hỉ châm có một cây, Mạc Hi đã có phản ứng, khiến Tiêu Hoằng cảm thấy rất bất ngờ. Sức chịu đựng đau đớn của Mạc Hi đúng là quá kém.
Đối với việc này Tiêu Hoằng cũng chỉ còn có thể nhìn xung quanh, xem có gì thuận tay không, cuối cùng chỉ còn nước cởi tất Mạc Hi ra, cuộn lại rồi nhét vào miệng hắn.
- Cắn đi, kiên nhẫn một chút.
Tiêu Hoằng bình thản nói.
Mạc Hi bị cố định trên giường bệnh đã mất đi toàn bộ năng lực phản kháng, chỉ còn có thể nhận mệnh mà gật gật đầu. Tuy rằng trong lòng thầm hô tất thối quá nhưng nếu thật sự có thể trị tốt Ngự lực cho bản thân thì trả giá một chút cũng có đáng là gì đâu.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không để ý tới Mạc Hi nữa mà bắt đầu hết sức chăm chú, rót nước thuốc Hồng Tê vào trong Ma Văn châm, cắm đầy toàn thân Mạc Hi. Trong nháy mắt thân thể Mạc Hi dường như biến thành con nhím vậy.
Lại nhìn Tiêu Hoằng thời điểm này vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng, khởi động giường bệnh Ma Văn tứ giác, hai tay chậm rãi áp vào trên thân thể Mạc Hi.
Sau một lát, hai bàn tay Tiêu Hoằng đã nổi lên ánh sáng màu tím rất tinh thuần. Ma Văn châm cắm trên thân thể Mạc Hi đột nhiên phát ra tiếng rít gió. Ba mươi sáu cây Ma Văn châm liền hiện ra điện mang tỏa khắp bốn phía. So với chữa trị thần kinh trước đây thì loại điện mang này mãnh liệt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nó làm người ta có cảm giác giống như một tấm lưới điện lớn bao phủ toàn bộ giường bệnh vậy.
- Trời ơi là trời.
Vài tên tiểu hộ sĩ không kềm được mà tốt lên.
Thời điểm này Ngô Tân đứng một bên, không có phát ra chút tiếng vang, ánh mắt không ngừng nhìn vào màn hình và giường bệnh. Chỉ thấy bên trong màn hình, biểu đồ màu bạc đại biểu Ngự lực đã bắt đầu dao động kịch liệt. Chỉ là hai điểm đen ở bụng lại không có biến hóa mảy may.
Bất kể nói thế nào thì Ngô Tân cũng nghiên cứu Ngự lực và Ma Văn rất kỹ. Hắn hiểu rất rõ là tình huống trước mắt, thủ đoạn chữa trị của Tiêu Hoằng đã không có hiệu quả rồi.
Mạc Hi nằm trên giường bệnh, bị dây lưng buộc chặt, thời điểm này đã muốn sống muốn chết rồi, toàn thân khắp nơi không có chỗ nào tránh nổi, đau đớn như thiêu đốt. Ngự lực trong cơ thể giờ khắc này không còn bị bản thân khống chế, điên cuồng lăn lộn, thậm chí làm người ta cảm thấy như muốn xé da thoát ra, giống như một con ngựa hoang mất cương. Tốc độ tuần hoàn của thân thể cũng bắt đầu tăng lên không ngừng.
Nơi ba mươi sáu cây Ma Văn châm cắm vào có thể nhìn thấy ẩn hiện hồng quang, giống như ba mươi sáu ngôi sao phân bố trên thân thể Mạc Hi.
Đối mặt với cảnh này, Mạc Hi chỉ có thể nhắm hai mắt, cắn chặt tất mà chịu đựng.
Phút chốc, Mạc Hi chỉ cảm thấy bốn luồng cảm giác lạnh lẽo đột nhiên truyền ra từ Ma Văn chữa trị, cũng theo tứ chi truyền vào cơ thể.
Ngô Tân căng thẳng nhìn màn hình, thần sắc đột nhiên biến đổi. Hắn tất nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy trong Ngự lực sôi trào của Mạc Hi có bốn luồng vật chất màu lam sẫm từ tứ chi xuyên qua những chỗ có Ma Văn châm cắm vào. Bốn luồng vật chất màu lam này dường như bị đánh nát ngay khi tiến vào cơ thịt, cuối cùng hình thành những điểm sáng màu lam sẫm.
Cũng nhờ ba mươi sáu cây Ma Văn châm hướng dẫn, chúng từ từ tụ về phía bụng Mạc Hi, giống như phấn hoa trong gió vậy.
Một lát sau, sau khi những điểm sáng nhỏ màu lam sẫm này chiếu rọi vào vùng Ngự lực bị hao tổn như đầm lầy chết kia, nhìn lại phía hai điểm đen vốn như đã chết ở bụng giờ liền hơi hơi rung chuyển hai cái.
Tuy rằng rung chuyển cực nhỏ nhưng Ngô Tân nhìn thấy cảnh này, thậm chí là tiểu hộ sĩ ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng đều sững ra.
Có tác dụng rồi!
Trong lòng Ngô Tân phát ra âm thanh thán phục. Hắn hiểu rất rõ là hình ảnh này đại biểu cho điều gì. Nếu như so sánh hai điểm đen kia với thành lũy chắc chắn của giới Dược sư thì hiện giờ thành lũy đó đã bị Tiêu Hoằng bắt đầu lay chuyển.
Trái lại trên mặt Tiêu Hoằng không có chút dao động nào, chỉ thấy mồ hôi dày đặc lấp lánh trên trán, tỏa ra những tia sáng nhạt.
Nhìn thoáng qua màn hình một chút, trong ánh mắt Tiêu Hoằng đột nhiên phát ra chút vẻ sắc bén, sau đó liền tăng mạnh Ngự lực phát ra từ cơ thể!
Trong nháy mắt, ba mươi sáu cây Ma Văn châm lúc này liền tỏa điện mang càng mãnh liệt hơn, dường như có hai tầng mây điện va chạm một chỗ vậy!
Tiếng gió rít cuồn cuộn không ngừng trong phòng. Khi tiếng gió ngừng lại lại biến thành tiếng vang do năng lượng va chạm.
Mạc Hi nằm trên giường bệnh, thân thể nhìn qua dường như là một cái bàn là bị đốt hồng, về phần Mạc Hi lúc này cũng không biết là có cảm thụ thế nào, tóm lại là tuyệt đối khổ sở rồi.
Đồng thời nhìn trên màn hình, những điểm sáng màu lam di động trong cơ thể Mạc Hi đã đồng loạt tụ tập lại ở điểm đen.
Thời điểm này điểm đen lại càng rung động mạnh hơn, sau đó chậm rãi bị ánh sáng bao phủ.
Mười mấy phút sau, chỗ hai điểm đen đã triệt để biến mất.
Trị khỏi rồi?!
Khi hai điểm đen hoàn toàn biến mất, trong lòng Ngô Tân bật thốt lên, ánh mắt lộ vẻ rung động không nói lên lời. Có thể chứng kiến Tiêu Hoằng chữa trị Ngự lực thành công, dù chỉ là một phần rất nhỏ cũng là một loại vinh hạnh rồi.
Thử hỏi toàn bộ Phục Thản Đế Quốc này, Dược sư thuộc dạng lão quái vật trị được Ngự lực cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay nhưng đều thanh danh hiển hách. Mà Tiêu Hoằng lại hoàn toàn dựa vào tự học mà làm được rồi!
Về phần những tiểu hộ sĩ bên cạnh đều đưa mắt nhìn nhau, nhìn tới sửng sốt ngây người.
Chữa trị Ngự lực trong mắt bọn họ chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, không thể tưởng tượng nổi là Trưởng quan của bọn họ lại làm được.
Lúc này Tiêu Hoằng không chú ý tới phản ứng của người khác, chậm rãi ngừng điều động Ngự lực, đồng thời buông tay. Hắn không kềm được mà lùi lại phía sau nửa bước. Không nghi ngờ gì nữa, chữa trị Ngự lực như vậy khiến Tiêu Hoằng hao phí Ngự lực trong cơ thể rất to lớn, nếu không phải đã vận dụng một chút Ma Văn châu Ám Dạ thì căn bản Tiêu Hoằng không thể kiên trì nổi.
Mồ hôi cuồn cuộn không ngừng chảy xuống cằm đã đọng thành giọt như nước mưa, rớt xuống mặt đất.
Chỉ hơi điều chỉnh hô hấp một chút, Tiêu Hoằng liền vươn tay, rút Ma Văn châm cắm trên người Mạc Hi ra, đặt lại trong hộp gỗ tơ vàng, cũng cởi dây lưng cố định ra.
Khi Ma Văn châm được rút ra, cảm giác thống khổ vô cùng trên thân thể từ từ biến mất. Điều này khiến Mạc Hi luôn bị đau đớn giày vò không kềm được mở thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc Mạc Hi vừa ngồi dậy từ trên giường bệnh thì thần sắc đột nhiên biến đổi, không kìm được mà nhìn hai tay, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Giờ khắc này Mạc Hi có thể cảm nhận rõ ràng Ngự lực trong cơ thể đã không bình lặng như nước nữa mà bắt đầu dần dần trở nên sinh động, khôi phục trạng thái bình thường. Chỗ Ngự lực bị hao tổn đã được chữa trị triệt để rồi.
- Chuyện này...
Mạc Hi không kềm được mà thốt lên, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Tiêu Hoằng. Chỉ thấy trên mặt Tiêu Hoằng đẫm mồ hôi, mái tóc trắng như tuyết bị mồ hôi bết lại, thần sắc có vẻ mệt mỏi không chịu nổi.
- Tiêu ca... Ta...
Nhất thời Mạc Hi có thể nói là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, hốc mắt thậm chí đỏ ửng, cảm động, hưng phấn, cảm kích đối với Tiêu Hoằng giao hòa làm một, cũng không biết là tư vị gì.
Lúc này Tiêu Hoằng chỉ hơi mỉm cười, cũng không nói gì mà ngồi xuống giường bệnh vỗ Mạc Hi một cái. Hai người lúc này có cảm giác ăn ý, giống như mỗi khi hai người hợp tác nghiên cứu ra vũ khí kiểu mới vậy.
- Bạn tốt đừng nên nói lời cảm tạ.
Mạc Hi lên tiếng, trong lòng tràn ngập vui mừng như điên. Loại cảm giác mất rồi lại có được này chỉ có hắn làm cảm nhận rõ ràng nhất.
- Tùy ngươi.
Tiêu Hoằng thuận miệng đáp, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị khí cụ điều trị bên giường, chậm rãi thu bốn khối Ma Văn chữa trị đã hao hết vào trong túi hành trang tùy thân.
Lại nhìn Mạc Hi thời điểm này dường như đã bình thường, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, lăn qua lộn lại điều động Ngự lực trong cơ thể. Cảm thụ như vậy đã lâu không xuất hiện rồi.
Hơi quan sát Mạc Hi trong phòng một chút, thấy không có gì khác thường, Tiêu Hoằng liền đơn giản hàn huyên với hắn vài câu, hơi nghỉ ngơi hồi phục một chút liền mang hắn ra khỏi Ban tổng điều trị, đi vào trong Cụ Phong Hào, bắt đầu nghiên cứu máng tồn trữ Ngự lực.
Giờ phút này Cụ Phong Hào đã đỗ lại trong khu 4, hộ giáp đã bị tháo ra hết, đổi thành hợp kim Vi Mễ. Từ xa nhìn lại, Cụ Phong Hào giống như bị vá vô số mảnh vậy.
Đi vào bên trong phòng chuyên trở máng tồn trữ Ngự lực, Tiêu Hoằng ngửa đầu nhìn cái thứ trông như cây cột này, sau đó thật cẩn thận mở bộ phận hộ giáp bên ngoài ra. Kết quả khiến Tiêu Hoằng cảm thấy ngạc nhiên và thán phục là bên trong tràn ngập Ma Văn tổ hợp dày đặc. Mỗi một Ma Văn tổ hợp đều do gần trăm Ma Văn cấu thành, phức tạp vô cùng. Mà một cái máng tồn trữ Ngự lực này có số Ma Văn ước chừng 1000, tạo thành một hệ thống chuyển hoán Ngự lực và năng lượng khổng lồ.
Lần trước hủy diệt Tử Ngọ Quang Thúc Pháo chính là căn cứ để nghiên cứu chế tạo ra máng tồn trữ Ngự lực này, chẳng qua cấu tạo không hoàn thiện, nếu không còn có thể phát ra uy lực lớn hơn.
Nhìn thấy đồ vật nọ, khóe miệng Tiêu Hoằng không khỏi giật giật. Không nghi ngờ gì nữa, mức độ phức tạp của chiến hạm Ma Văn đã gần như vượt quá sở học cả đời của Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không nổi giận với việc này mà lại thở phào nhẹ nhõm, lấy một cuốn sổ nhỏ ra, ghi chép lại những Ma Văn trong cây cột, sau đó sẽ nghiên cứu.
Cùng lúc đó, ở Thánh Đàn xa xôi, vẫn thạch bốn phía quanh chỗ A Di La khô tọa đã tụ tập lại thành một quảng trường khổng lồ. Đệ tử đạt tới Ngự Hồn đều ngồi xếp bằng trên vẫn thạch, phân chia ra hai bên.
Giờ phút này A Di La vẫn giống như pho tượng, toàn thân mặc kim giáp, hai mắt nhắm nghiền, ngồi trên vẫn thạch không nhúc nhích, chỉ có mái tóc màu vàng kim là không ngừng lay động trong hư không.
Chỉ một lát sau, khóe miệng A Di La thoáng đổi, dù cực kỳ nhỏ nhưng cẩn thận vẫn có thể cảm thụ được. Lại nhìn hư không xa xa, đột nhiên có một điểm xanh thẳm nổi lên, vô cùng không hợp với môi trường bốn phía xung quanh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT