không phải đùa chứ, sao có thể được?
Tá Phu kinh ngạc nói, giọng nói tràn ngập khó tin.
-Tuyệt đối chính xác, đã có hình ảnh truyền về từ chiến tuyến Tây Cương.
Trợ thủ lau mồ hôi, nói thêm.
-Các ngươi đang nói cái gì đó?
Tần Nhược Bạch thấy biểu tình của Tá Phu, tò mò hỏi.
-Báo cáo chủ soái, Tiêu Hoằng hắn căn bản không có ở chiến tuyến Tây Cương, chúng ta đều bị lừa, bây giờ hắn đang... ở trên Hi Lạc Tinh, đang triển khai tấn công điên cuồng lên căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc.
Tá Phu cố nén rung động ngập trời trong lòng, báo cáo. Hắn không thể nào tưởng tượng được Tiêu Hoằng vừa sáng tạo trận chiến thần kỳ, đánh bại quân đoàn Thiên Dực số 5, vậy mà vẫn không ngừng bước, xuất hiện giữa Hi Lạc Tinh.
Đó là tinh cầu chỗ Hà Long đó, chính là hành tinh mấu chốt tấn công chiến tuyến Tây Cương.
Tần Nhược Bạch nghe thế, không trả lời, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Hắn vừa mới nói xong, Tiêu Hoằng đang thiếu công trạng khiến người ta phục tùng, kết quả Tiêu Hoằng liền trực tiếp làm ngay, đâm thẳng tới Hi Lạc Tinh, hắn tự nhiên biết rõ nó có ý nghĩa gì.
Nếu hành động của Tiêu Hoằng thành công, sẽ sáng tạo lần đầu tiên quận Nam Du phát động tấn công Duy Lâm công quốc trong mấy chục năm qua, hơn nữa còn gây ra tổn thất thảm thiết cho Duy Lâm công quốc.
Hành động vĩ đại như thế tuyệt đối không thua gì chiến thắng quân đoàn Thiên Dực số 5, không ngờ Tiêu Hoằng có lá gan to như thế.
-Ra lệnh chiến tuyến Tây Cương truyền hình ảnh Hi Lạc Tinh sang đây.
Tần Nhược Bạch là chủ soái lam y tự mình hạ lệnh. Trước kia ở phía quận Nam Du, Tần Nhược Bạch sẽ không truyền lệnh vì chuyện vụn vặt, nhưng lần này, bởi vì Tiêu Hoằng mà làm một lần ngoại lệ.
Chủ soái đích thân lên tiếng, Ách Tề Nhĩ tự nhiên làm ngay, tiếp đó hình ảnh từ tàu Cụ Phong truyền lại chỗ Tá Phu.
Vài giây sau, hình ảnh Hi Lạc Tinh truyền về văn phòng Tá Phu, Tá Phu cùng Tần Nhược Bạch cùng sửng sốt, tiếp đó kinh ngạc tràn lan như thác lũ.
Căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc to lớn trước kia, bị 32 chiếc Ma Văn khung máy móc đánh phá đã trở thành một đống bừa bộn, lửa cháy khắp nơi, binh lính tinh anh Bối La mặc chiến giáp Lược đoạt giả không ngừng chạy qua đống đổ nát, đánh chết tại chỗ từng thủ vệ binh Duy Lâm muốn chống trả.
Phóng mắt nhìn ra, giữa căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc đã bị tàn phá gần hết, xác chết khắp nơi, căn bản là một lần giết hại mà!
Tá Phu thân là Thượng tướng, nhìn cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Ở trong mắt Tá Phu, phong cách làm việc của Tiêu Hoằng đã hoàn toàn khác với quận Nam Du. Quận Nam Du làm việc lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi, không dám tấn công Duy Lâm công quốc, bởi vì sợ chọc chuyện, lỡ như chọc giận Duy Lâm công quốc rồi thì làm sao đây?
Nhưng Tiêu Hoằng thì khác, hung ác, tàn bạo, giống như ma đầu.
-Chẳng lẽ quận Nam Du sẽ vì thế mà hoàn toàn thay đổi?
Tá Phu lẩm bẩm.
-Đối với chuyện bổ nhiệm Tiêu Hoằng làm quan tổng chỉ huy chiến khu, ta nghĩ sẽ cân nhắc lại. Nếu hắn thật sự có thể bắt được, hoặc là đánh chết Hà Long.
Tần Nhược Bạch lên tiếng, sắc mặt vẫn còn sót lại rung động.
Bên phía Tiêu Hoằng, tự nhiên không biết phản ứng của Tần Nhược Bạch cùng Tá Phu, thậm chí lúc này Tiêu Hoằng còn không biết đến Tá Phu.
Lúc này chiến đấu đã bước vào phút 15, dựa theo kế hoạch ban đầu, còn lại 10 phút.
Toàn bộ căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc lúc này đã bị phá hủy gần hết, dùng cơ pháo Kẻ Hủy Diệt quét một lần, nhắm vào những địa điểm quan trọng, còn dùng súng trường cự liên bắn mấy lượt, đảm bảo người bên trong đều chết sạch, thiết bị quan trọng đều bị phá hủy hoàn toàn.
Trước kia Phục Thản Đế Quốc đều nằm ở phía cam chịu bị hại, hoặc là đứng về phía gọi là chính nghĩa, nhưng lần này hành vi tiến đánh tàn bạo của quân đoàn Bối La, của Tiêu Hoằng, đã không còn thấy chút bóng dáng chính nghĩa nào.
-Tướng quân Hà Long, căn cứ quân sự Hi Lạc đã sụp đổ, ta khuyên ngài mau chóng rút lui, ta đã chuẩn bị sẵn thuyền...
Vù! Bùm!
Trợ thủ của Hà Long còn nói chưa hết, một viên Hàn băng vạn năm màu tím đã bắn từ cửa sổ bên ngoài vào trong, xuyên thấu đầu của trợ thủ, tiếp đó trợ thủ liền tắt tiếng ngã xuống bên cạnh Hà Long.
Hà Long thấy thế, sắc mặt cảnh giác, tiếp đó hơi động đậy, đột nhiên lách người, một viên băng lăng màu tím xẹt qua bên cạnh Hà Long.
Lúc này, cửa sổ nhìn xuống sàn bên cạnh Hà Long đồng loạt vỡ vụn, Tiêu Hoằng , Bì Nặc, Mục A cùng tên mập, bốn người đồng loạt xông qua cửa sổ, đánh vào trong văn phòng Hà Long!
Tiếp theo không nói hai lời, khởi động Chiến văn sở trường đánh về phía Hà Long!
Trước mắt bọn họ chỉ còn lại không đủ 10 phút, đã không có thời gian đấu võ mồm với Hà Long, hoặc là bắt giữ tại chỗ, hoặc là trực tiếp giết đi!
Nhìn bốn người Tiêu Hoằng phá cửa sổ xông vào, trong mắt Hà Long cũng bùng lên tia sáng. Tuy rằng hắn vẫn không thể tin được quân đoàn Bối La sẽ đánh tới chỗ này, nhưng trước mắt chỉ có thể liều mạng với Tiêu Hoằng.
Dựa vào thực lực Ngự sư cấp năm, chống lại bốn người này cũng không phải chuyện khó!
Không chút chần chờ, Hà Long đã sớm mở sẵn Chiến văn xiết chặt nắm đấm, tiếp đó vô số sợi xích cấu tạo bằng thể năng lượng bắn ra từ trên thân thể, đâm thẳng về phía đám người Tiêu Hoằng nhanh như tia chớp!
Đây là Chiến văn vĩnh cửu sở trường của Hà Long - Vân Liên, thủ đoạn công kích chủ yếu là những xiềng xích năng lượng kia.
Đối mặt với xiềng xích năng lượng dày đặc, Tiêu Hoằng không dám coi thường, hai tay giao nhau trước mặt, ngưng kết ra tấm khiên Hàn băng vạn năm thật dày.
Những người khác cũng tự dùng phương thức riêng tránh né công kích.
Bùm!
Tiếp sau đó, xiềng xích năng lượng mạnh mẽ cắm thẳng vào Hàn băng vạn năm như một cái mũi khoan, lực đánh vào quá mạnh khiến Tiêu Hoằng không khỏi lui ra mấy bước, dừng lại trước cửa sổ vỡ vụn!
Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng cảm thấy cánh tay run lên, hiển nhiên sức chiến đấu của Ngự sư cấp năm mạnh hơn Tiêu Hoằng rất nhiều!
May mắn là Hà Long tấn công tầm rộng, đồng thời đánh nhiều mục tiêu, uy lực thể năng lượng phân tán, nếu là một đòn toàn lực, vậy thì Tiêu Hoằng chỉ có thể tránh né.
Bệ Đồ nhìn vào màn hình, tận mắt thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, sắc mặt biến thành màu đen. Đối với Tiêu Hoằng, hắn đã hận thấu xương, nhưng lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn, không giúp gì được!
Chỉ phải nhìn ái tướng thủ hạ Hà Long một mình chiến đấu!
Về phần Tiêu Hoằng, lúc này làm gì còn nghĩ tới Bệ Đồ, tập trung toàn bộ chú ý vào con cá lớn khó bắt này!
Còn lại 8 phút! Trong lòng Tiêu Hoằng đếm thời gian, trong vòng 8 phút phải giải quyết chiến đấu!
- Muốn đánh, vậy tới đây đi!
Hà Long nói, trong mắt đã hiện lên màu đỏ. Chuyện tới mức này, hắn chỉ còn cách được ăn cả ngã về không, liều mạng một trận với đám người Tiêu Hoằng.
Đồng thời, xung quanh người Hà Long đã phủ đầy dây xích đỏ rực, giống như con nhím biển phủ đầy gai nhọn.
Loại Chiến văn vĩnh cữu này cực kỳ khó chơi, công thủ nhiều mặt, rất ít sơ hở.
Nhưng Tiêu Hoằng đối mặt với cảnh này cũng không lùi bước, rót Ngự lực vào Hàn Võ, một tay chỉ lên trần nhà, nháy mắt đám mây màu tím hình thành, tiếp đó đột nhiên điều động tăng mạnh Ngự lực, cột băng như mộ bia rậm rạp đập xuống Hà Long!
Đối với tình huống này, sắc mặt Hà Long cũng không hiện lên vẻ khác thường, bắn ra phẫn nộ hung ác, nhìn mộ bia bằng băng rơi xuống, hai tay giao nhau trước ngực, những xiềng xích năng lượng như có được sinh mệnh, nhanh chóng bện vào nhau như dây thừng, hình thành một cái rổ úp ngược!
Mộ bia bằng băng điên cuồng đập xuống nện lên đó đều vỡ vụn!
Rõ ràng, dựa vào Hàn băng vạn năm từ Ngự sư cấp hai như Tiêu Hoằng, còn chưa thể lay chuyển được Chiến văn của Ngự sư cấp năm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT