Tiến vào thư viện, Tiêu Hoằng lại nhìn cảnh tàn tạ xung quanh, liền một mình đi tới trước giá sách khổng lồ, tìm sách đọc.

Trong đầu tiếp tục trăn trở suy nghĩ những vấn đề về tiền, bây giờ trong tay Tiêu Hoằng chỉ còn không tới 100 kim tệ, dung dịch Huyết Nguyên dùng để tu luyện đã xài hết, Ngự lực đã lên đến 5104 cỗ.

Xem ra phải tìm cơ hội bán ra một bộ tài liệu Ngự sư, trong lòng Tiêu Hoằng dự tính như thế, sau đó cầm một quyển Chiến văn cùng quân sự, tập trung xem.

Cộc cộc cộc.

Khoảng nửa giờ sau, ba tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.

- Vào đi.

Tiêu Hoằng lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời quyển sách.

- Trưởng quan, mấy người Bì Nặc muốn cảm tạ ngài, ngài có đi ra gặp một lúc không.

Cảnh vệ Vương Phàm dè dặt nói với Tiêu Hoằng, hắn biết Tiêu Hoằng không thích quấy rầy, nhưng mà Bì Nặc tự mình đến, hắn không thể chối từ được.

Đối với Bì Nặc, thậm chí là thương binh khác, Tiêu Hoằng cũng không định đòi hỏi gì trên người họ. Theo Tiêu Hoằng thấy thì đó là việc hắn phải làm, thuận tiện luyện tập trên người họ, hoặc là thí nghiệm ý tưởng mới, không có gì hơn.

Nhưng mà vung tay không đánh mặt người cười, người ta chủ động tới cảm ơn, cũng không thể quá đáng, đẩy người ta ở ngoài cửa không quan tâm tới được?

Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng đang cầm sách liền đứng lên, đi ra cửa. Kết quả sắc mặt hơi đổi, chỉ thấy bên ngoài không chỉ có một mình Bì Nặc đang đứng, mà toàn bộ thương binh được Tiêu Hoằng điều trị đều trình diện, mặc quân trang, xếp hàng chỉnh tề, đứng đầu là Bì Nặc, Lôi Tát cùng Mục A.

- Cúi chào!

Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, Bì Nặc lớn tiếng ra lệnh, tiếp theo hơn 300 người đồng loạt chào quân lễ với Tiêu Hoằng.

- Cảm tạ ơn tái tạo của Tiêu Dược sư với chúng ta.

Các binh lính cùng hô to.

Đám người Lục Viễn cách đó không xa thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi, Trung tá chào quân lễ với Trung úy, lần đầu tiên bọn họ mới thấy.

Tiêu Hoằng đứng trước cửa nhìn đội ngũ chinh tề, cùng vẻ cảm kích của mọi người, sắc mặt cũng mềm hơn một chút, cùng quân lễ chỉnh tề, Tiêu Hoằng không khỏi mỉm cười một chút.

Tuy rằng chỉ là nháy mắt, nhưng lại rất quý giá đối với mọi người. Trong ấn tượng của họ, Tiêu Hoằng giống như chưa từng cười, một lần cũng không có.

Một lát sau, Bì Nặc thậm chí những thương binh khác cũng bắt đầu cười, chính là vì Tiêu Hoằng mỉm cười một chút, giống truyền đặt tình hữu nghị.

- Nếu mọi người cố ý muốn cảm ơn, vậy vào trong giúp ta dọn dẹp thư viện đi.

Tiêu Hoằng nhìn mọi người nói.

Đối với yêu cầu nhỏ như thế của Tiêu Hoằng, những thương binh này tự nhiên không bỏ qua, đều đi vào trong bắt đầu quét dọn toàn bộ thư viện.

Đối với một người, quét dọn thư viện khổng lồ như thế quả thật là nhiệm vụ nặng nề, nhưng mà 300 người xông lên, quả thật chỉ là chuyện nhỏ.

Lục Viễn ở không xa thấy đám trưởng quan bình thường đứng ở trên cao, lập tức như biến thành tạp dịch cho Tiêu Hoằng, chớp mắt, tràn ngập ngạc nhiên.

- Này, có công cụ quét dọn không?

Lúc này, một Thiếu tá bỗng đứng trước mặt Lục Viễn, nghiêm túc hỏi.

- Có! Có! Ở trong nhà trệt bên trái phòng sách, để ở trong đó.

Lục Viễn run sợ chỉ chỉ xa xa nói.

- Nghe nói khi Tiêu đại nhân mới đến đây, là ngươi làm khó ngài ấy?

Ngay khi Thiếu tá này vừa bước đi, bỗng nhiên Lôi Tát nhảy ra trước mặt Lục Viễn.

- Cái này... ta...

Lục Viễn nghe thế, cảm thấy sống lưng phát lạnh.

- Nhớ kỹ, học biết chuyện một chút, có nhớ chưa?

Lôi Tát xụ mặt nói.

- Rõ, trưởng quan.

Lục Viễn vội chào quân lễ, cung kính nói, sau đó dứt khoát chạy theo sau Lôi Tát đi quét dọn phòng sách.

Chỉ mới một giờ, thư viện khổng lồ đầy tro bụi đã sạch bóng, sàn nhà vàng nhạt, giá sách nâu khôi phục lại màu sách vốn có, thành một chỗ sạch sẽ sáng sủa.

Nhân lúc binh lính quét dọn thư viện, Tiêu Hoằng quay về khu chữa bệnh 22, mở túi đồ dọn dẹp, chuẩn bị đi Hãng giao dịch Ma Văn gửi bán, dù sao bây giờ thư viện nhiều người lắm tai mắt, không tiện phô bày của cải.

Bây giờ trong tay Tiêu Hoằng không thiếu thứ tốt, một cái Chiến văn vĩnh cửu lấy được lúc đánh chết Sài Sương, còn có 3 bộ tài liệu trở thành Ngự sư.

Nhưng mà Tiêu Hoằng không định bán ra Cực Tuyến Chiến văn tạm thời giữ để đó, lựa chọn hàng đầu của Tiêu Hoằng là một bộ tài liệu Ngự sư. Về phần định giá, Tiêu Hoằng đã nghĩ kỹ, bởi vì thiếu áo giáp cách nhiệt, một cái Ma Văn cùng một lọ mỡ Vũ thú mà định giá 2 vạn kim tệ.

Cái này đã coi như tương đối rẻ, hơn nữa tài liệu trở thành Ngự sư là hàng tranh mua, không sợ bán không ra. Ngoài ra, Tiêu Hoằng cũng định đi gặp thợ thủ công Mạc Hi kia, hoặc nói rõ hơn là Cơ khí sư.

Lần này chữa trị gãy chi, không thể không có công của Mạc Hi. Dù Tiêu Hoằng chưa từng gặp Mạc Hi, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút thiện cảm.

Tiêu Hoằng ngồi xe Ma Văn đi Hãng giao dịch Ma Văn, tiếp theo dẫn cảnh vệ Vương Phàm đi vào lầu chính Hãng giao dịch Ma Văn.

Đi thang máy lên tầng 10, nơi này là chỗ phụ trách gửi bán, bên trong có mấy hàng lang rộng rãi, dùng tường thủy tinh ngăn cách, mỗi phòng đều có phục vụ và chuyên gia giám định vật phẩm.

Tìm phòng giao dịch tài liệu cao cấp, Tiêu Hoằng đẩy cửa đi vào, Vương Phàm thành thật theo sau.

- Quý khách, có thể giúp gì cho ngài?

Tiêu Hoằng vừa bước vào phòng gửi bán tài liệu cao cấp, phục vụ liền thân thiết hỏi, mỉm cười nhàn nhạt.

Lúc này trong phòng còn có hai người giống thương nhân vây quanh chuyên gia giám định khoảng 50 tuổi, cùng đợi chuyên gia nhận xét hàng hóa thật giả.

- Gửi bán tài liệu.

Tiêu Hoằng không đổi sắc, bình thản nói.

- Phiền ngài chờ một lát, đợi chuyên gia của chúng ta giám định xong tài liệu của họ, sẽ đến lượt giám định tài liệu của ngài.

Phục vụ vẫn giữ nụ cười, đưa tay về phía sô pha bên cạnh.

Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, dẫn Vương Phàm ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi. Lúc này thần thái cử chỉ của Tiêu Hoằng đều không có gì nổi bật, cũng không khiến ai chú ý.

Về phần Vương Phàm, không có ý Tiêu Hoằng, nào dám làm bừa.

Tiêu Hoằng ngồi xuống chờ đợi, có phần rảnh rỗi, tiện tay cầm quyển sổ giống như thực đơn đặt trên bàn. Lật xem thử, Tiêu Hoằng mới biết đây là sách chào hàng của Hãng giao dịch Ma Văn in ra, bên trên có rất nhiều Chiến văn, đánh dấu uy lực, công năng cùng với giá cả.

Tiêu Hoằng hiểu biết cực kỳ sâu đối với Ma Văn, những Chiến văn nhìn không có gì này ít nhất có lợi nhuận gấp đôi. Nói cách khác, chi phí 100 kim tệ, ít nhất phải bán được 200 kim tệ, lợi nhuận kếch xù.

Thấy thế, trong lòng Tiêu Hoằng bắt đầu xoay chuyển, bây giờ Tiêu Hoằng thật sự thiếu một loại thu vào ổn định giống như Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ lúc trước, trước mắt chế tạo bán ra Chiến văn cũng là lựa chọn không tồi.

Không để Tiêu Hoằng chờ quá lâu, khoảng 10 phút sau, chuyên gia giám định khoảng 50 tuổi kia đến chỗ Tiêu Hoằng, làm ra vẻ khách khí:

- Xin hỏi ngài muốn gửi bán thứ gì?

Tiêu Hoằng không trả lời, trực tiếp lấy ra hộp gỗ đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt chuyên gia giám định.

- Yên tâm, chỉ cần cấp bậc tài liệu của ngài đạt đến cao cấp, sẽ nhanh...

Chuyên gia giám định chưa nói hết, đã tự nghẹn lời, lão mở hộp ra, chỉ nhìn một cái liền câm miệng.

Hắc tinh u mỡ cùng Ma Văn rèn luyện, cái này rò ràng là hai loại tài liệu chủ yếu trở thành Ngự sư. Hơn nữa đối với người thường đế quốc mà nói, rất khó lấy được Hắc tinh u mỡ, thường thường đều là quý tộc hoàng đô cùng với quân đội cấp A mới có được, đối với loại quân đội cấp C như Bối La, đừng có mà mơ.

- Là hàng thật...

Giám định kỹ càng một hồi, chuyên gia giám định mới nói:

- Chi là không biết ngài muốn ra giá bao nhiêu?

- 25.000 kim tệ.

Tiêu Hoằng nói, đúng là ban đầu hắn định bán 2 vạn kim tệ, nhưng mà thấy bộ dạng như nhìn trân bảo của chuyên gia giám định, dứt khoát lên giá tại chỗ.

Hai tên thương nhân cách Tiêu Hoằng không xa tự nhiên thấy được Hắc tinh u mỡ cùng Ma Vãn rèn luyện bên cạnh Tiêu Hoằng, trong ánh mắt không khỏi xẹt qua tia sáng. Bọn họ là thương nhân chính cống, Hắc tinh u mỡ này có giá trị cỡ nào, trong lòng bọn họ quá rõ ràng. Đúng thế, Tiêu Hoằng đưa ra cái giá cao hơn thị trường, nhưng có một điều mà họ rất rõ ràng, đó là Hắc tinh u mỡ không phải là thứ dùng tiền có thể mua được.

Loại mỡ Vũ thú cực phẩm này có thể tăng mạnh tỷ lệ trở thành Ngự sư, là thứ tốt nhất, tỷ lệ chảy vào quân đội cấp C là cực nhỏ, còn có Ma Văn rèn luyện kia, cũng là thượng phẩm.

Hai thương nhân này không khỏi liếc nhau, tiếp theo từ từ tới gần Tiêu Hoằng, tươi cười nói:

- Lão đệ, muốn bán vật phẩm này sao?

Tiêu Hoằng nhìn hai tên thương nhân này, không trả lời, tiếp tục ghi tư liệu gửi bán, theo Tiêu Hoằng thấy, cái này rõ ràng là vô nghĩa, không bán thì tới đây làm gì?

- Hai chúng ta thấy hứng thú với hàng này, không bằng thế này, trực tiếp bán cho chúng ta đi, đỡ cho rắc rối như thế.

Trong đó một người để râu cằm, khoảng 40 tuổi nói.

Nghe thế, Tiêu Hoằng hơi ngừng bút, Tiêu Hoằng cần tiền, trực tiếp bán đi cũng là lựa chọn không tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play