Chỉ không gặp mới mấy tháng, làm sao mà quân đoàn Bối La mạnh mẽ đến như thế? Nói đùa ha?

Trong lòng Mạn Đạt kinh hãi, không lẽ lầm lẫn? Quân đoàn Liệp Ưng nổi danh đoàn quân thép toàn quân bị diệt, làm sao được chứ?

Lúc này các bí thư quân cơ, những nhân viên trong bộ chỉ huy, giống như bị cơn gió lạnh quét qua, một loạt đông lạnh tại Chỗ...

-Quân đoàn Liệp Ưng bị quân đoàn Bối La diệt toàn bộ? Ngươi không phải đang nói đùa chứ.

Qua hồi lâu, Ách Tề Nhĩ mới hồi thần, nghiêm mặt hỏi. Quân đoàn Bối La thật sự diệt toàn bộ quân đoàn Liệp Ưng? Chỉ mới nghĩ tới thôi đã cảm thấy không thể tưởng tượng.

Mấy tháng trước đội quân cấp c này bị quân đoàn Liệp Ưng đánh cho tan tác, bây giờ trở lại lần nữa, trực tiếp diệt sạch quân đoàn Liệp Ưng. Nếu là thật, tuyệt đối là câu chuyện truyền kỳ ở giữa chiến tranh hiện đại.

-Tiền phương nói như thế.

Nhiếp Giang thành thật nói, hắn cũng không biết rõ là thật hay giả.

-Lập tức đưa hình ảnh hiện tại trên Long Liệt Tinh cho ta.

Ách Tề Nhĩ không dây dưa, ra lệnh ngay.

Hình ảnh vừa chuyển, chỉ thấy cả cứ điểm số 7 đã thành phế tích, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc đang cầm cơ pháo Kẻ Hủy Diệt đứng bốn phía phế tích, trong khu vực lớn ở giữa là binh lính Bối La đang tìm kiếm người bị thương cùng "bảo vật".

-Đó... Đó...

Ách Tề Nhĩ nhìn thấy hình ảnh như thế, cực lực kiềm chế khiếp sợ lại xuất hiện, hơn nữa đứng vụt lên, muốn dán sát mặt vào màn hình, con mắt trợn tròn nhìn chằm chằm phế tích cùng 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, cả buổi không thể nói được câu đầy đủ.

Dựa vào binh lực nhu nhược như quân đoàn Bối La có thể xử lý quân đoàn Liệp Ưng, cũng đã đủ làm hắn không thể tin nổi. Mà 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, lại làm cho khiếp sợ đạt tới cực điểm.

Nhất là trên 4 chiếc Ma Văn khung máy móc màu sắc khác nhau, rõ ràng có in quân hiệu quân đoàn Bối La.

-Đó... đó là cái gì?

Mạn Đạt cũng kinh hãi không thôi, nhìn màn hình thì thào nói, trong ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi.

Mơ hồ Mạn Đạt đã cảm nhận được, quân đoàn Bối La có thể sáng tạo thần thoại như thế không thể tách rời khỏi 4 chiếc Ma Văn khung máy móc kia. Càng làm cho Mạn Đạt rung động, là thứ này lại xuất hiện trong một cái quân đội cấp c.

-Rốt cuộc là sao?

Lúc này Ách Tề Nhĩ quan chỉ huy chiến tuyển Tây Cương thì thào nói, nhìn cảnh tượng phía trước, triệt để phát mộng.

-Đi, gọi cho A Mình Tả.

Ách Tề Nhĩ quay đầu nhìn lại Nhiếp Giang, ra lệnh, sắc mặt nhăn nhíu như một cái lẩu thập cầm, kinh hãi, hưng phấn, không thể tưởng tượng trộn lân vào nhau, hình thành sắc mặt cực kỳ quái dị.

Tuy ràng cảnh này là bàng chứng như núi, nhưng một cái quân cấp c xử lý quân đoàn Liệp Ưng, quả thật làm người ta khó tin. Huống chi, mấy tháng trước quân đoàn Bối La còn thảm bại bởi cùng một đối thủ.

Lúc này sắc mặt A Mình Tả không ngừng biển đổi. Dựa theo lẽ thường, quân đoàn Bối La đại thắng, chẳng những giải trừ đại họa Long Liệt Tinh, còn rót dòng máu mới cho sư đoàn để quốc 19, tuyệt đối là chuyện mà hắn phải vui mừng.

Nhưng Tiêu Hoằng chống lệnh giữa chiến trường, liên tục 2 lần không nể mặt A Mình Tả, A Mình Tả làm sao mà vui được? Theo A Mình Tả thấy, Tiêu Hoằng bây giờ đã trở thành một cái yếu tố bất an của cả quân đoàn Bối La, nhưng cố tính hắn lại không thể làm gì được.

Bởi vì hắn không dám trực tiếp đắc tội chết Tiêu Hoằng, có thể làm La Kiệt cung kính lễ độ, còn bản thân chỉ là Trung úy nho nhỏ, hiển nhiên Tiêu Hoằng này căn bản không thèm nhìn tới quân hàm, càng không cói người có thân phận tướng quân ra gì.

Cái gọi là không muốn lại được, quân đội không có gì làm Tiêu Hoằng khao khát, ngược lại trên người Tiêu Hoằng lại có thứ làm A Mình Tả ước ao, như thế Tiêu Hoằng cũng tự nhiên khí thể hơn.

Thấy Ách Tề Nhĩ yêu cầu liên lạc, A Mình Tả tự nhiên biết rõ là vì chuyện gì, bởi vậy cũng không chần chờ, liền nhận liên lạc.

-Tướng quân Ách Tề Nhĩ, có chuyện gì?

A Mình Tả làm ra vẻ như cười như không, dù có chút ma sát với Tiêu Hoằng, nhưng đó là chuyện bên trong sư đoàn.

Quan trọng hơn là trước đó Mạn Đạt vẫn dựa vào sức chiến đấu siêu mạnh của quân đoàn Vân Đoan đè nén sư để quốc 19, vừa vặn quân đoàn Bối La làm một cú trở mình.

-Quân đoàn Bối La là chuyện gì?

Ách Tề Nhĩ hỏi, trong ánh mắt vẫn tràn ngập khó tin.

-Ta cũng hoảng sợ, mà ta cũng chỉ biết một chút, nghe nói có một người tên Tiêu Hoằng, cung cấp cho họ rất nhiều trang bị tốt, hơn nữa còn tự chỉ huy chiến đấu.

A Mình Tả khẽ cười trả lời.

-Tiêu Hoằng?

Trong đầu Ách Tề Nhĩ lục lọi một hồi, dường như không có nghe qua hạng nhân vật thể này. Mà có thể thúc đẩy một đoàn quân rác rưởi trở mình thành quân đoàn siêu cấp có thể xử lý được đội quân thép Liệp Ưng, theo lẽ thường thì tuyệt đối không phải hạng xoàng.

-Đứa nhỏ Tiêu Hoằng này đúng là tài hoa đủ mọi mặt, tuyệt đối không bình thường. Tuy rằng chỉ mới 20 tuổi, nhưng xử sự bình tỉnh, dũng mành quả cảm, tật xấu duy nhất là quá quật cường, không nghe dạy dỗ, ngay cả lệnh của ta cũng không nghe theo.

A Mình Tả khẽ cười nói.

Tuy ràng lời A Mình Tả nói như bâng quơ, thậm chí còn có vẻ đùa cợt, nhưng thực tế lại rất hiểm ác.

-Không nghe lệnh, vậy là chống lệnh? Tướng quân A Mình Tả, nhân tài tất nhiên trọng yếu, nhưng mà tật xấu chống lệnh giữa chiến trường là không thể nuông chiều, nếu tiểu tử kia chống lệnh đến nghiện, vậy thì không ai quản lý được hắn.

Ách Tề Nhĩ nghiêm nghị nói.

-Đúng thể, đúng thể, ta cũng biết, nhưng mà.... Ôi, ở trước mặt hắn ta cũng không có uy tín gì, cho nên muốn nhờ ngài quản lý. Có ngài ở đây, hy vọng trưởng quan ngài có thể chia xẻ cho ta, dù sao bây giờ ngài là thượng cấp nửa để quốc sư 19, Tiêu Hoằng cũng là thủ hạ của ngài, đúng không?

A Mình Tả có vẻ hổ thẹn nói.

Ách Tề Nhĩ nghe thể, cũng không nghĩ nhiều, đồng thời hắn cũng không muốn nhìn thấy thuộc hạ tự cao tự đại, hơn nữa cực kỳ coi trọng quân hàm.

-Nếu có cơ hội, ta sẽ xem. Ta thấy Tiêu Hoằng hẳn là gia nhập quân đội không lâu, không hiểu được quy củ. Ta sẽ để hắn hiểu được, ở trong quân đội, quân hàm là cấp bậc duy nhất.

Ách Tề Nhĩ không nghĩ nhiều trực tiếp nói.

-Vậy làm Tướng quân Ách Tề Nhĩ nhọc lòng.

A Mình Tả cười nói tiếp, chẳng qua trong nụ cười này rõ ràng có mùi vị mưu kể thành công. Nếu Ách Tề Nhĩ thật sự có thủ đoạn cao siêu, chế ngự được con ngựa chứng Tiêu Hoằng, vậy thì người được lợi trực tiếp sẽ là hắn. Nếu khống chế ngự được, cũng không phải đắc tội Tiêu Hoằng, không tới mức làm Tiêu Hoằng từ chối yêu cầu mua hàng, còn có thể đi làm người tốt ở giữa.

Rõ ràng Ách Tề Nhĩ hoàn toàn không biết gì về Tiêu Hoằng, đã bị A Mình Tả ngầm sai khiển.

-Đúng rồi, những thứ máy móc hình người kia là cái gì?

Ách Tề Nhĩ hỏi tiếp.

-Cụ thể còn phải điều tra kỹ, nhưng mà hình như cũng có quan hệ tới Tiêu Hoằng.

A Mình Tả trả lời, tự nhiên sẽ không nói thẳng là do Tiêu Hoằng làm ra, nếu vậy thì chắc chắn Ách Tề Nhĩ sẽ cố kỵ, như vậy Ách Tề Nhĩ sẽ cho Tiêu Hoằng một cái bài học nho nhỏ, đạp bớt khí thể.

Trong lúc nói chuyện với Ách Tề Nhĩ, A Mình Tả cũng gửi hình ảnh chiến đấu của quân đoàn Bối La được biên tập sang bên kia.

Tất cả hình ảnh đều được biên tập cắt ráp tỉ mỉ, bao gồm một loại biểu hiện phấn khích của quân đoàn Bối La.

Ách Tề Nhĩ nhìn hình ảnh này, vốn sắc mặt kinh hãi còn chưa rút đi lại trào ra. Ngoại trừ hòa lực cực mạnh của Ma Văn khung máy móc, mặt độ tấn công của Chiến văn Xích Ảnh không thể không làm người ta lạnh toát sống lưng.

Ngay cả Mạn Đạt ở bên cạnh cũng biến sắc, rõ ràng mặt độ tấn công đó đã gần tới quân cấp A vương bài.

Nhưng nhìn tới cuối cùng, vẻ khiếp sợ của Ách Tề Nhĩ xuất hiện bất mãn, nguyên nhân là quân đoàn liên hợp số 9 đang xung phong cùng quân đoàn Bối La, bỗng nhiên quân đoàn Bối La rút lui làm quân đoàn liên hợp số 9 tổn thất nặng nề.

-Vì sao quân đoàn Bối La đột nhiên rút lui?

Ách Tề Nhĩ nhăn mày, hỏi A Mình Tả.

-Nghe nói là quân đoàn liên hợp số 9 quấy rầy tiết tấu tiến công của quân đoàn Bối La, quân đoàn Bối La mới lựa chọn rút lui.

A Mình Tả vẫn tương đối công bằng nói.

-Dù là thể, vậy sau khi quân đoàn Bối La rút lui khôi, vì sao không tiến hành cứu viện?

Ách Tề Nhĩ mặt lạnh hỏi.

-Cái này ta cũng nói với Tiêu Hoằng, nhưng mà Tiêu Hoằng không nghe.

A Mình Tả thành thật nói rõ.

-Tiêu Hoằng này cũng tùy hứng quá đi chứ, coi nơi này là cái gì? Máy sưởi đầu giường hay sao? Không nói một chút quân kỷ, dù là hắn có thể đánh được, nhưng tật xấu chống lệnh như thế là tuyệt đối không thể tha thứ.

Ách Tề Nhĩ mặt lạnh nói.

A Mình Tả không nói thêm, chỉ hơi cúi đầu.

Cùng lúc đó, trong lúc A Mình Tả nói chuyện với Ách Tề Nhĩ, càn quét trên Long Liệt Tinh đã tuyên bố chấm dứt, binh lính Bối La ngồi chiến hạm vận chuyển trở về cứ điểm số 10, bây giờ xem như sở chỉ huy lâm thời của quân đoàn Bối La.

Đi vào cứ điểm số 10, La Kiệt vội đi tới cạnh Tiêu Hoằng, hỏi:

-Tiêu Hoằng, những tù binh cùng binh lính quân đoàn liên hợp số 9 phải xử lý thể nào?

-Quân đoàn liên hợp số 9, người bị thương trừ Lý Mình Khoa, giao cho A Mình Tả để hắn xử lý, về phần tàu Phi Dực của quân đoàn liên hợp số 9, nói rõ với họ, trước đó bị quân đoàn Liệp Ưng bắt được, chúng ta cướp lại, cho nên tính là chiến lợi phẩm của quân đoàn Bối La, tạm thời do quân đoàn Bối La sử dụng.

Tiêu Hoằng nói với La Kiệt, liền nhìn sang phó đoàn trưởng Tân Du:

Đi, truyền lời với Liệp Ưng hoặc là nhân viên Duy Lâm trong các cứ điểm, cho bọn họ 1 giờ, toàn bộ treo cờ quân đoàn Bối La, chuẩn bị tiếp nhận đầu hàng. Bằng không, bảo chúng chờ xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play