Này này này, ta cảnh cáo ngươi, không được làm xằng bậy. Nể ngươi là anh vợ ta...
Không đợi tên mập nói xong, nắm đấm của Chung Gia Ngân đã đập tới. Tên mập chỉ có thể trốn tránh, sau đó chạy khỏi phòng điều trị. Tuy rằng luận thực lực hắn mạnh hơn Chung Gia Ngân nhưng dù sao cũng có tật giật mình.
Thấy hai người chạy ra khỏi phòng điều trị nhanh như chớp, Chung hộ sĩ ngẩn ra. Nàng nhớ rõ chân của ca ca đã không còn rồi.
- Chẳng lẽ Tiêu trưởng quan ...
Chung hộ sĩ thì thào.
Cùng lúc đó, Chung Gia Ngân đuổi giết tên mập tới bên ngoài đình viện. Giờ phút này có không ít người bệnh đang huấn luyện khôi phục.
Thấy Chung Gia Ngân đuổi giết tên mập, Lưu Loan là người đầu tiên thấy lạ. Chuyện của tên mập và Chung Tiểu Kỳ bọn họ cũng không lạ lẫm gì.
Tuy nhiên ngay sau đó những người này bỗng sửng sốt nhìn nhau, vẻ mặt tràn ngập sự kinh ngạc và khó tin, miệng há hốc ra.
- Chung thượng úy không phải đã bị nổ bay mất chân rồi sao?
- Đúng thế, sao lại mọc dài ra rồi?
- Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Một đám người mở to mắt, thần sắc khó tin nói, ánh mắt nhìn theo Chung Gia Ngân tăng tốc đuổi theo tên mập.
Mà Tiêu Hoằng cũng quên mất chuyện mình vu vạ cho tên mập. Giờ phút này hắn đã lại bắt đầu lắp ráp được một chi giả nữa, trở lại trong phòng bệnh tiếp tục lắp cho thương binh tiếp theo.
Nhìn thương binh trong phòng bệnh, ánh mắt bọn họ lại thay đổi một lần nữa, ánh mắt lộ vẻ sùng bái. Tâm tình nguội lạnh giống như tro tàn đã không còn sót lại chút nào. Tiêu Hoằng không ngờ gì nữa đã sắm vai chúa cứu thế với bọn họ.
Bận rộn hồi lâu, Tiêu Hoằng đã ghép thành công năm chi giả đầu tiên, cũng đồng thời giải phẫu thị lực cho năm người mù mắt, dựa theo phương thức phỏng chế chân giả, đưa Ma Văn ánh mắt vào trong hốc mắt bọn họ, thông qua Ngự lực điều khiển sẽ tạo thành một màng năng lượng như giác mạc, bao phủ hốc mắt bọn họ, giống như một cái đồng tử.
Nói đơn giản thì nó giống như năng lượng mắt chim ưng lúc trước, thu tín hiệu thị giác truyền cho thần kinh thị giác.
Thấy thị giác lại khôi phục được bình thường, năm thương binh này có thể nói là cảm động rơi nước mắt. Giờ khắc này Tiêu Hoằng trước mắt bọn họ trở nên vĩ đại vô cùng, giống như chúa cứu thế, chỉ còn thiếu nước dập đầu vái lạy Tiêu Hoằng. Mà vẻ mặt lạnh như băng lại trở thành sự uy nghiêm hiếm thấy trong mắt bọn họ.
Những thương binh chưa được trị liệu lại nhìn Tiêu Hoằng với vẻ tràn ngập khát vọng. Bọn họ rất rõ ràng Tiêu Hoằng là người có thể mang tới cho bọn họ ánh sáng một lần nữa.
Đối với tình hình này, Tiêu Hoằng cũng không để ý chút nào, vẻ mặt bình thản, khiến người ta cảm thấy rất lạnh, xác nhận bệnh nhân đã khôi phục thị lực liền phân công hộ sĩ chuyển bọn họ về phòng bệnh bình thường, sau đó xoay người rời đi, không nói lời vô nghĩa. Những lời ca ngợi rơi vào tai Tiêu Hoằng cũng chẳng có gì đáng chú ý.
Ăn cơm trưa xong, Tiêu Hoằng lại bận rộn như trước, xoay người tiến vào trong phòng bệnh nhân nặng, thấy Bì Nặc đúng lúc hắn cảm thấy cũng không tệ. Ít nhất nếu so với ngày hôm qua thì đã hết sốt cao, thân thể cũng hết nhiễm trùng, miệng vết thương bắt đầu khép lại.
Mà nằm bên cạnh Bì Nặc còn có Văn Giang, mặt có băng gạc, tay cũng quấn băng vải, tuy nhiên chỉ là bị thương ngoài da. Như vậy cũng tốt, hắn có thể làm bạn với Trưởng quan của hắn.
Đi tới cạnh giường của Bì Nặc, vẻ mặt Tiêu Hoằng rất lạnh nhạt, không hề có chút cung kính, ngược lại Bì Nặc nhìn thấy vẻ mặt lạnh như bãng của Tiêu Hoằng lại có hơi kính sợ và bất an.
- Xem ra đã hết sốt rồi.
Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn theo dõi nhiệt độ, tự nhủ, lập tức cầm một cây ngân châm, hơi châm lên cánh tay Bì Nặc hai cái:
- Có cảm giác gì không?
Bì Nặc lắc lắc đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Tiêu Hoằng thấy biểu hiện của hắn như vậy cũng không trách được, sau đó lại thử trên đùi hắn. Bì Nặc vẫn lắc đầu như trước.
- Xin hỏi, tay và chân của ta... Còn có thể cứu chữa không?
Bì Nặc nơm nớp lo sợ hỏi, trong giọng nói tràn ngập vẻ cung kính, không có giọng điệu của Trưởng quan nói với cấp dưới. Hắn có thể cảm nhận được Tiêu Hoằng dù không đối đãi với hắn như Trưởng quan nhưng lại đáng tin cậy hơn Trương Cẩm Dương nhiều lắm.
- Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Tiêu Hoằng không mặn không nhạt nói, đồng thời lấy ra hộp gỗ tơ vàng, bắt đầu kiểm tra Ma Văn châm.
Mà Bì Nặc nghe vậy lại cảm thấy hơi khó tin. Hắn tất nhiên hiểu rõ thương thế của mình. Bả vai bị thương nghiêm trọng, đùi gần như đứt đoạn, hiện giờ không có cảm giác, rõ là thần kinh đã bị cắt đứt. Thương thế như thế thì dù là ở thủ đô của đế quốc cũng khó trị nổi. Không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng lại nói là bị thương nhẹ, lời nói rất nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác dường như không coi vết thương của hắn vào đâu.
Mà nhìn Vương Bác và Trần Giang phía sau Tiêu Hoằng, vẻ mặt cũng lạnh nhạt vô cùng. Điều này cũng không có gì kỳ quái. Mấy hôm nay loại thương thế như Bì Nặc, Tiêu Hoằng đã chữa mấy chục người rồi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
- Này, cái tên Tiêu Hoằng kia. Ngươi đừng có nói nhẹ nhàng như vậy. Ngươi phải hết lòng chữa trị cho Trưởng quan của ta. Phải hết lòng.
Văn Giang nằm một bên hàm hồ nói, bởi miệng hắn đã bị tên mập đánh cho sưng vù lên.
Tiêu Hoằng quay đầu nhìn về phía Văn Giang, hơi nhíu mày nói:
- Người này bị sao vậy?
- Trưởng quan, là bị Sở Tiểu Thiên đánh đập, tuy nhiên cũng chỉ bị thương ngoài da thôi. Hắn cứ muốn ở phòng bệnh này nên chúng ta cũng không muốn khắt khe quá.
Vương Bác nói với Tiêu Hoằng.
- Nơi này là phòng bệnh nhân nặng, bị thương ngoài da sao lại ở nơi này?
Vè mặt Tiêu Hoằng hơi không vui, cao giọng nói:
- Hộ sĩ.
- Trưởng quan, có chuyện gì ạ?
Một hộ sĩ tóc quăn, vẻ mặt thoải mái đi tới hỏi.
- Đem người này vào phòng bệnh bình thường. Hơn nữa ta thấy hắn hơi viêm, tiêm vào hai chân hắn hai mũi Tô Phỉ tiêu viêm dịch.
Tiêu Hoằng nhíu mày, nói.
Nghe vậy, hộ sĩ tóc quăn liền lập tức hiểu rõ là Văn Giang kia đã chọc tới Tiêu Hoằng. Mà Tô Phỉ tiêu viêm dịch dù vô hại với thân thể nhưng sau khi tiêm vào người thì cơ thể sẽ cảm thấy rất ngứa. Tiêm hai mũi, hậu quả có thể nghĩ đã biết.
- Trưởng quan, ta thấy chứng viêm của hắn không nhẹ, hay là tiêm hẳn ba mũi đi.
Hộ sĩ tóc quăn xấu xa nói.
- Tùy ngươi.
Tiêu Hoằng nói cho có lệ rồi đâm Ma Văn châm vào vai Bì Nặc, sau đó thông qua Ngự lực điều khiển Ma Văn châm.
Mũi Ma Văn châm của Tiêu Hoằng tòa ra ánh sáng tím đâm vào, trong nháy mắt vẻ mặt như tro tàn của Bì Nặc đột nhiên biến đổi, thấy hai tay trước không hề có cảm giác giờ đã có một chút đồng thời ngày càng mãnh liệt. Thậm chí hắn có thể cảm thấy ngón tay như chết lặng giờ đã hơi giật giật.
Hai mươi phút sau, thu hồi Ngự lực, rút Ma Văn châm ra, Tiêu Hoằng lại lấy ngân châm ra châm hai cái lên tay Bì Nặc.
-Aa.
Bì Nặc bất ngờ liền phát ra hai tiếng kêu thảm thiết.
Tuy nhiên đồng thời khi phát ra tiếng kêu, vẻ mặt Bì Nặc cũng tràn ngập khiếp sợ, chỉ cảm thấy bàn tay như vật chết giờ đã có thể hơi nắm lại, tuy rằng còn rất yếu ớt nhưng rõ ràng đã khôi phục tri giác.
- Chuyện này...
Bì Nặc không kiềm được mà thốt lên, tràn ngập hưng phấn, kinh ngạc tới khó tin, lại đưa mắt nhìn Tiêu Hoằng, thấy hắn vẫn bình thản như trước, căn bản không để ý tới phản ứng của mình, gần như là không thèm nhìn. Mà hắn lại bắt đầu di chuyển một cái bàn nhỏ, chuẩn bị Ma Văn châm, sau đó tiếp tục điều trị.
- Hay là đúng là thương nhẹ như Tiêu Hoằng nói thật?
Bì Nặc thầm nghĩ, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã thay đổi hẳn, trong lòng vừa cảm kích vừa kính sợ. Mặc dù hắn là Tham mưu trưởng của quân đội Bối La, có thể nói là quan lớn hiếm thấy ở căn cứ Bối La.
Mà Tiêu Hoằng vẫn không để ý tới hắn như trước, khiến người ta có cảm giác người kia tuy ở gần ngươi nhưng lại vô cùng cô độc, không ai có thể tiến vào nội tâm hắn. Mọi người trước mặt hắn đều không phân biệt, hắn chỉ làm việc cần làm.
Đây là cảm giác trực quan của Bì Nặc đối với Tiêu Hoằng.
Lại qua hơn hai mươi phút điều trị, chân Bì Nặc đã khôi phục tri giác, dù chỗ bị thương nặng truyền tới cảm giác đau đớn như đối với hắn mà nói thì đây đúng là nỗi đau tràn ngập hạnh phúc.
- Tu dưỡng năm ngày là có thể khỏi hẳn. Ngày thường nên chú ý hoạt động một chút.
Nói xong Tiêu Hoằng liền xếp lại Ma Văn châm vào trong túi hành trang, sau đó xoay người trực tiếp rời đi, căn bản không cho Bì Nặc có cơ hội nói lời cảm tạ hay cảm khái gì hết.
Đến cửa, Tiêu Hoằng nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên ánh mắt thay đổi, đã thấy có chỗ không hợp lý. Sau đó hắn quay lại, thấy Chung hộ sĩ đang chuẩn bị dược vật.
- Tên mập đâu?
Tiêu Hoằng nhìn Chung hộ sĩ, hỏi khẽ.
- Đang bị ca ca ta đuổi giết, không biết chạy tới đâu rồi.
Chung hộ sĩ thấy Tiêu Hoằng liền cung kính đáp.
- Nhìn thấy tên mập kia thì nói cho hắn biết, tìm vài người tới đây. Từ hôm nay trở đi, khu B tiến vào trạng thái cảnh giới cao, sử dụng dược phẩm phải được kiểm tra đo lường nghiêm khắc. Tất cả nhân viên y tế cũng phải đăng ký danh sách.
Thần sắc Tiêu Hoằng bình thản, nói.
- À, vâng, lão đại.
Chung hộ sĩ thành thật đáp. Mặc dù nàng cũng hơi không hiểu tại sao Tiêu Hoằng lại phải làm như vậy.
Nhìn lại Bì Nặc trong phòng bệnh lúc này đã khập khiễng đi ra, tuy rằng chân đau như bị kim đâm nhưng lại có thể cảm nhận thấy rõ ràng nó đang khôi phục rất nhanh.
- Tiêu lão đệ muốn tìm người bảo vệ khu B thì ta có thể điều động cảnh vệ của ta, cam đoan là không có chuyện gì.
Bì Nặc đi tới cạnh Tiêu Hoằng, cực kỳ cung kính nói.
Những người ở đây nhìn lại cảm thấy khó có thể tưởng tượng được một trung tá lại nói chuyện với một thiếu úy nhỏ nhoi như vậy, làm cho người ta có cảm giác Tiêu Hoằng mới là Trưởng quan vậy.
- Cảm tạ.
Tiêu Hoằng đáp khẽ một tiếng, sau đó liền đi về phía văn phòng, vẫn lạnh như băng như trước.
Nhưng Bì Nặc lại không hề để ý chút nào. Dù sao giờ khắc này, trong mắt Bì Nặc, Tiêu Hoằng liền giống như phụ mẫu tái sinh của hắn vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT