Hai gã đoàn trưởng Kiệt Thân và Phùng Chinh không rõ lắm, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, đi theo Tiêu Hoằng.
Đi khoảng mười phút trong Cứ điểm số 10, Tiêu Hoằng đã dẫn Bì Nặc và hai
gã đoàn trưởng đi tới trong cơ giáp khố của Cứ điểm số 10.
Giờ
phút này, chiếc cơ giáp số 3 đang được tiến hành bảo vệ hằng ngày, chủ
yếu chính là lau thân máy, quét sạch các vết bẩn tại các đốt ngón tay,
cho thêm các dầu bôi trơn đặc chế.
Nhìn thấy Ma Văn khung máy móc vô cùng hoa lệ trong cự ly gần như vậy, Kiệt Thân cùng Phùng Chinh
không kìm được ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập ánh sáng, trong lòng
thì tim đập thình thịch, sắc mặt ửng đỏ, giống như nhìn thấy một tiểu mỹ nhân trần truồng vậy.
Bọn họ đều là quân nhân, tự nhiên là cực kỳ ưa thích vũ khí chiến đấu, nhất là thứ vũ khí chiến đấu tân kỳ và hoa lệ như vậy.
Lúc này Tiêu Hoằng vẫn không có vẻ mặt gì khác, hơi phất tay, ý bảo hai gã nhân viên công tác trên đó rút đi.
Sau một lát, tại gần Ma Văn khung máy móc đã không một tên nhân viên công
tác nào nữa, các đài công tác quanh Ma Văn khung máy móc thì cũng đều
được rút đi.
Đối với hành động này, Kiệt Thân và Phùng Chinh ít
nhiều cũng có chút kinh ngạc, đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, kết
quả làm cho bọn họ cảm thấy bất ngờ chính là, Tiêu Hoằng đã lấy từ trong tay một tên binh sĩ ra một thanh Ma Văn ống phóng rốc- két, cũng tiện
tay nhét một quả Ma Văn đạn vào trong đó, sau đó chậm rãi nhằm về phía
Ma Văn khung máy móc.
Nhìn thấy hành động của Tiêu Hoằng, Kiệt Thân và Phùng Chinh dường như hiểu ra Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm gì, vội vàng nói:
- Này, Tiêu Hoằng, ngươi không cần...
Oanh...!
Không đợi hai gã đoàn trưởng nói xong, Tiêu Hoằng đã bóp cò súng, một quả Ma
Văn đạn lập tức bắn vào Ma Văn khung máy móc, phát ra tiếng vang đinh
tai nhức óc, một luồng sáng trong nháy mắt đã hình thành.
Đối mặt với một màn như thế, Kiệt Thân cùng Phùng Chinh đều như nhỏ máu trong
lòng, bọn họ không nghĩ tới, vũ khí chiến đấu tốt như vậy, không bị địch nhân hủy diệt, mà lại bị Tiêu Hoằng tàn bạo tiêu hủy như thế.
Nhưng mà, ngay khi luồng sáng tản đi, Ma Văn khung máy móc chỉ có một chút
nám đen tại phần bụng, ngoài ra, thân thể nó không có chút thương tổn
nào, thậm chí ngay cả biến hình rất nhỏ cũng không nhìn thấy.
Lúc này nhân viên công tác đi tới, sắc măt không có chút biến hóa nào, lại
lần nữa bắt đầu công tác, cầm khăn lau, đứng trên đài công tác, trực
tiếp lau sạch chỗ cháy đen, nơi đó lập tức trở nên sáng bóng như mới.
- Điều này... điều này sao có thể được?
Kiệt Thân cùng Phùng Chinh nhìn nhau, nhất thời có chút không dám tin vào
mắt mình, hơi nhìn Tiêu Hoằng vẫn bình thản như lúc ban đầu một cái,
rung động trong lòng giống như sóng biển mãnh liệt, trong nháy mắt lan
ra khắp toàn thân.
Đối mặt với một quả Ma Văn đạn, vậy mà lại
không chút tổn thương nào, đây là loại năng lực phòng hộ cỡ nào a, càng
trọng yếu hơn là, có khả năng phòng hộ như vậy, nhưng vẫn không giảm đi
tính linh hoạt chút nào.
Kiệt Thân và Phùng Chinh không khỏi cẩn
thận đến gần Ma Văn khung máy móc, cũng dùng tay sờ thử hộ giáp trên
chân của Ma Văn khung máy móc, vô cùng nhẵn mịn, mặc dù có lớp sơn chịu
nhiệt che lấp, nhưng dưới ánh đèn thì vẫn lờ mờ nhận ra các văn lộ sáu
cạnh bên dưới, tuyệt đối là văn lộ mà chỉ hợp kim Vi Mễ mới có.
Mà toàn bộ chiếc Ma Văn khung máy móc trước mặt bọn họ, dường như chính là một người khổng lồ bằng sắt thép cao ngạo, uy nghiêm, mà lại đẹp đẽ quý giá.
Giờ này khắc này, trong lòng bọn họ đã kỳ ngứa ngáy, bọn họ có chút không thể tưởng tượng được, loại Ma Văn khung máy móc này khi
được trang bị đến quân đội, thì sẽ uy phong tới cỡ nào.
Tiêu
Hoằng đứng bên cạnh, ném Ma Văn ống phóng rốc- két cho tên binh sĩ, cũng không có quá nhiều phản ứng, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, hắn còn chưa
keo kiệt tới mức không để cho các quân đoàn khác sờ tới Ma Văn khung máy móc.
Ước chừng mười phút trôi qua, thấy hai gã đoàn trưởng vẫn
sờ soạng mãi không thôi, Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý tới nữa, cũng
không nói gì, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Thấy Tiêu Hoằng muốn
đi, hai gã đoàn trưởng mới cùng lúc xoay người, đi theo Tiêu Hoằng, trên mặt hiện lên vẻ lấy lòng, nhưng lại có vẻ trầm trọng hơn khi nãy, toàn
bộ hộ giáp dùng hợp kim Vi Mễ chế tạo, cái giá 500 vạn kim thật ra không đắt chút nào.
Như thế thì không tiện tiếp tục mặc cả nữa, nhưng
mà lại không lấy ra được nhiều tiền như vậy, càng trọng yếu hơn là bọn
họ lại vô cùng thèm muốn thứ này, nên bọn họ đi theo Tiêu Hoằng, nhưng
trên mặt thì vô cùng rối rắm.
- Nếu hai vị muốn mặc cả, trên cơ
bản là không có khả năng, ta không thể làm buôn bán lỗ, đúng không,
đương nhiên, nếu hai vị không lấy ra được nhiều tiền như vậy, cũng có
thể đổi một loại phương thức giao dịch khác.
Tiêu Hoằng dừng chân, chậm rãi xoay người lại rồi nói.
- Phương thức giao dịch gì?
Kiệt Thân và Phùng Chinh gần như trăm miệng một lời.
- Dùng người thay tiền.
Tiêu Hoằng đáp, nói tiếp:
- Một gã Ngự Sư có thể thay cho 100 vạn kim.
Nghe vậy, Kiệt Thân cùng Phùng Chinh hai mặt nhìn nhau, có chút không hoàn toàn hiểu rõ ý của Tiêu Hoằng.
- Nói trắng ra là thế này, chính là Trưởng quan nhà ta muốn người của hai quân đoàn các ngươi, điều 1 Ngự Sư sang đây, thì giá của Ma Văn khung
máy móc bản xa hoa sẽ giảm đi 100 vạn kim.
Bì Nặc giải thích.
Tuy nhiên, lời này rơi vào trong tay của hai vị đoàn trưởng, cũng không
khiến họ thoải mái hơn, Ngự Sư a, cho dù ở toàn bộ chiến tuyến Tây
Cương, thì cũng vô cùng quý báu.
Nhưng trước mắt ngoài biện pháp này, dường như cũng không có biện pháp nào khác.
- Mặt khác, còn có một điều kiện, đó chính là mua Ma Văn khung máy móc, cần trước tiên đặt cọc 50 vạn kim.
Tiêu Hoằng bổ sung một câu, đây cũng là thông lệ khi mua sắm công cụ chiến đấu.
Hai vị đoàn trưởng nghe thế, cũng không lập tức trả lời, mà đều tự mình
tiến vào trong một căn phòng nhỏ, thông qua Ma Văn thông tin để bàn bạc
với quân đội của mình.
Thân là cấp B quân, Hải Long đột kích đoàn có tổng cộng 30 tên Ngự Sư, trên cơ bản coi như không ít, còn quân đoàn 241 thì ít hơn một chút, chỉ có 15 người, nhưng mà bất kể là quân đoàn
nào, nghe nói có thể gia nhập Bối La quân đoàn, thì đều tỏ vẻ rất hứng
thú, có thể lái Ma Văn khung máy móc, hoặc là kề vai chiến đấu cùng Ma
Văn khung máy móc, đây chính là chuyện mà bọn họ tha thiết ước mơ.
Bọn họ cũng không ngốc, nếu còn dùng tiêu chuẩn cấp C quân để nhìn Bối La quân đoàn, vậy thì thực sự là ngu hơn lợn.
Tuy rằng không nói thẳng, nhưng mà lúc này Kiệt Thân và Phùng Chinh đều rõ
ràng thấy được ánh mắt lấp lánh mong chờ của các thuộc hạ trên màn hình, điều này có ý nghĩa gì thì đã không thể rõ ràng thêm được nữa.
Nguyên bản hắn còn có chút khó xử, rốt cuộc là nên bán ai đi đây? Hiện tại dường như đã không cần khó xử nữa.
Cuối cùng trải qua thương nghị, Hải Long đột kích đoàn xuất ra ba gã Ngự Sư
và 200 vạn kim để mua 1 chiếc Ma Văn khung máy móc bản xa hoa, quân đoàn 241 thì lấy ra hai gã Ngự Sư, với 300 vạn kim để mua 1 chiếc Ma Văn
khung máy móc bản xa hoa, về phần Ma Văn khung máy móc bản kinh tế, thì
mỗi một quân đoàn mua ba chiếc, đây đã là tài lực cực hạn mà hai quân
đoàn này có được, số này còn bao gồm 200 vạn kim mà A Minh Tả tạm thời
đưa cho họ, thì miễn cưỡng đủ.
A Minh Tả cũng cũng biết rằng lần
này Bối La quân đoàn xem như kiếm lớn, nhưng cũng không có cách nào, nứu hắn không hạ thủ nhanh một ít, để cho tên Mạn Đạt kia cướp được tiên
cơ, như vậy thì đế quốc sư 19 rất có thể lập tức bị Đặc Luân Đột Kích sư vượt lên cách xa cả vạn dặm.
Tuy nhiên may mà trong số 10 chiếc Ma Văn khung máy móc đầu tiên, thì đế quốc sư 19 đã có được 8 chiếc, coi như chấp nhận được.
Một lần nữa quay về trong phòng khách, Tiêu Hoằng và hai vị đoàn trưởng
cũng không có quá nhiều lưỡng lự, đều ký lên hợp đồng, sau đó tuyên bố
giao dịch đã chính thức thành công.
Từ Bối La quân đoàn quay về Vũ Nhuận Tinh, trong vòng hai tháng phải giao hàng, xem như cũng khá nhanh.
Có thể nói, tuy rằng 2 chiếc Ma Văn khung máy móc bản xa hoa cũng không
thu được số tiền như dự định, nhưng Tiêu Hoằng vẫn lãi rất nhiều, phải
biết trong tay Tiêu Hoằng, bởi vì có vô số Hàn băng vạn năm, bởi vậy phí tổn của bản xa hoa và bản kinh tế không kém nhau là mấy, chỉ khoảng
mười lăm vạn kim mà thôi, kết quả lại bán được cái giá trên trời như
thế.
- Mặt khác, có một việc ta còn muốn nói, bên trong Ma Văn
khung máy móc có một Ma Văn tên là trung chuyển Ma Văn, là tiêu hao
phẩm, Ma Văn khung máy móc dùng được hơn 30 giờ đồng hồ, thì cần tiến
thay mới, tuy nhiên trung chuyển Ma Văn thì vô cùng rẻ, 10 kim một cái,
Bối La quân đoàn cũng sẽ không ngừng tiến hành cung cấp cho các ngươi,
hơn nữa cũng sẽ cung cấp cho các ngươi toàn bộ quá trình duy tu bảo
dưỡng.
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nói tiếp.
Nghe vậy, Kiệt
Thân và Phùng Chinh vốn đang có vẻ mặt xót tiền, bỗng hơi đổi, bọn họ
không ngốc, tự nhiên có thể nghe ra mùi vị trong câu này, đây là nói rõ
ra, mặc dù Ma Văn khung máy móc đã được bán, nhưng Bối La quân đoàn vẫn
có thể tiến hành khống chế tuyệt đối với Ma Văn khung máy móc.
Thử nghĩ một chút, nếu chọc cho Bối La quân đoàn không vui, người ta trực
tiếp ngừng tiêu thụ trung chuyển Ma Văn, vậy thì Ma Văn khung máy móc sẽ không dùng được bao lâu nữa, chẳng phải sẽ biến thành sắt vụn hay sao?
Tuy nhiên, lúc này bọn họ còn có thể phản kháng được sao? Mặc dù không có
trung chuyển Ma Văn, Tiêu Hoằng cũng không nương tay với các quân đoàn
có thù oán với hắn, không thấy Lý Minh Khoa chính là một cái ví dụ rõ
ràng hay sao?
Hơn nữa lúc này đã ký tên lên trên hợp đồng rồi,
Bối La quân đoàn có thể nói là tiền của dồi dào, đồng thời có thêm 5 tên Ngự Sư, không lâu nữa, chắc chắn bọn họ sẽ điên cuồng mà lớn mạnh.
Bởi vậy, đối với lời của Tiêu Hoằng, bọn họ cũng không có quá nhiều kháng
cự, chỉ có thể gật đầu ngầm thừa nhận chiêu này của Tiêu Hoằng, trên
thực tế, đây cũng là chuyện có tình có lý, bất kỳ kẻ bán vũ khí nào, thì trên cơ bản đều không thích nhìn thấy mình cuối cùng lại chết vào tay
loại vũ khí đó.
- Hai vị đoàn trưởng cũng không nên bày ra vẻ xót của như vậy, có vũ khí uy lực cao, các ngươi hoàn toàn có thể đi cướp
đoạt vật tư của quân địch, chỉ cần có phương pháp thỏa đáng, rất nhanh
sẽ hồi lại vốn thôi mà.
Tiêu Hoằng giao hợp đồng cho Bì Nặc, bắt đầu “tốt bụng” an ủi.
- Đúng, đúng vậy!
Hai gã đoàn trưởng trước sau đáp, có thể nói, đây cũng là hy vọng duy nhất hồi vốn của bọn hắn.
Đợi sau khi hai vị đoàn trưởng rời đi, Tiêu Hoằng liền ngựa không dừng vó,
hạ lệnh cho Bì Nặc, để cho hắn chuyên tâm tìm kiếm địa điểm thích hợp
trên Vũ Nhuận Tinh, xây dựng phân xưởng chế tác Ma Văn khung máy móc,
cũng chuyển 50 vạn kim vừa lấy được này cho việc xây dựng phân xưởng chế tác quy mô lớn một cách bí mật.
- Các việc cụ thể thì ngươi có thể đi tìm Mạc Hi.
Tiêu Hoằng hạ lệnh.
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Bì Nặc tự nhiên là không dám chậm trễ, lập tức đi ra ngoài.
Giải quyết xong chuyện này, lại tùy tiện ăn một chút, Tiêu Hoằng liền một
khắc không ngừng, quây về trong phòng nghỉ, tiếp tục tu luyện và nghiên
cứu dược vật kiểu mới, không có chút thư giãn nào, đương nhiên có muốn
thư giãn thì cũng chẳng biết tìm trò gì mà chơi cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT