Trái lại ở bên trong Cứ điểm số 10, trừ người lái của 4 chiếc Ma Văn khung máy móc cùng với Ma Văn xe tăng, đại bộ phận binh sĩ Bối La đã toàn bộ tiến vào trong đó.
Lúc này Tiêu Hoằng đang mang theo ba đầu sỏ Bối La, quan sát trước mắt rất nhiều Chiến Văn, Ma Văn túi cùng một kiểu thống nhất do binh sĩ Bối La thu lượm được đang bày đầy trên mặt đất, gần như chiếm toàn bộ đại sảnh rộng lớn.
Trong đó ở một chỗ trên bàn kim loại, còn có mấy cái Ma Văn túi của cấp bậc sĩ quan, đồng thời trong Ma Văn túi của Xuyên Khi có một cái Chiến Văn tính vĩnh cửu... Có thể nói thu hoạch thật phong phú.
Dạo qua một vòng trong đại sảnh, Tiêu Hoằng liền chậm rãi ngồi xổm xuống, lật xem đồ vật thu dọn trên chiến trường, rồi cầm lên một Chiến Văn cẩn thận quan sát, xem mặt trên có kết cấu gì hữu dụng hoặc có kỹ thuật gì có thể dùng đến hay không. Cả người hắn có vẻ ung dung thoải mái không vội không chậm.
về phần đám người La Kiệt vẫn như trước, thần sắc vui mừng lật xem từng Chiến Văn thu được, bộ dáng hí ha hí hửng cười toét miệng! Lần này, xem như phát đạt triệt để rồi.
-Khó trách những quân sĩ kinh nghiệm sa trường kia, vì sao càng đánh càng mạnh mẽ, xét đến cũng không phải là vì đoạt được vô số chiến lợi phẩm sao!
Tân Du cười ha hả nói.
La Kiệt cùng Bì Nặc đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Giờ khắc này, gần như mọi người đều đã ném qua một bên tình huống lý tưởng trong lòng A Mình Tả: “Phải như tia chớp xuất kích, không để cho Liệp Ưng quân đoàn có chút chuẩn bị...” Thật khiển cho người ta có cảm giác giống như mấy đứa nhỏ nhà nghèo, nhìn thấy rất nhiều vàng bạc tài bảo trước mắt.
Chợt nhìn thấy, đã làm cho người ta có một loại cảm giác đây là hạng người mắt thiển cận.
-Báo cáo Trưởng quan! Theo trinh sát binh báo cáo: rất nhiều quân đội của Liệp Ưng quân đoàn, đang rất nhanh hướng tới Cứ điểm số 7 tiếp viện!
Bỗng nhiên A Lực đi đến báo cáo với Tiêu Hoằng.
-Được rồi! Thông báo cho binh sĩ chúng ta giảm xuống tình trạng cảnh giới cấp hai! Binh sĩ thay phiên dùng cơm, thay phiên nghĩ ngơi hồi phục sức khỏe. Nghe nói trong Cứ điểm số 10 còn lại rất nhiều mỹ thực của Liệp Ưng quân đoàn, cứ để cho bọn họ tận tình hưởng dụng đi!
Tiêu Hoằng vừa quan sát Ma Văn trong tay không chớp mắt, vừa phân phó A Lực.
-Hiểu rồi, Trưởng quan!
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, A Lực không có chần chừ chút nào, lên tiếng ứng đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Nhất thời, chỉ nghe tiếng chén đũa va chạm bên trong nhà ăn cùng tiếng ngáy trong phòng nghỉ thay nhau vang lên, xen lẫn một chỗ. Bối La quân đoàn vừa rồi còn hùng hổ, chiến đấu kỷ luật nghiêm mình, trong nháy mắt liền buông lỏng tất cả.
Có thể nói, bọn họ ở trong vận binh hạm ước chừng ba ngày, cũng khó có một lần cơ hội thư giãn gân cốt tốt như vậy, đối với thực phẩm cũng không có dự trữ nhiều lắm, vì bọn họ đều biết rõ chiến đấu với Liệp Ưng quân đoàn, sẽ không kéo dài bao lâu.
Chiến đấu mà thôi, thời điểm cần chém giết thì chém giết, thời điểm nên hưởng thụ thì sẽ tận tình hưởng dụng.
Thậm chí ở trong một gian phòng nghỉ, Doanh trưởng của năm doanh Bối La lại đang ngồi cùng nhau đánh bài [Tiến Lên].
Tuy nhiên, ở trong bộ chỉ huy sư đoàn 19 để quốc, phản ứng của A Mình Tả thì vốn không có thoải mái nhàn hạ như vậy. Thân thể hơi mập mạp của hắn hơi khom xuống, mặt như sắp dán sát trên màn hỉnh, không chớp mắt nhìn nhất cử nhất động ở Cứ điểm số 10.
Mười phút, Cứ điểm số 10 không có nhích động, hai mươi phút, Cứ điểm số 10 vẫn như trước không có hành động gì khác, thậm chí hắn còn có thể thông qua màn hình nhìn thấy: vài tên binh sĩ ăn no miệng ngậm cây tăm, từ trong Cứ điểm đi ra thay phiên binh sĩ canh gác.
Nhìn qua có vẻ nhàn nhã mà lười nhác, bộ dáng hùng hùng hổ hổ vừa rồi kia không còn sót lại chút gì, dường như lập tức biến trở lại thành bộ dáng của quân đoàn cấp c lúc trước.
“Bối La quân đoàn này rốt cuộc đang làm gì vậy? Mau mau một chút chứ! Thừa dịp hiện tại Cứ điểm số 7 trống rỗng, trực tiếp đánh hạ nắm lấy quyền chủ động vào tay chúng ta! Mau mau đi chứ!” A Mình Tả siết chặt hai nắm tay, không ngừng nói thầm, nhưng cố tình, doanh địa số 10 chính là không có mảy may dấu hiệu thúc quân.
về phần các nhân viên khác của sư đoàn 19 để quốc cũng giống nhau có thể thông qua màn hình nhìn thấy rõ ràng tình huống ở Cứ điểm số 10, bọn họ cũng cùng một ý nghĩ: nếu lúc này xuất kích là thời cơ tốt biết bao. Bộ đồ lòng của đối phương đang để lộ ở trước mặt Bối La quân đoàn, chỉ cần xuống một đao, đối phương khống chế cũng tàn phế mà!
Nhưng cố tình, lúc này Bối La quân đoàn dường như mọc rễ ở Cứ điểm số 10, không có mảy may dấu hiệu xuất động.
Ngồi ở trong văn phòng, Cáp Y Mỗ đồng dạng có thể nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hắn không khỏi nheo mắt suy nghĩ.
Không hề nghi ngờ, từ góc độ thường quy mà nói, hành vi trước mắt của Bối La quân đoàn ngồi chờ thời gian trôi qua, chính là để lỡ mất thời cơ chiến đấu. Thế nhưng xem theo chiến pháp của Bối La quân đoàn vừa rồi thì đã không phải là đội quân hỗn tạp ngày xưa.
Nhưng, Cáp Y Mỗ quả thật không nghĩ ra được, Bối La quân đoàn cứ như vậy canh giữ ở Cứ điểm số 10, đối với bọn họ rốt cuộc có lợi gì?
-Hay là biểu hiện vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, hiện tại đã bắt đầu bại lộ nguyên hình?
Cáp Y Mỗ phát ra nghi hoặc thành tiếng như thế.
Ước chừng qua hai giờ, Bối La quân đoàn đóng quân bên trong Cứ điểm số 10, vẫn như trước không có dấu hiệu tiến quân, nhưng ngược lại toàn bộ nhân viên sư đoàn 19 để quốc thì luôn lo lắng nhìn lên màn hình.
Cùng lúc đó, ở hướng Cứ điểm số 7, doanh thứ 1 cùng doanh thứ 5 của Liệp Ưng, tổng cộng 1000 người đã tiến vào trấn đóng bên trong Cứ điểm số 7, làm cho binh lực của Cứ điểm số 7 lập tức liền tăng lên tới 1500 quân, các doanh khác cũng đang cấp tốc tới gần.
Lặc Mỗ ngồi trong văn phòng, khi biết được doanh thứ 1 cùng doanh thứ 5 đã tiến vào trấn giữ Cứ điểm số 7, rốt cục tâm tư hơi thả lỏng, trong lòng lập tức cũng dễ thở hẳn đi.
Lại dời ánh mắt nhìn về hướng Cứ điểm số 10, Bối La quân đoàn như trước không có dấu hiệu thúc quân, làm cho người ta có cảm giác dường như muốn đóng quân phòng thủ ở nơi đó.
-Xem ra con lợn thủy chung đều là con lợn, vĩnh viễn không thể thay đổi thành mãnh hổ! Vừa rồi có được cơ hội tốt như vậy cũng không bắt lấy, xem ra quan chỉ huy cũng chỉ là phường giá áo túi cơm, chỉ tiếc trang bị chiến đấu lại tốt như vậy!
Lặc Mỗ nhìn Bối La quân đoàn vẫn ngưng lại không nhúc nhích, rốt cục phát ra thanh âm khinh thường như thế. vẻ ác liệt trên mặt vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.
-Đúng vậy! Trang bị của bọn chúng quả thật rất không tệ! Tuy nhiên, đừng lo, chỉ cần chúng ta tập trung được toàn bộ binh lực cùng một chỗ, đến lúc đó, những trang bị kia sớm hay muộn đều thuộc về Liệp Ưng quân đoàn chúng ta. Nếu có được những trang bị đó, Liệp Ưng quân đoàn chúng ta sẽ nhảy vọt trở thành quân đội cấp A, hưởng thụ mỹ dự vương bài của quân đoàn!
Một bên An Kỳ Tuấn lên tiếng phụ họa theo Lặc Mỗ, bên trong ánh mắt đã toát ra vẻ tham lam. 4 chiếc Ma Văn khung máy móc kia, phàm là một sĩ quan khi nhìn thấy đều đỏ mắt. Thật giống như nhìn thấy bốn đại mỹ nữ bình thường.
-Cứ để bọn chúng tiếp tục ở Cứ điểm số 10 hưởng lạc đi, chỉ cần cho chúng ta thời gian ba giờ, đợi chúng ta gom đủ 4000 binh sĩ, ta nghĩ hôm nay hẳn chính là ngày tàn của Bối La quân đoàn rồi.
Lặc Mỗ nói tiếp.
Ngay lúc Lặc Mỗ nói chuyện, doanh thứ 10 có tố chất huấn luyện cũng rất nhanh tiến vào trấn giữ Cứ điểm số 7, làm cho nhân số chiến đấu của Cứ điểm số 7 đạt tới 2000. Ở phía sau Cứ điểm số 7 là ba mươi mấy chiếc Ma Văn xe tăng, cùng với hai mươi mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ.
Binh lực đang cấp tốc lớn mạnh với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
-Ở trong bộ chỉ huy sư đoàn 19 để quốc, A Mình Tả trơ mắt nhìn Cứ điểm số 7 cứ như vậy từ suy yếu dần dần lớn mạnh lên, thời cơ tập kích tốt nhất của Bối La quân đoàn cũng rõ ràng trôi qua, rốt cục hắn không nín được nữa,Lập tức thông qua Ma Văn thông tin, phát ra thình cầu nổi liên lạc với La Kiệt của Bối La quân đoàn!
A Mình Tả bật xoay người lại phân phó cho bí thư quân cơ.
Bí thư quân cơ lúc này cũng là đầu đầy nghi hoặc, đối với A Mình Tả phân phó không dám chậm trễ, rất nhanh phát ra tín hiệu kêu gọi liên lạc với La Kiệt.
Ngay sau đó, trong văn phòng trung tâm, hình ảnh La Kiệt liền xuất hiện trước mặt A Mình Tả. Từ trong hình ảnh A Mình Tả rõ ràng có thể nhìn thấy, La Kiệt hiện đang ở bên trong nhà ăn, thậm chí còn có thể nhìn thấy đôi đũa cầm trên tay còn dính chút thức ăn.
-Thượng tá La Kiệt! Ngài hiện tại rốt cuộc làm gì ở Cứ điểm số 10 vậy?
A Mình Tả nghiêm mặt lạnh lùng hỏi. Trước đó Bối La quân đoàn vẫn bị cho là đội quân hi sinh, nhưng kết quả biểu hiện kinh người lập tức đã chấn nhiếp mọi người, sau đó lại lập tức biến thành bộ dáng lười nhác như vậy. Loại biểu hiện cực kỳ nhàn nhã biếng nhác này quả thật đã khiển A Mình Tả vừa tiếc rẻ vừa phẫn nộ.
-Báo cáo Tướng quân, ta đang ăn cơm!
La Kiệt phi thường quang côn, trả lời đúng thực tế.
-Ngài bây giờ còn có lòng thanh thản ăn cơm sao?
Nghe nói như thế, A Mình Tả lập tức chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa tức quá ngất xỉu.
-Đúng vậy, Tướng quân!
La Kiệt vẫn thần sắc bình thản đáp lại.
-Hiện tại, ta lệnh cho ngài buông đôi đũa chết tiệt trong tay xuống, nhanh chóng điều động quân đội, hiện tại công kích Cứ điểm số 7 đã không còn kịp rồi, nhanh chóng quay đầu lập tức phát động tiến công về hướng Cứ điểm số 1 binh lực đang trống rỗng, đồng thời tận khả năng ngăn chặn quân đội Liệp Ưng đang đổ về tiếp viện Cứ điểm số 7!
A Mình Tả hơi trầm tư một lát rồi phân phó. Không hề nghi ngờ, đây cũng là chiến thuật công kích thỏa đáng nhất trước mắt, vừa rồi thời cơ tốt nhất để tiến công Cứ điểm số 7 đã qua rồi.
-Cái này...
Lần này, La Kiệt có hơi do dự, khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng đang bình thản ngồi bên cạnh ăn cá nướng và đậu phông.
-Đừng do dự! Hiện tại ta biết đám tiểu tử ngươi chẳng khác nào con rối. Mau đưa cho lão đại chân chính của các ngươi kia trực tiếp nói chuyện với ta!
Có thể trở thành nhân vật cấp Tướng quân, tự nhiên A Mình Tả có ánh mắt hơn người, lúc này cũng dứt khoát không thèm dài dòng với La Kiệt, trực tiếp đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ này.
Nghe A Mình Tả nói như vậy, La Kiệt lại lần nữa hơi chần chừ, dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tự nhiên nghe được câu nói của A Mình Tả. Hắn biết rằng có tiếp tục giấu giếm cũng không phải biện pháp, liền dứt khoát cầm lấy Ma Văn thông tin trong tay La Kiệt.
Nhìn thấy bên trong hình ảnh xuất hiện một tên tóc bạc trắng, thần sắc A Mình Tả hơi biến đổi, tuy nhiên, cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì hắn đã đoán ra từ trước.
-A Mình Tả Tướng quân! Có chuyện gì?
Tiêu Hoằng nhìn gương mặt hơi vặn vẹo của A Mình Tả kia, khí định thần nhàn, không chút hoang mang hỏi.
-Ngươi là người nào?
A Mình Tả hỏi.
-Tiêu Hoằng!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại.
-Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi chiếm lĩnh Cứ điểm số 10, sau đó lại không hạ đạt mệnh lệnh tiếp tục tiến công Cứ điểm số 7?
A Mình Tả hơi tò vẻ thất thố nói.
- Mệt mỏi!
Tiêu Hoằng trả lời phi thường lạnh nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT