Một lát sau, Ma Văn phân hình đơn hướng mở ra, trong phòng điều khiển chính tối đen, một màn hình nhỏ cũng hiện ra. Thông qua màn hình có thể thấy rõ Cụ Phong Hào dẫn đầu năm chiếc vận binh hạm đi xuyên qua tầng khí quyển của An Ni Á.

Phía trên chiến hạm là tiêu ký của Long Kỳ quân đoàn hiện lên rất rõ ràng.

- Đó là Cụ Phong Hào trong truyền thuyết sao?

- Oa, ghê chưa.

Nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính bàn luận khẽ.

- Quả thật là trông rất đẹp. Tuy nhiên trên bề mặt của Cụ Phong Hào sẽ là tiêu ký của quân đoàn Bối La thôi.

Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm vào màn hình trước mật, nói khẽ, vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc lạnh như băng bắt đầu hiện lên.

- Đoàn trưởng, khi nào chúng ta phát động tấn công?

Bì Nặc đi tới cạnh Tiêu Hoằng, hỏi khẽ.

- Không vội. Quân đoàn Long Kỳ hiện giờ đang ở trạng thái tốt nhất, giống như chỉ vừa mới cởi quần thôi. Giờ mà công kích sẽ khiến hắn dễ dàng đào thoát. Chờ tới thời điểm thích hợp nhất chúng ta mới phát động tiến công, cam đoan khiến hắn sung sướng ngất trời.

Tiêu Hoằng nheo mắt nghĩ, nói khẽ:

- Hiện giờ thông báo cho các đơn vị, bất cứ lúc nào củng chuẩn bị chấp hành kế hoạch.

Cùng lúc đó, hạm đội Long Kỳ gần như không phát hiện ra hạm đội Bối La vẫn được che dấu trong đám vẫn thạch.

Mười mấy phút sau, hạm đội Long Kỳ gồm cả Cụ Phong Hào chậm rãi tiến vào bên trong bến neo đậu của căn cứ quân sự An Ni Á.

Đối mặt với việc quân đoàn Long Kỳ đột nhiên đến thăm, quân phòng vệ của quốc gia An Ni Á cũng hơi ngạc nhiên, tuy nhiên cũng không dám hỏi. Hơn nữa ngay vừa rồi toàn bộ thông tinh đối với bên ngoài của bọn họ đã bị cắt.

Quốc vương Ngả Kim Sâm nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới trong căn cứ quân sự An Ni Á, cũng để nhà ăn chuẩn bị rất nhiều ngọ yến, đồng thời chuẩn bị vật tư tiếp tế tiếp viện.

Chỉ hy vọng quân đoàn Long Kỳ sau khi tiếp tế xong sẽ trở lại Duy Lâm Công Quốc, đừng phát động chiến tranh ở gần An Ni Á Tinh, nếu không thì quan hệ giữa An Ni Á Tinh và Duy Lâm Công Quốc cũng bại lộ, hậu quả nghĩ cũng biết được. Phục Thản Đế Quốc chỉ cần vung tay thì An Ni Á Vương Quốc sẽ hoàn toàn biến mất trong Thái Qua vũ trụ.

Nhưng Ngả Kim Sâm cũng hiểu rất rõ là hạm đội Long Kỳ nổi tiếng tới đây, chuyện như vậy có tránh cũng không thể tránh được.

Bởi thế Ngả Kim Sâm trong lòng không yên đi tới đi lui trong phòng khách của căn cứ.

Ở bên kia, sáu chiếc Ma Văn hạm của hạm đội Long Kỳ đã lần lượt cập bến neo đậu ở khu số 1 và khu số 2 trong căn cứ quân sự An Ni Á.

Đồng thời binh sĩ quân đoàn Long Kỳ cũng đều đi xuống khỏi vận binh hạm, dưới sự hướng dẫn của các Doanh trưởng đi về phía nhà ăn.

Trước mặt binh sĩ An Ni Á, binh sĩ Long Kỳ đều lộ vẻ cao cao tại thượng, bản thân cảm thấy rõ là ưu việt hơn hẳn. Mà binh sĩ An Ni Á lại cảm thấy thấp kém, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng kị.

Ở bên trong khu số 1, Tang Thác Tư mang theo những thành viên trung tâm của quân đoàn Long Kỳ cũng chậm rãi đi xuống Cụ Phong Hào.

Trước mặt Tang Thác Tư là một gã nam nhân chừng hơn năm mươi tuổi, dáng người cường tráng, mặt chữ điền. Hắn chính là Thống soái quân phòng vệ của An Ni Á, Tiêu Quốc Lương. Thống soái trong một quốc gia là quan chỉ huy cao nhất của quân đội.

Đương nhiên Thống soái này nếu so với thống soái khác thì đúng là cách biệt một trời một vục. Giống như thống soái Đế Quốc Gia Đô chỉ cần dậm chân một cái thì toàn bộ Thái Qua vũ trụ đều phải rung chuyển vài lần. Trái lại thống soái của An Ni Á quốc gia, Tiêu Quốc Lương lại kém hơn nhiều, trên cơ bản là nhìn Tang Thác Tư cũng phải cung kính.

- Tang Thác Tư đại nhân, thật là may mắn được gặp. Bệ hạ Ngả Kim Sâm đang ở phòng khách bày tiệc đợi ngài.

Tiêu Quốc Lương cực kỳ cung kính nói, thần sắc tràn ngập cố kỵ vô tận.

Tang Thác Tư không đáp chỉ hơi giơ tay, ý bảo Tiêu Quốc Lương dẫn đường.

Tiêu Quốc Lương không dám chậm trễ, thành thật đi phía trước, hướng về phía Bộ tổng chỉ huy.

- Không biết lần này Tang Thác Tư đại nhân tới An Ni Á có chuyện gì?

Trên đường đi, Tiêu Quốc Lương thật cẩn thận hỏi.

Điều này cũng là do Ngả Kim Sâm sai Tiêu Quốc Lương làm vậy, nói chuyện trước với Tang Thác Tư để có chuẩn bị từ trước.

Tuy nhiên Tang Thác Tư căn bản không thèm đế ỷ tới lời nói của Tang Thác Tư, từ đầu tới cuối đều là vẻ cao cao tại thượng, khí thế kinh người.

Trải qua vài phút đi bộ, Tang Thác Tư rất nhanh đã tiến được vào phòng khách của Bộ tổng chỉ huy. Quốc vương Ngả Kim Sâm và nhị vương từ Ngả Ôn đang đợi ở phòng khách.

Chỗ tiếp đón, một cái bàn cực lớn đã bầy đầy thức ăn ngon.

Thấy Tang Thác Tư đi đến Ngả Kim Sâm liền vội vàng bước về phía trước vài bước, cung kính nói:

- Tang Thác Tư đại nhân, một đường vất vả rồi. Mời ngài.

Nói xong Ngả Kim Sâm liền giơ tay mời Tang Thác Tư, đồng thời hơi liếc mắt nhìn Tiêu Quốc Lương một cái, thấy vẻ mặt hắn ác liệt, hơi lắc đầu.

Tang Thác Tư tất nhiên để ý tới hành động của Ngả Kim Sâm, cũng không thèm coi vào đâu, lập tức ngồi ở vị trí chủ tọa. Ngả Kim Sâm ngồi thật cẩn thận xuống cạnh Tang Thác Tư.

- Không biết lần này Tang Thác Tư đại nhân tới rốt cục là có chuyện gì?

Ngả Kim Sâm hỏi tiếp, trong lòng thấp thòm lo âu.

- Phi thường đơn giản. Với An Ni Á Tinh là trạm trung chuyển, phát động tiến công Vũ Nhuận Tinh.

Tang Thác Tư đáp nhỏ, sau đó lấy trong túi áo quân ngũ ra một đôi đũa Ma Văn. Loại đũa Ma Văn này có thể kiểm tra xem trong thức ăn có độc tố hay không.

Ngả Kim Sâm ngồi cạnh Tang Thác Tư nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của đối phương, vẻ lo âu thấp thỏm đại biến, ánh mắt hiện lên chút sợ hãi.

Hắn tuy rằng đã sớm dự đoán được kết quả như vậy nhưng thật sự khi tin tức này truyền vào tai hắn thì vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh buốt.

Hiệp trợ quân đoàn Long Kỳ tấn công Vũ Nhuận Tinh, điều này rõ là tuyên chiến với Phục Thản Đế Quốc chứ không còn nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn gia nhập vào trong tranh chấp giữa Duy Lâm Công Quốc và Phục Thản Đế Quốc lần này.

Huống chi lần này phải tập kích Vũ Nhuận Tinh, hoặc cũng là căn cứ quân sự Bối La. Mà quân đoàn Bối La gần đây đã làm gì thì Ngả Kim Sâm còn không biết sao?

- Như thế nào? Ngự lực bệ hạ sợ à?

Tang Thác Tư dùng chiếc đũa Ma Văn gắp một miếng thịt cá, nhẹ nhàng đút vào miệng, hỏi khẽ.

- Không không, không biết, ấy... Ta hy vọng là Tang Thác Tư đại nhân suy nghĩ kỹ một chút. An Ni Á Vương quốc của chúng ta nhỏ yếu, không đỡ nổi trận đánh của hai vị thần tiên các ngươi đâu. Còn hy vọng Tang Thác Tư lo lắng cho An Ni Á Vương quốc một chút.

Ngả Kim Sâm ấp a ấp úng nói, dao nĩa trong tay không tự chủ được mà cắt đồ ăn mãi, hiển nhiên là trong lòng đang rối loạn.

- Yên tâm. Duy Lâm Công Quốc của chúng ta mạnh mẽ như vậy, sẽ bảo đảm bình an cho các ngươi. Hơn nữa quân đoàn Long Kỳ xuất kích, quân đoàn Bối La chắc chắn phải chết! Chiến tuyến Tây Cương chắc chắn phải sụp đổ, nam Du Quận chắc chắn sẽ rơi vào tay Duy Lâm Công Quốc chúng ta. Đến lúc đó thì An Ni Á Vương quốc các ngươi cũng sẽ là một công thần, được Duy Lâm Công Quốc phong thưởng.

Tang Thác Tư nói xong liền đặt một Ma Văn hình ảnh trước mặt Ngả Kim Sâm, đồng thời khởi động. Trong nháy mắt, hình ảnh bên trong đó là một bản đồ vẽ ra cảnh tương lai, nam Du Quận của Phục Thản Đế Quốc đã triệt để bị Duy Lâm Công Quốc chiếm lĩnh, tiếp giáp với An Ni Á Vương quốc. Mà đồng thời An Ni Á Vương quốc cũng đạt được một viên Nghi Cư Tinh, lãnh thổ quốc gia mở rộng ước chừng gấp đôi.

- Chuyện này...

Ngả Kim Sâm nhìn màn hình, kiềm lòng không được mà bật thốt lên. Hình ảnh như vậy có ý nghĩa thế nào thì không cần nói cũng biết. Đồng thời trong ánh mắt bối rối của Ngự lực cũng hiện lên chút hào quang.

- Không biết lần này Tang Thác Tư đại nhân đánh lén căn cứ quân sự Bối La nắm chắc được bao nhiêu phần?

Ngả Kim Sâm vừa mở miệng hỏi, trái tim đập loạn nhịp không ngừng nhưng đã không còn vẻ nhăn nhó như vừa rồi.

Chuyện này dường như ứng với câu nói kia, đủ lợi ích sẽ khiến lá gan to hơn hẳn.

- Trăm phần trăm. Phỏng chừng sau ba ngày, căn cứ quân sự Bối La sẽ không còn tồn tại nữa. Ngay sau đó, chiến tuyến Tây Cương cũng hoàn toàn sụp đổ! Ngươi đã thấy quân đoàn Long Kỳ rồi, dưới tình huống đánh lén còn thua được sao? Nói cho ngươi biết, Hiện giờ trong mắt ta, quân đoàn Bối La đã không còn tồn tại rồi.

Tang Thác Tư tự tin, nói khẽ, đồng thời cũng nhấp một ngụm rượu đỏ.

- Vâng, vâng, đúng rồi.

Ngả Kim Sâm vội vàng gật đầu đáp, trên mặt cũng hiện lên chút tươi cười ngại ngùng, đồng thời vội vàng rót rượu cho Tang Thác Tư.

Không hề nghi ngờ gì nữa, hấp dần của một viên Nghi Cư Tinh quả thật không nhỏ. Ngả Kim Sâm cũng cảm thấy có thể mạo hiểm được.

- Nói vậy thì có thể chết dưới quân đoàn Long Kỳ đại danh đỉnh đỉnh cũng coi như là một loại vinh dự của quân đoàn Bối La rồi.

Tiêu Quốc Lương nói khẽ, trong lời nói tràn ngập vẻ lấy lòng.

Ầm!

Nhưng ngay lúc không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên thoải mái thì một tiếng đẩy cửa nặng nề vang lên. Một gã vệ binh thần sắc hoảng sợ xông vào!

Nhìn thấy cảnh này, mặt Ngả Kim Sâm hiện lên vẻ bất mãn, chất vấn:

- Ngươi rốt cục làm gì đó? Không biết ở đây đang có khách quý sao?

- Bệ hạ! Việc lớn không ổn rồi. Ở ngoài tầng khí quyển bỗng nhiên xuất hiện 6 chiếc vận binh hạm, đang xâm nhập vào An Ni Á Tinh, vọt thẳng tới căn cứ quân sự An Ni Á!

Vệ binh nói không ra lời, ánh mắt tràn ngập vẻ bối rối và khiếp sợ.

- Cái gì? Rốt cục là ai?

Ngả Kim Sâm nghe vậy vẻ mặt liền biến đổi, vội vàng hỏi.

- Tạm thời không thể xác định được. Nhưng trên 6 chiếc vận binh hạm có ấn ký của quân đội quân đoàn Bối La!

Vệ binh đáp lại.

Vụt!

Vừa nghe vệ binh nói xong câu này, không khí vốn thoải mái ở trong phòng đột nhiên cô đọng lại. Giờ khắc này sắc mặt mọi người đều đồng loạt biến đổi. Ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin!

Chuyện này cũng khó trách bọn họ. Theo bọn họ thấy thì quân đoàn Bối La sao có thể xuất hiện ở An Ni Á Tinh này chứ. Điều này rất quỷ dị.

Nhất là sĩ quan của quân đoàn Long Kỳ. Bọn họ tự nhận là kế hoạch không có một kẽ hở. Mà quan trọng hơn là không lâu trước đó bọn họ còn thăm dò căn cứ quân sự Bối La. Ma Văn chiến đấu cơ còn tuần tra trật tự ngay ngắn, sao lại lập tức xuất hiện ở trên An Ni Á Tinh được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play