Nghe thấy Tiêu Hoằng nói như vậy, mọi người đều nhìn nhau, nếu là ngày mai, thì còn có thể, chứ một giờ sau, thì có vẻ hơi khoa trương rồi.

- Lần này, theo ta phỏng đoán, rất có thể là bước ngoặt cuối cùng của chiến dịch này, hy vọng tất cả doanh phải chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị tiếp tế vật tư, bất cứ lúc nào cũng săn sàng tập hợp, sau đó xuất phát.

Tiêu Hoằng nghiêm mặt, nói tiếp.

- Tốt lắm, ta đã sớm chờ không được rồi, muốn làm lớn một hồi.

Tên mập trắng tràn đầy tự tin đáp.

- Mập mạp, ngày hôm qua ta nghe nói ngươi lấy từ chỗ Mạc Hi khoảng 3000 bộ Lược Đoạt Giả chiến giáp, ta không biết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi chẳng lẽ muốn làm đại lý vũ khí sao?

Tiêu Hoằng hướng ánh mắt vào tên mập trắng, giọng điệu vẫn bình thản.

Những người khác tự nhiên hiểu được ý trong câu này của Tiêu Hoằng, đó chính là tên mập trắng lấy Lược Đoạt Giả chiến giáp ra ngoài bán, sau đó đổi thành quân phí.

- Đương nhiên không phải, ngươi xem Sở Tiểu Thiên ta là kẻ thiếu tiền hay sao? Không giấu làm gì, 3000 bộ Lược Đoạt Giả chiến giáp còn chưa đủ đâu? Các ngươi biết hiện tại ta có bao nhiêu nhân mã không? Không ngại hù chết các ngươi, 3400 người, nghe kỹ, là 3400 người chứ không phải là 3000...

Tên mập trắng bày ra bộ dáng cực kỳ tự phụ, nói với đám người La Kiệt.

- Ngươi nói cái gì?

La Kiệt đột nhiên cả kinh, hỏi ngược lại.

Không chỉ riêng La Kiệt, các sĩ quan khác, bao gồm cả Tiêu Hoằng và Mạc Hi, nét mặt đều hiện lên một chút dao động, sau đó là vẻ giật mình.

3400 người?

Con số này có chút khoa trương rồi, có thể sánh bàng tổng quân số khi trước của Bối La quân đoàn, còn nhiều hơn một chút nữa a.

- Ngươi... tiểu tử ngươi không phải đang khoác lác đấy chứ!

Lôi Tát cố gắng trấn định, sắc mặt giật mình nói.

- Khoác lác? Lôi ca, tầm mắt của ngươi hơi thấp đó.

Tên mập trắng nói xong, liền vươn tay, kéo Ngả Ôn tới, nói:

- Nói cho bọn họ, hiện trong tay ngươi có bao nhiêu người?

- Các vị Trưởng quan, phụ vương vì duy trì công tác của ta, đã đưa toàn bộ tàn quân của An Ni Á quân đoàn tới đây, tổng cộng có 1500 người, hắn nói Bối La doanh thứ 8 có thể một lần nữa thành lập, có thể cam đoan an toàn của An Ni Á Vương Quốc.

Ngả Ôn nơm nớp lo sợ đáp.

- Hơn nữa, còn có Mai Kiệt lăo huynh cũng có hỗ trợ, lăo cha của ta cũng có hỗ trợ, tự mình ta còn tiến hành rồi vài lần tuyển chọn, có nhiều người như vậy, đâu có phải là điều gì kỳ quái đâu!

Tên mập trắng cười khanh khách nói, sắc mặt đắc ý.

- Khó trách quân phí mấy ngày nay tăng lên nhanh như vậy.

Hơi điều chỉnh một chút tâm tình, Tiêu Hoằng thì thào tự nói, sau đó hướng ánh mắt vào đám người Lặc Mô, nói:

- Các ngươi nói một chút đi, tổng cộng đã có được bao nhiêu người rồi?

- Bất tài, doanh thứ 3 chỉ có 1200 người!

- May mắn, doanh thứ 5 có 2000 người.

- Doanh thứ 7 có quân số 2300 người.

Ba gã Doanh trưởng còn lại đều đáp, trên mặt lộ vẻ ý cười mờ nhạt.

về phần đám người La Kiệt, thậm chí Lôi Tát, thì đã đều sửng sốt ngây người.

Trong đó Bì Nặc lại đếm đầu ngón tay để tính toán, kết quả sắc mặt đại biến, nếu vài tên Doanh trưởng này lời thật, như vậy tổng nhân số của Bối La quân đoàn đã đột phá một vạn người, đây làm gì còn là một Đoàn nữa a, rõ ràng chính là số người của cả một Sư rồi.

- Tốt lắm, không nghĩ tới Tiêu Hoằng ta có thể trong khoảng thời gian ngắn, chỉ huy vạn người tới chiến đấu, lần này, mặc dù đối phương đến là ai, ta cũng không sợ.

Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, nét mặt vốn nghiêm túc, bỗng hiện lên vẻ lãnh khốc.

Có trang bị chiến đấu tuyệt đối tiên tiến, có ưu thế nhân số áp đảo, Tiêu Hoằng tất nhiên dám mạnh miệng rồi.

về phần các sĩ quan khác, trên mặt cũng lờ mờ hiện lên một chút sát ý, ừong lòng ngạc nhiên thán phục đám người tên mập trắng có thủ đoạn chiêu binh mãi mã thật cao minh, đồng thời cũng âm thầm mừng rỡ quyết sách khi trước của Tiêu Hoằng quá anh minh và đúng đắn.

Một quân đoàn nho nhỏ vốn chỉ có hơn 1000 người, chỉ ừong một khoảng thời gian ngắn, đã phát triển thành một siêu cấp quân đoàn cả vạn người.

Sau đó, Tiêu Hoằng liền phân phó các quân doanh, bắt đầu chuẩn bị hành trang, Tập đoàn Thiên Xà bắt đầu tiến hành kiểm tra lần cuối cùng đối với tất cả vũ khí chiến đấu, đảm bảo vạn vô nhất thất, tóm lại, chính là bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị xuất chiến được!

Ngay khi Tiêu Hoằng đang không ngừng phát ra các loại mệnh lệnh, chiến tuyến Tây Cương đã lại lần nữa quay về hoàn cảnh khi trước, chiến hỏa liên miên không ngớt, Duy Lâm Công Quốc đưa ra tất cả các quân đoàn, bày ra bộ dáng muốn một trận quyết sống chết với địch nhân, dường như đang tiến hành lần điên cuồng cuối cùng trong đời.

Toàn bộ dải chiến tuyến Tây Cương đã lại một lần lâm vào nguy cơ, tuy nhiên, theo Ma Văn khung máy móc cùng các vũ khí chiến đấu khác của Tập đoàn Thiên Xà được đưa ra, toàn bộ chiến trường tiến vào giai đoạn giằng co, chiến hỏa bắt đầu lan tràn tới toàn bộ chiến tuyến Tây Cương, khói lửa không đâu không thấy.

Duy nhất có một chỗ ngoại lệ, đó chính là khu vực số 3 và Hiểu Lan Tinh mà Vân Đoan quân đoàn canh gác, tất cả hạm đội của Duy Lâm Công Quốc dường như đều cũng cố ý tránh nơi này, nhưng lại điên cuồng tấn công khu vực số 2 và khu vực số 4, đối với Vân Đoan quân đoàn thì chỉ có một thái độ là bỏ mặc.

Mã Hiết Nhĩ đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, xông ra làm lớn một hồi, nhìn thấy cục diện như vậy, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Mã Hiết Nhĩ vốn được bổ sung quân lực sung túc, hiện tại nhu cầu cấp bách đó là phải có một cơ hội để biểu hiện, nhưng mà Duy Lâm Công Quốc vào lúc này lại cố tình không để cho hắn có cơ hội này.

- Chết tiệt! Lũ binh sĩ Duy Lâm nhát như chuột này!

Nhìn thấy hình ảnh ừong màn hình, sắc mặt Mã Hiết Nhĩ đã xanh mét, nếu dựa theo cục diện như vậy mà đi xuống, khi kết thúc chiến tranh, phỏng chừng vân tiếp tục không có cơ hội cho Vân Đoan quân đoàn biểu hiện.

- Trưởng quan, ngài bớt giận, chỉ riêng từ tình hình này, thì có vẻ như Duy Lâm Công Quốc đang sợ chúng ta, ngài cũng biết, mấy trận chiến đấu lúc trước, Duy Lâm Công Quốc không chiếm được chút tiện nghi nào trên người chúng ta, phỏng chừng là cố ý tránh va chạm với chúng ta, đi tấn công những chỗ bạc nhược, chúng ta chính là một loại uy hiếp với chúng.

Tham mưu trưởng Vương Uy đứng bên cạnh Mã Hiết Nhĩ, bắt đầu an ủi.

- Nếu không vậy thì sao ta lại bảo lũ Duy Lâm Công Quốc này nhát như chuột làm gì? Có bản lĩnh thì phái ra quân đoàn chủ lực của chúng, cùng Vân Đoan quân đoàn của ta ta đánh một trận. Có tin hay không? Vân Đoan quân đoàn của ta chắc chắn sẽ nghiền quân đoàn của Duy Lâm Công Quốc trở nên dẹp lép, để cho Bối La quân đoàn nhìn một cái, Bối La quân đoàn thì tính là cọng lông gì cơ chứ!

Mã Hiết Nhĩ hùng hổ nói.

Nhưng mà, ngay khi Mã Hiết Nhĩ đang ra sức kêu gào, thăm dò khí của Vân Đoan quân đoàn lại đột nhiên truyền đến hình ảnh, ngay sau khi đại bộ đội của Duy Lâm Công Quốc vượt qua không lâu, có một hạm đội có vẻ cực kỳ không bắt mắt, đã bắt đầu không nhanh không chậm, đi về phía Hiểu Lan Tinh, làm cho người ta có cảm giác hạm đội này cực kỳ điệu thấp.

Mã Hiết Nhĩ tự nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy, vẻ mặt không có chút chuyển biến tốt nào cả.

- Không thể tưởng được, Duy Lâm Công Quốc này dây dưa một hồi lâu, lại phái ra đội quân rách nát như vậy tới tiến công!

Ở thành lũy trung tâm trên Hiểu Lan Tinh, Mã Hiết Nhĩ mang vẻ mặt cực kỳ không thèm quan tâm.

- Trưởng quan, tiêu ký quân đội trên hạm đội đó đã bị che dấu toàn bộ, tạm thời không thể phán đoán ra kẻ đang tập kích về phía chúng ta rốt cuộc là quân đoàn nào.

Vương Uy bỗng nhiên lên tiếng, báo cáo cho Mã Hiết Nhĩ.

- Quản hắn là quân đoàn gì, chỉ cần dám bước vào Hiểu Lan Tinh nửa bước, Vân Đoan quân đoàn sẽ không chút lưu tình, đồ sát bọn chút!

Mã Hiết Nhĩ hùng hổ nói, áp lực trong lòng lúc này muốn bạo phát ra, hắn nói:

- Thông báo cho các binh sĩ Vân Đoan quân đoàn, chuẩn bị tốt để mãnh công!

Theo Mã Hiết Nhĩ ra lệnh một tiếng, các Vân Đoan binh sĩ trong thành lũy đã đều săn sàng xuất phát, trong lòng bọn họ cũng có áp lực không kém Mã Hiết Nhĩ là bao, thân là binh sĩ Vân Đoan quân đoàn cao cao tại thượng, há có thể dễ dàng tha thứ cho một Bối La quân đoàn nho nhỏ cưỡi lên trên đầu được?

Hiện tại đúng là lúc để chứng mình sức chiến đấu của Vân Đoan quân đoàn, nhất là sau khi được cường hóa, sẽ để cho Bối La quân đoàn nhìn một cái, ai mới là đệ nhất quân đoàn tại chiến tuyến Tây Cương!

Đám người cố Hoành Thần ở Nam Du Quận, tự nhiên có thể nhìn thấy chiến tuyến Tây Cương đang gặp phải tấn công mãnh liệt, nét mặt ít nhiều có chút kinh ngạc, dựa theo hiểu biết của cố Hoành Thần đối với Duy Lâm Công Quốc, thậm chí với bản thân Hà Long, thì cuộc tấn công kiểu này tuyệt đối không phù hợp với phong cách tác chiến của Duy Lâm Công Quốc.

Không có chút chuẩn bị, đã trực tiếp xung phong liều chết, chiến thuật như vậy chính là một sai lầm mà không một quan chỉ huy cao cấp nào mắc phải cả.

- Duy Lâm Công Quốc này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy? Hay là có thủ đoạn gì đang ẩn giấu?

Cố Hoành Thần thì thào tự nói.

về phần Chu Bằng, hắn vẫn đứng bên cạnh cố Hoành Thần, không nói lời nào, bày ra một bộ dáng đang suy nghĩ, mà trong ánh mắt hắn thì đang không ngừng hiện lên vẻ âm lãnh.

Quân khu Tham mưu trưởng Chung Quang Bắc thì mang sắc mặt nghiêm ừọng, vuốt cằm, suy nghĩ, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Ta đề nghị, hiện tại hẳn là nên mệnh lệnh cho toàn bộ quân đoàn trên chiến tuyến Tây Cương, phải cẩn thận ứng đối đợt tấn công điên cuồng này, các chiến tuyến khác, cần tăng mạnh đề phòng, ta luôn có một loại cảm giác, Duy Lâm quân đoàn khẳng định có ý đồ gì đó.

Chỉ sau 20 phút, phía chân trời của Hiểu Lan Tinh đã có 5 chiếc vận binh hạm hiện ra, dưới sự yểm hộ của hai chiếc Ma Văn chiến hạm, đã như một tia chớp xâm nhập vào trong tầng khí quyển loãng của Hiểu Lan Tinh, xếp thành hình chữ “nhân” (chữ À), đều đáp xuống một mảnh rừng rậm màu lam bên trong Hiểu Lan Tinh.

Chỉ riêng từ cách sắp xếp hạm đội, thậm chí cả hành động, đều làm cho người ta có cảm giác hạm đội này vô cùng điệu thấp, nhìn không ra chút khoa trương nào, tuyệt đối là vô thanh vô tức.

Không ai biết 5 chiếc vận binh hạm nhìn như không bắt mắt này chứa lực lượng chiến đấu đáng sợ tới cỡ nào.

Mã Hiết Nhĩ tự nhiên không điều này, tuy rằng hắn nhận được mệnh lệnh của Chung Quang Bắc, cẩn thận ứng chiến, phòng ngừa có mai phục, nhưng mà Mã Hiết Nhĩ sớm đã coi mệnh lệnh như vậy trở thành gió thoảng bên tai.

Lúc này Mã Hiết Nhĩ đã suất lĩnh Vân Đoan quân đoàn, toàn bộ xuất động, trên bầu trời có ước chừng 30 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, đã xếp thành đội hình chữ “nhất”, hướng tới 5 chiếc vận binh hạm mà tấn công.

Trên mặt đất có chừng 50 cỗ Ma Văn xe tăng, từng lớp hiểu nhau lao tới tấn công, phía sau là khoảng 6000 binh sĩ Vân Đoan, tạo thành một đội hình rất cường đại!

Từ xa nhìn lại, trên mặt đất màu lam sậm đang bốc lên các luồng bụi mờ cuồn cuộn, những nơi đi qua, bụi mù như tạo thành một con rồng dài, như muốn bay lên cao.

Trong Sở tổng chỉ huy của chiến tuyến Tây Cương, Ách Tề Nhĩ và A Mình Tả tự nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh Vân Đoan quân đoàn đang lao tới tấn công, không kìm được đều biến sắc, không hề nghi ngờ, binh lực và trang bị chiến đấu của Vân Đoan quân đoàn đã tăng lên rất nhiều lần so với khi trước.

- Vân Đoan quân đoàn tại sao có thể trong thời gian một tháng, tăng lên nhiều binh lực như vậy được?

Ách Tề Nhĩ hơi có chút kinh ngạc hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play