Giờ phút này, Tiêu Hoằng đang ngồi trong nhà ăn, trên bàn kim loại rộng lớn, đã được bày đầy các đồ ăn ngon, Tiêu Hoằng và các Bối La sĩ quan đang ăn cơm với đám người Ngả Kim Sâm.
Có thể nói, trường hợp như vậy không thể cho người nào biết được, nếu không thì tuyệt đối sề bị người ta trợn mắt mà nhìn, một nhánh quân vừa mới dẹp yên quân đội tại căn cứ quân sự An Ni Á, ngay sau đó lại giống như quân đồng mình, quốc vương tự mình tới để cử hành yến hội.
Đương nhiên, đối với điều này thì Tiêu Hoằng cũng không nghĩ nhiều, tuy rằng để ý thì cũng có chút quỷ dị, nhưng mà toàn bộ quá trình lại có vẻ rất ăn khớp và hợp lý.
Mà trong yến hội, Tiêu Hoằng cũng bắt đầu trao đổi rất nhiều thứ với Ngả Kim Sâm, đầu tiên là quan hệ mậu dịch, thứ hai chính là đóng quân, Tiêu Hoằng đã đưa cho Ngả Kim Sâm một biên chế, chính là doanh thứ 8, có thể từ do bản thân Ngả Kim Sâm chọn các thành viên trên An Ni Á Tinh, Bối La quân đoàn sẽ phụ trách trang bị và quân phí, điều kiện tiên quyết là phải nghe chỉ huy từ Bối La quân đoàn.
Đối với đề nghị này của Tiêu Hoằng, Ngả Kim Sâm tự nhiên cầu còn không được, về phần nghe theo điều khiển của Tiêu Hoằng, hiện tại Ngả Kim Sâm còn có cái gi để phản bác nữa đây?
Ngoài cửa sổ, gần như thuần một sắc đều là binh sĩ của Bối La quân đoàn, huống chi còn có người nhà đang nằm trong tay Tiêu Hoằng, hơn nữa Tiêu Hoằng cung cấp quan hệ mậu dịch, đối với tăng trưởng kinh tế của An Ni Á Vương Quốc cũng rất có lợi.
Không thể nghi ngờ, đây là một cục diện hai bên cũng có lợi, mọi người đều vui mừng.
Đối với phương án mà Tiêu Hoằng đưa ra, La Kiệt, Bì Nặc gần như không có kiến nghị gì khác, có thể nói, mỗi một phương án mà Tiêu Hoằng đưa ra, thì đều được nghiên cứu rất cẩn thận, đầu tiên phải cam đoan mình không chịu thiệt, sau đó mới mưu cầu hai bên cũng có lợi.
Đảo mắt, một ngày đã trôi qua, vào buổi chiều, Bối La quân đoàn dưới sự đưa tiễn của An Ni Á quân đoàn, đã xuất phát rời đi, làm cho người ta có cảm giác rất giống với việc Tiêu Hoằng đến giải cứu An Ni Á Tinh vậy.
Lần này, những thứ mà Bối La quân đoàn mang đi, thì ngoài Cụ Phong Hào, còn có hai chiếc vận binh hạm còn lại của Long Kỳ quân đoàn, về phần ba chiếc còn lại có chút hư hỏng, Tiêu Hoằng lưu lại chúng ở An Ni Á Tinh, xem như đưa cho Ngả Kim Sâm, dùng làm vận tải hạm cho thông thương mậu dịch sau này.
Trong phòng điều khiển chính tại Cụ Phong Hào, Tiêu Hoằng đang ngồi trên ghế chủ tọa, thông qua cửa sổ nhiều hướng, nhìn An Ni Á Tinh chậm rãi biến mất trong tầm mắt, tâm tình có thể nói là rất tốt.
Một trận này, tuy rằng mạo hiểm, nhưng tổn thất không nghiêm trọng lắm, thu hoạch thì lại rất phong phú, một chiếc Ma Văn chiến hạm cũng đã đủ để chứng minh tất cả rồi, ngoài ra, còn có các vô số Chiến Văn, Khí Văn chưa bị hỏng, thậm chí còn lừa được 1000 vạn kim của Duy Lâm Công Quốc, coi như xát thêm một nắm muối lên vết thương của Duy Lâm Công Quốc.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không vì thắng lợi mà choáng váng đầu óc, hắn biết rõ, sau một trận chiến này, Duy Lâm Công Quốc chắc chắn sẽ càng thêm điên cuồng hơn.
Mà Bối La quân đoàn phải tìm cách lớn mạnh hơn thì mới được, làm thế nào để tăng mạnh thực lực, đây chính là vấn đề mà Tiêu Hoằng phải lo lắng.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang chìm vào suy nghĩ, hệ thống thông tin mới lắp trong phòng điều khiển chính Truyền đến cuộc gọi từ quân đội Nam Du Quận.
Thông qua màn hình, nhìn thấy mấy chữ “Nam Du Quận”, bầu không khí sung sướng trong phòng điều khiển chính lập tức có chút thu liễm lại, tiếp theo mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không có gì phải cố kỵ, dù chuyện tốt hay chuyện xấu thì đều không trốn được.
- Kết nối đi!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hạ lệnh.
Ngay sau đó, trên màn hình trong phòng điều khiển chính xuất hiện hình ảnh của quân khu Tham mưu tiưởng Thiếu tướng Chung Quang Bắc, vẻ mặt hơi vàng nhưng uy nghiêm, tuy nhiên, trên mặt cũng không có chút ác ý nào, bày ra bộ dáng giải quyết việc chung.
- Ngươi chính là Tiêu Hoằng?
Nhìn thấy trên ghế chủ tọa của Cụ Phong Hào có một thanh niên tóc bạc trắng, Chung Quang Bắc nhẹ nhàng hỏi.
- Đúng vậy, Tướng quân.
Tiêu Hoằng đáp, đối với Chung Quang Bắc, tuy rằng Tiêu Hoằng chưa gặp qua người thật, nhưng thông qua các loại hình ảnh tư liệu thì vẫn biết tới.
- Tư liệu chiến đấu của ngươi, ta đã xem qua, rất rung động, ta không phủ nhận năng lực chỉ huy của ngươi, đương nhiên ngươi cũng có chút chuyên quyền độc đoán, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, vẫn được coi là có công cao, có thể hoàn toàn xử lý Long Kỳ quân đoàn, công tích như vậy thì không phải ai cũng có thể sáng tạo được, bởi vậy, trải qua Cố Hoành Thần Tướng quân và ta thận trọng quyết định, Bối La quân đoàn biên chế sửa thành Bối La Gia Cường quân đoàn, đoàn trưởng Tiêu Hoằng thăng chức thành Chuẩn tướng, La Kiệt cũng tấn chức Chuẩn tướng, đám người Bì Nặc tấn chức thành Thượng tá, đương nhiên, dựa theo lệ thường, công tích lớn như thế, quân đội hẳn sẽ thưởng cho một bộ phận vật tư, nhưng xét thấy ngươi chuyên quyền độc đoán, phong thưởng vật tư cũng bị bỏ qua, ngươi tới cả Ma Văn chiến hạm mà cũng cướp được, chắc sẽ không để ý chút này chứ!
Chung Quang Bắc mặt không đổi sắc, ung dung nói.
Toàn bộ người trong phòng điều khiển chính nghe vậy, trở nên sửng sốt, Chuẩn tướng? Đó chính là Tướng quân a, một kê mới hai mươi tuổi đã ngồi lên ghế Tướng quân, dường như ở Phục Thản Đế Quốc cũng tuyệt đổi hiếm như lông phượng sừng lân đi.
Cho tới nay, nổi danh nhất chính là Lạc Tuyết Ninh.
- Không vấn đề gì.
Tiêu Hoằng vẫn mang vẻ bình thản, nhẹ nhàng đáp.
- Ngươi chính là Tiêu Hoằng?
Nhìn thấy trên ghế chủ tọa của Cụ Phong Hào có một thanh niên tóc bạc trắng, Chung Quang Bắc nhẹ nhàng hỏi.
- Đúng vậy, Tướng quân.
Tiêu Hoằng đáp, đối với Chung Quang Bắc, tuy rằng Tiêu Hoằng chưa gặp qua người thật, nhưng thông qua các loại hình ảnh tư liệu thì vẫn biết tới.
- Tư liệu chiến đấu của ngươi, ta đã xem qua, rất rung động, ta không phủ nhận năng lực chỉ huy của ngươi, đương nhiên ngươi cũng có chút chuyên quyền độc đoán, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, vẫn được coi là có công cao, có thể hoàn toàn xử lý Long Kỳ quân đoàn, công tích như vậy thì không phải ai cũng có thể sáng tạo được, bởi vậy, trải qua Cố Hoành Thần Tướng quân và ta thận trọng quyết định, Bối La quân đoàn biên chế sửa thành Bối La Gia Cường quân đoàn, đoàn trưởng Tiêu Hoằng thăng chức thành Chuẩn tướng, La Kiệt cũng tấn chức Chuẩn tướng, đám người Bì Nặc tấn chức thành Thượng tá, đương nhiên, dựa theo lệ thường, công tích lớn như thế, quân đội hẳn sẽ thưởng cho một bộ phận vật tư, nhưng xét thấy ngươi chuyên quyền độc đoán, phong thưởng vật tư cũng bị bỏ qua, ngươi tới cả Ma Văn chiến hạm mà cũng cướp được, chắc sẽ không để ý chút này chứ!
Chung Quang Bắc mặt không đổi sắc, ung dung nói.
Toàn bộ người trong phòng điều khiển chính nghe vậy, trở nên sửng sốt, Chuẩn tướng? Đó chính là Tướng quân a, một kê mới hai mươi tuổi đã ngồi lên ghế Tướng quân, dường như ở Phục Thản Đế Quốc cũng tuyệt đổi hiếm như lông phượng sừng lân đi.
Cho tới nay, nổi danh nhất chính là Lạc Tuyết Ninh.
- Không vấn đề gì.
Tiêu Hoằng cẫn mang vẻ bình thản, nhẹ nhàng đáp.
- Tốt lắm, mọi thứ cứ quyết định như thế, đương nhiên, ở chiến tuyến Tây Cương, ngươi vẫn phải nghe A Minh Tả chỉ huy, hắn vẫn là thủ trưởng của ngươi.
Chung Quang Bắc nói tiếp.
- Ừ!
Tiêu Hoằng đáp lại vô cùng tùy ý, tới cấp bậc Tướng quân, nếu nói Tiêu Hoằng còn không cần quân hàm, vậy thì có chút gạt người rồi, nên biết rằng, Tướng quân có quyền rất lớn, đương nhiên, thứ Tiêu Hoằng quan tâm hơn cũng không phải là quân hàm, mà là sức chiến đấu, chỉ có quân đội trong tay, thì mới có quyền quyết định cao thấp, đây là một chân lý mài mài không thay đòi.
Tin tức Tiêu Hoằng được bổ nhiệm, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủn, đã Truyền đi khắp các quân đoàn tại Nam Du Quận.
Khác với sĩ quan cấp tá, bổ nhiệm Tướng quân thì cần báo cho toàn quận biết, nếu là cấp Nguyên Soái, thì phải thông báo toàn quốc.
Ở chiến tuyến Tây Cương, Ách Tề Nhĩ cũng A Minh Tả vẫn còn đang cảm thán Long Kỳ quân đoàn bị huỷ diệt, và việc Bối La quân đoàn đoạt được chiếc Ma Văn chiến hạm kia, nhận được thông báo bổ nhiệm của Tiêu Hoằng , nhìn thấy hai chữ “Chuẩn tướng”, không chút khoa trương mà nói, Ách Tề Nhĩ và A Minh Tả trước mắt lập tức trở nên tối sầm, ngay sau đó, lập tức có cảm giác như bầu trời trở nên đen kịt lại.
Đương nhiên, bổ nhiệm như vậy, bọn họ trước đó đã có thể dự đoán được, nhưng khi thực sự nhìn thấy giấy bổ nhiệm này, vẫn không khỏi cảm thấy đau đầu.
Tốt rồi, thế này thì tốt rồi, Tiêu Hoằng vốn đã không chịu nghe lời, không chịu nhường nhịn, giờ lại trực tiếp có quân hàm ngang với bọn họ, thế thì sau này còn quản lý thế nào được nữa? Mặc dù Bộ tổng chỉ huy của Nam Du Quận ghi chú rất rò, Tiêu Hoằng vẫn là thuộc hạ của A Minh Tả, nhưng mà tên thuộc hạ này nên chỉ huy như thế nào mới được đây?
Nhớ lại khi Tiêu Hoằng vẫn còn là một tên tiểu Trung úy, mà đã dám chống đối A Minh Tả, lúc này trực tiếp tấn chức thành Tướng quân, còn chẳng phải chống đối tới mức rách trời hay sao?
Nguyên nhân trực tiếp nhất là, đều là Chuẩn tướng, bất kế là Ách Tề Nhĩ hay là A Minh Tả, đã mất đi quyền cách chức Tiêu Hoằng.
Mà hiện tại, người hối hận nhất chính là A Minh Tả, sớm biết như thế, lúc trước đã không tâm huyết dâng trào, đề đạt Tiêu Hoằng thăng chức nhanh như vậy.
Nhưng mà lúc này có nói gì nữa thì cũng đều đã chậm.
Thời gian khoảng một năm, từ Trung úy thăng lên Chuẩn tướng, phỏng chừng ngoài Lạc Tuyết Ninh của Tân Cách Công Quốc, thì người còn lại cũng chỉ có Tiêu Hoằng mà thôi.
- Chẳng lẽ Tiêu Hoằng này thật sự là đồ đệ của A Di La ư? Cố Hoành Thân đã sớm biết, cố ý không nói?
Ách Tề Nhĩ thì thào tự nói.
Đương nhiên, đối với bổ nhiệm của Tiêu Hoằng, bọn họ có hâm mộ, còn có cả ghen tị nữa.
Tướng quân, không thể nghi ngờ gì chính là giấc mộng của bất kỳ quân nhân nào, trong đó bao gồm cả Mã Hiết Nhĩ của Vân Đoan quân đoàn, cũng với Lý Minh Khoa của Liên hợp thứ 9 đoàn, thậm chí còn có cả Cáp Y Mỗ của Tô Môn quân đoàn nữa.
Ba người này có thể nói là hận Tiêu Hoằng thấu xương, nguyên nhân đã không cần nhiều lời nữa.
Lúc này Cáp Y Mỗ đang ngồi trong phòng chỉ huy, sắc mặt xanh mét, nhìn tin tức Tiêu Hoằng mà A Minh Tả chuyển tới, trong lòng sắp tức tới nổ tung ra rồi.
Nhất là khi nhìn thấy Doanh thứ 5 bị Tiêu Hoằng bắt được, khi ở Tô Môn thì không ra gì, nhưng khi tới rồi Bối La quân đoàn thì lại lên như diều gặp gió, điều này tuyệt đối là một sự châm chọc không nhỏ đối với Cáp Y Mỗ.
Về phần Mã Hiết Nhĩ, khi biết điều này, thì bắt đầu đập phá trong văn phòng cho hả giận.
- Dựa vào cái gì, đây là dựa vào cái gì, ta đánh thắng trận, thì một chữ cũng không đề cập tới, Tiêu Hoằng không phải chỉ chiến thắng một cái Long Kỳ quân đoàn hay sao, vậy mà lại trực tiếp bổ nhiệm hắn trở thành Tướng quân, Tiêu Hoằng thì tính là cái cọng lông gì cơ chứ!
Mã Hiết Nhĩ lớn tiếng oán giận, trong lòng có thể nói là cực kỳ khó chịu, thậm chí có xúc động muốn đánh một trận với Bối La quân đoàn của Tiêu Hoằng.
Trái lại, Tiêu Hoằng vẫn bình thản, trong đầu căn bản là không nghĩ nhiều tới chuyện này, hắn đang hết sức chăm chú suy nghĩ, tìm ra phương châm, sách lược để tăng lên sức chiến đấu của Bối La quân đoàn.
Thời gian hai ngày vội vàng trôi qua, Bối La hạm đội rốt cục chiến thắng trở về.
Khi Cụ Phong Hào dẫn theo tám chiếc vận binh hạm lao xuống tầng khí quyển, chậm rãi đậu xuống căn cứ quân sự Bối La, binh sĩ, thậm chí nhân viên công tác đóng tại căn cứ quân sự đều nhào lên, ánh mắt rạng ngời nhìn Cụ Phong Hào vận binh hạm.
Tiêu Hoằng đi xuống Cụ Phong Hào, cũng không quá để ý tới phản ứng của binh sĩ trong căn cứ, hơi nhìn ánh nắng một cái, rồi lập tức mang Vương Phàm và Bì Nặc, tiến vào trong một chiếc Ma Văn Xa quân dụng, đi tới Ban tổng điều trị.
Rất nhanh, Ma Văn Xa quân dụng liền ngừng lại tại chỗ giam giữ Lặc Mỗ.
Giờ phút này, tuy rằng Ban điều trị được phòng vệ nghiêm mật, nhưng phòng hợp kim dành cho trọng hình của Lặc Mỗ vàn được mở ra, chỉ là còn có hàng rào sắt ngăn lại.
Qua hàng rào hợp kim, nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Hoằng lại xuất hiện, Lặc Mỗ đang cúi đầu hút thuốc không kìm được ngẩng đầu lên, nét mặt có chút bất an, cả ngày ở đây, hấn căn bản không thể không biết, mấy ngày qua, Bối La quân đoàn rốt cuộc đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế nào.
Thấy Tiêu Hoằng đã xuất hiện bên cạnh hàng rào hợp kim, Lặc Mỗ muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cũng lại thôi.
- Mở hàng rào ra.
Tiêu Hoằng cũng không để ý đến Lặc Mỗ, tự mình hạ lệnh cho hai tên thủ vệ binh.
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, thủ vệ binh tự nhiên không dám chậm trễ, chào Tiêu Hoằng theo nghi thức quân đội một cái, rồi chậm rãi mờ hàng rào hợp kim ra.
Nhìn thấy hành động này, Lặc Mỗ chậm rãi bóp nát mẩu thuốc trong tay, không kìm được hơi đứng dậy, cách Tiêu Hoằng không đến ba thước, hai người bổn mất nhìn nhau, Lặc Mỗ dường như đoán được gì đó, nhưng lại không thể tin được đó là sự thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT