Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, Đại Hùng Hào và Hồ Điệp Hào đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có, giảm độ cao xuống, tất cả hộ giáp đã mở ra, bên trong thì từng chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đều đã được nhét đầy các binh sĩ Bối La võ trang đầy đủ, hiện ra tại các lối ra, chuẩn bị đợi lệnh.
-Bọn họ muốn làm gì? Định chính diện va chạm hay sao?
A Mình Tả tự nhiên hiểu được ý nghĩa của tỉnh hình này, đó chính là đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị đấu chính diện với Liệp Ưng quân đoàn một phen.
Điều này làm cho A Mình Tả có chút không dám tin, nhưng từ trong màn hình, A Mình Tả dường như cảm nhận được thứ gì đó không giống như trước, đó chính là một loại khí thể tự tin, đây là thứ mà khi trước Bổi La quân đoàn không có.
-Muốn chết sao?
Cáp Y Mỗ ở trong vãn phòng, chân bắt chéo, phát ra âm thanh khinh thường, biểu tỉnh vô cùng thoải mái.
Ngắn ngủn vài phút sau, cùng với hai tiếng nổ, Đại Hùng Hào và Hồ Điệp Hào đã cùng lúc dừng trên sa mạc hoang vắng, mười bốn chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của doanh 1 đã cùng lúc từ trong hai chiếc vận binh hạm bay ra, lao thẳng đến phía máy bay địch để chặn lại.
Đồng thời hai chiếc đại hình máy bay vận tải cũng đã chậm rãi bay lên không trung.
Trên mặt đất, trong Ma Văn xe tăng, binh sĩ Bổi La cũng cùng lúc lao ra, trong nháy mắt đã xếp thành hình chữ “nhất”, hợp thành một hàng rất dài, trước đội ngũ là hơn hai mươi chiếc Ma Văn xe tăng, đây cũng là hàng ngũ tấn công điển hình.
Mà phía xa đằng trước bọn họ, chính là cứ điểm số 10, cùng với quân đội doanh thứ 6 cùng doanh thứ 7 của Liệp Ưng, tổng cộng có 1000 người.
Chỉ là vào lúc này, tầm nhìn không tốt lắm, hơn nữa khoảng cách cũng khá xa, nên hai đội quân còn tạm thời chưa giáp mặt.
Tuy nhiên, quan chỉ huy hai bên cũng đã nhìn ra rất rõ thế cục trước mắt.
Lặc Mỗ trong cứ điểm số 7, tất nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy nhất cử nhất động của Bối La quân đoàn, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười cực kỳ khinh miệt.
Dùng trận hình tấn công để tiến lên, thường thường được dùng dưới tình huống bản thân đang chiếm ưu thế tuyệt đối, dùng phương thức rải thảm để tiêu diệt, nhưng Lặc Mỗ cũng không cho rằng Bối La quân đoàn sẽ có thực lực như vậy, thậm chí Lặc Mỗ xem ra, hành động như vậy quả thực chính là không biết tự lượng sức mình.
-Muốn chết!
Lặc Mỗ dành cho Bổi La quân đoàn đánh giá này, trên thực tế, từ khi bọn họ hạ xuống đây, Lặc Mỗ cũng đã coi Bối La quân đoàn trở thành một đám xác chết.
-Xuyên Khi, hai giờ sau, ta không hy vọng lại nhìn thấy Bổi La quân đoàn tồn tại, diệt sạch đàn ruồi bọ này trên Long Liệt Tinh đi!
Lặc Mỗ thông qua Ma Văn thông tin, chỉ đạo quan chỉ huy Xuyên Khi của cứ điểm số 10.
-Yên tâm đi, không cần tới hai giờ!
Xuyên Khi nói xong, ngắt liên lạc, sau đó phân phó binh sĩ Liệp Ưng doanh thứ 6 cùng với doanh thứ 7 tại cứ điểm số 10, cùng lúc xuất động.
Cộng thêm binh sĩ Liệp Ưng đóng tại cứ điểm số 10, nhân số xuất kích lên tới 1200 người, tuy rằng không đông bằng Bổi La quân đoàn, nhưng vấn đề này thì cả Xuyên Khi lẫn Lặc Mỗ đều không chút để ý, bởi vì lần trước Liệp Ưng quân đoàn chỉ dùng 1000 người mà đã đánh cho Bối La quân đoàn tè ra quần rồi.
Ở bên kia, vào giờ phút này bất kể là Tiêu Hoằng, hay là La Kiệt, hễ là người có thể tác chiến được, thì đều từ trong vận binh hạm đi xuống, đồng thời mở ra Phong Văn hoặc Lưu Văn, tiến vào trong đội ngũ, mà mệnh lệnh của Tiêu Hoằng cũng phi thường đơn giản, đó chính là: buông tay mà đánh!
Cùng lúc đó, tại một bên khác, Bối La Ma Văn chiến đấu cơ đà hoàn toàn đối mặt với máy bay địch, tuy nhiên, giờ phút này Bối La phi công đang nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, đó chính là bảo toàn bản thân, kiềm chế máy bay địch.Đại khái chỉ không đến hai mươi phút, hai đội quân đã hiện ra trong tầm mắt của nhau, khoảng cách đã không đến ba dặm.
A Mình Tả trong sở chỉ huy, thông qua hình ảnh thì có chút không dám nhìn, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bổi La quân đoàn lại muốn chính diện giao đấu với Liệp Ưng quân đoàn, rốt cuộc là ai cho bọn hắn dũng khí này?
Từ đánh giá mà A Mình Tả dành cho thực lực của Bổi La quân đoàn, một trận chiến này Bổi La quân đoàn hoàn toàn là tiến công kiểu tự sát, tuy nhiên, hiện tại nói gì thì cũng đều đà chậm rồi, càng không thể trách phạt được, dù sao Bổi La quân đoàn đã không có cứ điểm để phòng thủ, ngoài cách này ra, không có lựa chọn nào khác.
Nhận ra điều này, sắc mặt A Mình Tả có thể nói là phức tạp đến mức cực điểm.
về phần Bổi La quân đoàn, trên mặt tất cả binh sĩ gần như không có chút sợ sệt nào cả, trong mắt chỉ có vẻ lành khốc.
-Các đơn vị chú ý, dựa theo kể hoạch ban đầu mà hành động, tiến vào tầm bắn, thì hung hãng bắn cho ta, những người đánh chết địch nhân ít hơn con số trung bình, thì khi về sẽ bị xử phạt.
Tiêu Hoằng đeo mặt nạ long giáp, hạ mệnh lệnh.
-Vâng, Trưởng quan.
- Đã rõ!
-Thấp hơn số trung bình, đi cọ bồn cầu!
Binh sĩ Bổi La cùng lúc đáp, Chiến Văn trên cánh tay đã cùng lúc lóe lên ánh sáng lấp lánh.
về phần Trung tá Xuyên Khi bên kia, trên thân đà khoác lên bộ khôi giáp, cũng đã từ trong cứ điểm số 10 đi ra, tuy nhiên, so với Tiêu Hoằng đầu tàu gương mẫu, thì hắn lại đứng ở phía cuối cùng của đội ngũ, đây cũng là vị trí thông thường, một là sẽ tiện lợi cho việc quan sát toàn bộ chiến cuộc, hai là đứng ở phía cuối đội ngũ, khi hai quân va chạm, sẽ an toàn hơn.
-Tất cả Liệp Ưng dũng sĩ nghe lệnh, các ngươi đang phải đối mặt, chính là Bổi La quân đoàn, còn nhớ rổ lần trước đà đánh cho bọn họ tè ra quần hay không? Các đoàn đội không hề có sức chiến đấu, thì không có tư cách sống trên thế giới này, hôm nay ta sẽ thuận theo thiên lý, hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, làm cho bọn họ biến mất trên thế giới này, Liệp Ưng quân đoàn cường đại, là bất khả chiến bại!
Xuyên Khi cao giọng hô lên, trên mặt vẫn mang vẻ khinh miệt, xen lẫn là vẻ tàn bạo.
Nét mặt của các binh sĩ Liệp Ưng khác thì cũng như vậy, nghe được địch nhân là Bổi La quân đoàn, trên mặt bọn họ thậm chí còn hiện lên vẻ khinh thường.
-Không thể tưởng được lũ rác rưởi này lại còn dám tới đây, muốn va chạm với Liệp Ưng chiến đoàn của chúng ta, quả thực là không biết sống chết!
Đây là ý nghĩ trong đầu của hầu hết binh sĩ Liệp Ưng.
Thấy Bổi La quân đoàn nhanh chóng tới gần, Chiến Văn, Khí Văn trên tay bọn họ đã cùng lúc khởi động, giống như những còn mành hổ sắp xổ lông.
Tuy nhiên, đúng lúc này, thần sắc của tất cả binh sĩ Liệp Ưng lại cùng lúc biến động, chỉ thấy trong cơn bão cát, trong hàng ngũ binh sĩ Bổi La hơi mơ hồ, đột nhiên hiện lên ánh sáng màu đỏ sáng ngời, hợp thành một mảnh vô cũng chỉnh tề.
Không đợi các binh sĩ Liệp Ưng nhìn rõ hơn, đà thấy các năng lượng quang nhận rậm rạp nhiều đếm không xuể nhanh chóng từ trong Bổi La quân đội bay lên, quang nhận vô cùng dày đặc, bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất, trong nháy mắt đã làm cho ánh nắng trở nên mờ nhạt, bầu trời dường như bị nhuộm thành một màu đỏ.
Sau đó chúng liền mang theo khí thế khiến cho người ta sợ hãi, lập tức oanh kích về phía hàng ngũ của Liệp Ưng quân đoàn.
-Cái này... Đây là cái gì vậy?
Đối mặt với cảc quang nhận làm cho người ta sợ hãi như vậy, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là sửng sốt, giờ khắc này, bọn họ có chút không dám tin vào mắt mình, chỉ là một đội quân hơn 1500 người, vậy mà lại có thể tạo ra màn quang nhận dày đặc như thế, điều này không khỏi có chút quá khoa trương.
Điều này... Đây là ảo ảnh, tuyệt đối không có khả năng là năng lượng nhận công kích, tuyệt đối không có khả năng!
Xuyên Khi nhìn về phía bầu trời nhuộm đỏ này, gần như không dám tin vào mắt mình, cả đời hắn chưa từng thấy một cấp c quân đội lại có khả năng chế tạo ra quang nhận làm cho người ta sợ hãi như thế bao giờ.
Vù, vù, vù vù...
Ngay khi Xuyên Khi tự an ủi mình, thì các quang nhận rậm rạp đã như một cơn mưa to trút xuống dưới, tránh cũng không thể tránh, quang nhận sắc bén trong nháy mắt đã đâm thủng hộ giáp của các tướng sĩ, có cái thì đâm thủng trái tim, trực tiếp đánh chết binh sĩ Liệp Ưng còn chưa kịp phản ứng ngay tại chỗ.
Nhất thời, đội ngũ chỉnh tề của Liệp Ưng dưới cơn “mưa to” này, đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, tiếng gào khóc vang lên, tiếng rên n của thương binh không dứt bên tai.
Một ít binh sĩ Liệp Ưng phản ứng nhanh, đã cùng lúc mở ra Ma Văn phòng hộ tráo, tuy nhiên, đối mặt với quang nhận rậm rạp, bọn họ cũng chỉ có thể đau khổ chống đỡ, lông phòng hộ ngăn cản một lần thì còn có thể, nhưng nếu từ mười đến hai mươi lần, thì đã có vẻ lung lay sắp đổ rồi.
- Không phải ảo ảnh... Tất cả đều là thật sự, sao... có thể như vậy được?
Xuyên Khi đứng phía cuối đội ngũ, không khỏi mở lớn hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nằm mơ cũng không tưởng tượng ra, một cấp c quân đội lại có thể có thủ đoạn công kích biến thái như vậy.
Lặc Mỗ trong cứ điểm số 7, nhìn thấy rậm rạp quang nhận tấn công, đội ngũ đã trở nên chật vật không chịu nổi, ánh mắt đột nhiên nheo lại, vẻ bình thản ban đầu đã đột nhiên trở nên căng thẳng, lập tức bật dậy.
-Đây là cái gì?
Lặc Mỗ không kìm được thì thào, không hề nghi ngờ, thủ đoạn công kích của loại Chiến Văn này thì trước đó hắn chưa từng gặp qua, càng không thể tưởng tượng được, loại thủ đoạn công kích cường hãn này, lại xuất hiện trong một quân đoàn cấp c.
A Mình Tả trong bộ chỉ huy, ánh mắt vốn mang vẻ áy náy và thương hại cũng đại biến, không hề nghi ngờ, Bổi La quân đoàn thình lình bày ra hỏa lực siêu cường, là điều mà trước đó tuyệt hắn đối không nghĩ tới.
-Này... Bối La quân đoàn này, không đúng a.
A Mình Tả không kìm được bật thốt lên, dựa theo suy nghĩ của hắn, Bối La quân đoàn này hẳn là phải giống như sơn dương chờ làm thịt, đối mặt với đội quân thép Liệp Ưng quân đoàn, hẳn là phải chật vật không chịu nổi, chạy trốn tứ tán thì mới đúng.
Mà cảnh tượng trước mắt, hắn lại thấy rất rõ ràng, binh sĩ thì khí định thần nhàn, tràn đầy tự tin, đội ngũ chỉnh tề, không có chút dáng dấp nào của mấy tháng trước nữa, không còn là một quân đoàn làm vật hi sinh nữa.
Nhưng mà, đây chỉ là sự khỏi đầu, điều làm cho người ta phải khiếp sợ mới bắt đầu, ngay sau đó, trong nháy mắt mà cơn mưa quang nhận đổ xuống, tất cả binh sĩ Bổi La cầm Xích Ảnh Chiến Văn trong tay, đã cùng lúc nâng cánh tay lên, động tác nhịp nhàng, trên cánh tay của mỗi người đều có một năng lượng thể hình tròn có răng cưa, xoay tròn dưới tốc độ cao.
5 giây ngắn ngủi trôi qua, các năng lượng thể có răng cưa cùng lúc được bắn ra, vừa điên cuồng xoay tròn vừa lao thẳng về phía hàng ngũ của Liệp Ưng quân đoàn.
Oanh, oanh, rầm rầm...
Nhanh như một tia chớp, tại các hàng đầu của Liệp Ưng quân đoàn, các binh sĩ Liệp Ưng đã mở ra lông phòng hộ, thì lúc này cũng đã bị năng lượng thể này đánh xuyên qua.
Chỉ trong 2 giây ngắn ngủi, dối mắt nhìn lại, dãy binh sĩ thứ nhất của Liệp Ưng đã lần lượt ngã vào trong vũng máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT