- Đầu tiên, ta muốn chúc mừng các ngươi chính thức trở thành một thành viên của Bổi La quân đoàn.
Tiêu Hoàng mang thần sắc bình thân, hơi nhìn hai mươi mấy tên thương binh trước mặt một cái, nhẹ nhàng nói.
- Trưởng quan, ngươi muốn những kẻ rác rưởi như chúng ta, rốt cuộc là muốn làm gì a?
Một gã thương binh rốt cục không kìm nổi, cổ lấy dũng khí hỏi, đây cũng là mê hoặc trong lòng hắn.
- Các ngươi là người, sau đó là quân nhân, sau đó nữa mới là chiến sĩ đi chứng minh dũng khí ở trên chiến trường, vì sao lại dùng hai từ “rác rưởi” để tự xưng, yên tâm đi, không lâu sau, toàn bộ các ngươi đều sẽ tốt lên cả thôi!
Tiêu Hoàng mặt không đổi sắc, nói rành rọt từng chữ một.
Tiêu Hoàng nói câu này rất khiển cho bọn họ thấy ấm lòng, nhưng mà sẽ tốt lên thật ư? Bọn họ có chút không thể tin được.
Đổi mặt với từng đôi mắt mang vẻ nghi ngờ, Tiêu Hoàng không đáp lại, mà xoay người đi ra ngoài.
Cứ như vậy, ước chừng một giờ, Tiêu Hoàng đi khắp phòng bệnh một lần, tìm hiểu tình huống đại khái của các thương binh, sau đó mới đi đến văn phòng tạm thời.
Nơi này nằm trong tòa nhà điều trị cao mười tầng, môi trường có thể nói là khá tao nhã, ngoài bàn làm việc không thiể thiểu ra, tất cả đều dùng gỗ chế tác, từ cửa sổ có thể rõ ràng nhìn thấy biển rộng màu xanh lam, cùng với từng tòa lầu các tinh xảo.
Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hoàng cũng không có tâm tư thưởng thức chúng, thấy Chung hộ sĩ đưa tài liệu chế tác nước thuốc Kinh Nguyên ra, đặt ở trên bàn làm việc, Tiêu Hoàng liền hơi hoạt động ngón tay, bắt đầu chế tác nước thuốc Kinh Nguyên dùng cho chữa trị thần kinh với sổ lượng lớn.
Hắn cũng ra lệnh cho Chung hộ sĩ dựa theo thông lệ khi trước, đi chụp chiểu phần bị thương của thương binh, sau đó đưa đến chỗ Mạc Hi.
Sau khi Tiêu Hoàng hạ lệnh, các nhân viên y tể bắt đầu làm việc với khí thể ngất trời, về phần nhân viên y tể trong sở điều trị sổ 139, thì chỉ có thể làm phụ trợ, nghe theo chỉ huy của nhân viên y tể Bổi La.
Mạc Mần Giang đứng trong hành lang, nhìn nhân viên y tể Bổi La tự tin toàn đầy mà tiến hành công việc, thần sắc ít nhiều có chút khó hiểu, thân là Tổng y tể trưởng của nơi này, có thực lực Dược sư Ngự Sư cấp hai, trình độ điều trị của hắn cũng không thấp, nhưng mà các thương binh đó thì khi trước hắn đều đã kiểm tra qua, hoặc là vết thương dây thần kinh cực kỳ khó trị, hoặc là thiểu cánh tay, cẳng chân, tỉ lệ bình phục chỉ có 1% mà thôi.
Khi tới chạng vạng, Tiêu Hoàng ở trong văn phòng tạm thời đã chế tạo ra khoảng một bình lớn nước thuốc Kinh Nguyên, đồng thời chế tác được mấy bộ Khí Văn cho chi giả.
Lấy ra mười hai thanh Ma Văn châm để trị vết thương thần kinh, tỉ mỉ lau một lượt, sau đó Tiêu Hoàng liền cho chúng vào trong túi hành toang, đi ra văn phòng, hướng phòng bệnh sổ 1 mà đi đến, nơi đó đều là những người bị mất câm giác sau tại chân tay sau khi bị thương.
Vừa mới đi vào tầng trệt của phòng bệnh sổ 1, Tiêu Hoàng liền nhìn thấy Mạc Man Giang đang nhàn rỗi đi đi lại lại trong hành lang, dường như đây đã là thói quen hình thành sau nhiều năm công tác của hắn.
Nhìn thấy Tiêu Hoàng xuất hiện cửa ở thang máy, Mạc Mần Giang liền dừng bước chân, lập tức ngưng lại, sau đó hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoàng, rồi cẩn thận đi tới gần Tiêu Hoàng.
- Tiêu đại nhân đang vội đi đâu vậy? Có cần hỗ trợ hay không?
Đợi khi đi tới bên cạnh Tiêu Hoàng, Mạc Mần Giang mới cung kính hỏi.
- Không cần.
Tiêu Hoàng phi thường tùy ý đáp lại một câu, liền xoay người tiến vào bên trong phòng bệnh sổ 1, ngoài thương binh, còn có bảy tám nhân viên y tể đang tiến hành kiểm toa đo lường thân thể cho thương binh, đồng thời ghi chép lại các báo cáo, tất cả đều coi như gọn gàng ngăn nắp.
Đổi với điều này, Tiêu Hoàng chưa từng để ý quá nhiều, hắn trực tiếp đi tới bên cạnh giường bệnh sổ 1, bên trên giường có một nam nhân làn da ngãm đen đang
nằm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Hoàng, trong ánh có kính sợ, nhưng càng có nhiều hơn sự lo âu.
Hắn biết Tiêu Hoàng là một quan chỉ huy dũng mãnh, nhưng vẫn không biết Tiêu Hoàng còn có tài trên lĩnh vực này, hắn lại càng không dám tin, Tiêu Hoàng có thể làm cho hắn khôi phục lại được.
Đổi với biểu tình của thương binh này, Tiêu Hoàng không chút để ý nào, thậm chí cũng không thèm nhìn biểu tình của thương binh này, mà trực tiếp lấy ra báo cáo bệnh tình từ đầu giường, lật xem một chút.
Hai tháng trước, đùi phải bị gãy, miệng vết thương đã khép lại, nhưng dây thần kinh bị đứt, vẫn không có cảm giác, bó cơ tại đùi phải đã có dấu hiệu héo rút.
Tiện tay ném bản báo cáo sang một bên, Tiêu Hoàng cúi đầu, hơi quan sát một chút, đùi phải quả nhiên đã héo đi một vòng, tuy nhiên, tình huống còn chưa phải là hết thuốc chữa.
- Đừng loạn động.
Tiêu Hoàng chỉ nhẹ nhàng dặn một câu, tiếp theo liền tiện tay lấy ra cái thước nhựa, tùy ý gõ hai cái lên đùi phải của thương binh này, hỏi:
- Có cảm giác gì không?
Này thương binh không lên tiếng trả lời, mà là lắc đầu một cách tuyệt vọng, cảnh tượng như thể, hắn đã trải qua vô sổ lần rồi.
Mạc Mần Giang không nói gì, vẫn đứng ở cửa, lưu ý quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Hoàng, tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn toàn ngập nghi ngờ, trong mắt hắn, tiếp tục tổn sức cho thương binh này quả thực chính là lãng phí thời gian, tại các quân đoàn khác, Dược sư ưu tú có vô sổ, nếu có thể chữa khỏi, thì đã sớm chữa rồi, làm sao còn để cho Tiêu Hoàng tới lấy đi nữa?
Các nhân viên y tể khác thấy Tiêu Hoàng lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng bệnh sổ 1, cũng đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoàng, bọn họ có chút không hiểu, Tiêu Hoàng rốt cuộc muốn làm gì, chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Tiêu Hoàng vẫn magn nét mặt không chút biển hóa, chậm rãi từ trong túi hành toang lấy ra hộp tơ vàng và một bình nước thuốc Kinh Nguyên.
Đơn giản tiêu độc Ma Văn châm, Tiêu Hoàng liền dùng Ma Văn châm nhúng một chút nước thuốc Kinh Nguyên dạng lỏng, sau đó dựa theo các điểm trên dây thần kinh mà cắm Ma Văn châm vào trong.
- Hắn đang làm gì vậy?
- Không rõ ràng lắm, nói nhỏ một chút.
Các nhân viên y tể thấp giọng thì thào.
Thương binh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xám như tro tàn cũng đang nhìn về phía Tiêu Hoàng, ánh mắt toàn ngập vẻ khó hiểu, thủ pháp châm cứu phổi hợp với Ma Văn và dược phẩm, tuyệt đổi là độc chiêu của Tiêu Hoàng, trên cơ bản ở Thái Qua Vũ Trụ cũng rất khó tìm được người thứ hai, những người này không biết cũng là điều bình thường.
Đợi Tiêu Hoàng cắm hết mười hai thanh Ma Văn châm vào chỗ bị gãy chi của thương binh, bàn tay hắn đã gắn lên phía trên Ma Văn châm, một lát sau, Tiêu Hoàng bắt đầu điều động Ngự lực, bàn tay tản ra một luồng sáng tím, mười hai thanh Ma Văn châm cũng đột nhiên chấn động không ngừng.
Tiếng “ong... ong” vang lên không ngừng, truyền khắp toàn bộ phòng bệnh.
Ngắn ngủn vài giây trôi qua, khi cường độ Ngự lực đạt tới trình độ nhất định, mười hai thanh Ma Văn châm đã bị điện mang màu tím này nổi lại với nhau.
Cùng lúc đó, chân phải của thương binh này bỗng nhiên động đậy hai cái.
- Động rồi? Thật hay giả vậy?
Mạc Mần Giang đứng ở cửa, không kìm được thốt lên, thanh âm tuy nhỏ, nhưng toàn ngập vẻ ngạc nhiên thán phục.
Các nhân viên y tể, thậm chí cả thương binh khác, khi nhìn thấy một màn như thể, trong mắt cũng toàn ngập vẻ kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin vào mắt mình.
Đổi với ánh mắt như vậy, Tiêu Hoàng không có chút để ý nào, sắc mặt bình thản toát ra vẻ chuyên chú, ra sức thông qua Ma Văn châm, cảm thụ dây thần kinh tại phần chân bị gãy của thương binh, đồng thời tiến hành chữa trị.
Đồng thời, thương binh này đã rõ ràng có thể cảm nhận được, phần chân đang không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn giống như bị kim đâm, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng hơn, toi giác đang không ngừng khôi phục.
Ước chừng qua hai mươi phút, Tiêu Hoàng mới ngừng điều động Ngự lực, sau đó rút ra Ma Vãn châm, rồi lấy ra từ trong túi hành trang một thanh ngân châm, không nói hai lời, trực tiếp liền cắm vào phần đùi của thương binh này.
- A...
Thương binh này phát ra một tiếng hét thảm, đùi phải theo bản năng nhích ra tránh, nhưng đúng lúc này, hắn trở nên sững sờ, kinh ngạc nhìn Tiêu Hoàng, không nói được lời nào.
Nhìn thấy đùi phải của thương binh này nhúc nhích, nhân viên y tể bên trong phòng, thậm chí các thương binh, hai mắt không khỏi mở to ra, miệng há hốc, toàn ngập vẻ kinh ngạc.
Mạc Man Giang đứng ở cửa, nhìn thấy một màn như thể, cả người lại như hóa đá, tay vịn khung cửa, vẫn không nhúc nhích nhìn Tiêu Hoàng, cùng với thương binh đang nửa ngồi trên giường bệnh.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Hoàng chỉ dùng hai mươi phút, mà đã trị khỏi vết thương mà mọi người đều không sao làm được, càng làm cho Mạc Man Giang giật mình chính là, khi trước mọi người đều nghĩ lầm ràng Tiêu Hoàng là một gã Ngự Vãn Giả, hoặc là một Chế vãn sư, nhưng tuyệt đổi không nghĩ tới, Tiêu Hoàng dĩ nhiên lại là một gã Dược sư.
Bởi vì Dược sư thường thường gây cho bọn hắn một cảm giác kiều ra vẻ ta đây, tiên phong đạo cốt, nhưng mà trên người Tiêu Hoàng không đến hai mươi tuổi này, thì lại hoàn toàn tương phản, tuổi còn trẻ, nét mặt âm trầm lạnh như băng, thị sát như mạng, nhưng mà một người như vậy, thể mà lại là một gã Dược sư thực lực khó lường, đồng thời trị lành vết thương mà mọi người đều không làm sao được chỉ trong vòng hai mươi phút.
Người này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Trong lòng Mạc Man Giang bật thốt ra câu này, toàn bộ phòng bệnh sổ 1 cũng trở nên lặng ngắt như tờ.
Tiêu Hoàng vẫn mang thần sắc bình thản, nhìn không ra chút khác thường nào, dường như tất cả những điều này đều nằm trong dự kiến của hắn vậy.
- Hiện tại ngươi có thể thử tiến hành đi lại, đùi phải rèn luyện nhiều hơn một chút, trong vòng một tháng có thể khôi phục các công năng bình thường, hai tháng thì khỏi hẳn.
Tiêu Hoàng đơn giản dặn dò một tiếng, sau đó mang theo túi hành toang, đi tới gần giường bệnh cạnh đó, vẫn lặp lạnh động tác như vừa rồi, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào.
Tên thương binh mới này hơi phục hồi tinh thần được một chút, thấy tên thương binh đầu tiên đã từ trên giường đi lên, khập khiễng đi lại trong phòng, lại một lần nữa nhìn về phía Tiêu Hoàng, trong mắt toàn ngập vẻ mong chờ, dường như hắn đã thấy được hy vọng, sắc mặt vốn xám như tro tàn, lúc này đã sáng lên một chút.
Mãi cho tới nửa đêm, gần sáng, Tiêu Hoàng mới trị bệnh xong cho tất cả thương binh trong phòng bệnh sổ 1.
Lúc này, trên đầu Tiêu Hoàng đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, Ngự lực cũng đã tiêu hao hầu như không còn, nhìn qua thì phi thường tiều tụy.
Từ đầu đến cuối, Mạc Man Giang đều đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn, mới đầu là rung động, sau đó là một loại cảm thán và kính nể.
Mà điều Mạc Man Giang kính nể không chỉ là y thuật của Tiêu Hoàng, mà trọng yểu hơn là y đức, đừng nhìn Tiêu Hoàng gần như rất ít khi cười, khuôn mặt thì lạnh như băng, nhưng mà đổi xử với người bệnh thì tuyệt đổi là bình đẳng, càng không có vẻ cao cao tại thượng của một vị Trưởng quan, hắn không ngại gian khổ, tiếp tục chữa trị cho thương binh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT