Năm thương binh tứ chi đã có cảm giác, chuyển tới phòng hồi phục, tiếp nhận thêm một bước trị liệu cường hóa thần kinh!
Tiêu Hoằng phân phó nữ hộ sĩ, thần sắc ít nhiều có phần tiều tụy.
- Dạ biết, lão đại!
Nữ hộ sĩ đã tiếp xúc một thời gian cùng Tiêu Hoằng điềm nhiên nói, tiếp theo liền đẩy giường mấy thương binh đã khôi phục cảm giác ra ngoài.
- Trưởng quan! Còn chúng ta...
Vài thương binh cánh tay không còn cảm giác lên tiếng hỏi thử.
- Các ngươi cần qua trị liệu đặc biệt!
Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo liền lấy ra hộp gỗ tơ vàng.
Nghe nói như thế, lập tức số thương binh mất cảm giác trong lòng tràn ngập thấp thỏm lo âu: trị liệu đặc biệt là gì đây? Không phải là cắt bỏ chứ? Nếu là như vậy, cả đời bọn họ coi như bị hủy rồi, nhưng dường như cũng là chuyện không có cách nào khác.
- Các vị yên tâm tốt lắm! Không có cảm giác, ở trước mặt lão đại chúng ta cũng không có gì ghê gớm! Chờ một chút các ngươi sẽ nhìn thấy kỳ tích phát sinh, mọi người ở trong phòng đều sẽ bình an quay về đơn vị!
Vương Bác cười nói.
Mấy thương binh nghe nói như thế, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết lời này của Vương Bác rốt cuộc là hảo tâm an ủi, hay là Tiêu Hoằng thật sự có phương pháp kỳ diệu.
Không hề nghi ngờ, giờ khắc này, tâm lý bọn họ là yếu ớt nhất, tương lai của mình gần như nằm trong tay Tiêu Hoằng nên đối với Tiêu Hoằng cũng tràn ngập lòng tin.
Với những ánh mắt thấp thỏm không yên của mấy người này, Tiêu Hoằng như trước không để ý đến, cũng không có nhiều lời, chỉ đi tới trước mặt một thương binh gần nhất. Chân của hắn bị mổ ra lại một lần nữa đã kết lại, đồng thời nhìn xem hắn được đánh số 129.
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền lấy ra Ma Văn châm, dính lấy một ít dược phẩm Kinh Nguyên rồi bắt đầu cắm trên đùi người bệnh số 129, tiếp theo bắt đầu dùng Ngự lực khu động những Ma Văn châm này.
Trong nháy mắt, toàn bộ bên trong phòng bệnh liền truyền đến tiếng chấn động mãnh liệt của Ma Văn châm mà sinh ra tiếng gió.
Các thương binh khác nhìn thấy phương thức trị liệu của Tiêu Hoằng như thế, trên nét mặt hiện lên một chút mờ mịt. Loại châm cứu này là phương pháp trị liệu rất cổ xưa, ngay cả một số Dược sư học thức uyên bác đều không rõ ràng lắm, càng đừng nói những binh sĩ này. Mà một điểm trọng yếu hơn là Tiêu Hoằng còn cải tiến rất lớn.
Nếu nói đây là bí tịch trị bệnh độc môn của Tiêu Hoằng cũng không quá đáng.
Đám người Vương Bác từng nhìn thấy Tiêu Hoằng dùng phương thức này nên tràn đầy tin tưởng, nhưng binh sĩ thì có hơi không chừng, cứ như vậy nhìn với ánh mắt chờ mong.
Theo quá trình tiến hành, trên mặt người bệnh số 129 đã mơ hồ hiện lên một chút khác thường, bởi vì hắn đột nhiên cảm nhận được cái chân giống như vật chết, đã truyền đến một trận đau đớn, ngón chân cũng không kiềm được mà giật giật.
Nhìn thấy một màn như thế, các thương binh khác thần sắc không khỏi vừa động, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
“Có công hiệu?”
Đây là phản ứng đầu tiên của các thương binh, nhất thời có chút không dám tin, ở trong ý nghĩ bọn họ xem ra, nếu có thể trăm phần trăm khôi phục chân tay gãy, vậy ở trong quân đội khẳng định là bảo bối siêu cấp, Trương Cẩm Dương còn tính là cái rắm gì chứ!
Đối với vẻ mặt của các người bệnh khác như thế, Tiêu Hoằng vốn đã không thèm để ý đến, thần sắc vẫn bình thản khống chế Ma Văn châm.
Sau nửa tiếng, Tiêu Hoằng đình chỉ khu động Ma Văn châm, rút hết Ma Văn châm ra, sau đó tiện tay dùng ngân châm, châm hai cái trên chân thương binh số 129.
- A...
Gã thương binh số 129 phát ra một tiếng hét thảm.
- Quả... quả nhiên có công hiệu...
Thấy ngân châm cắm lên chân người bệnh số 129, trong nháy mắt người bệnh số 129 phát ra tiếng kêu thảm thiết, các thương binh kia lập tức sửng sốt ngây người.
Ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng cũng đã xảy ra chất biến, vừa tràn ngập khát vọng vừa sùng bái! Không hề nghi ngờ, giờ khắc này Tiêu Hoằng là cứu tinh của họ.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn như cũ, thần sắc không có mảy may khác thường, thậm chí đối với người bệnh số 129, cũng không hề nhìn lại nữa. Sau khi hơ Ma Văn châm trên đèn cồn vài cái để khử trùng, Tiêu Hoằng liền đi tới giường thương binh thứ hai ở trước mặt, lặp lại hành động vừa rồi.
Ước chừng năm tiếng sau, Tiêu Hoằng mới trị bệnh xong cho chín tên thương binh, tứ chi gãy toàn bộ khôi phục cảm giác, có thể nói cho tới nay trị lành bệnh gãy chi một trăm phần trăm, ít nhất ở Vũ Nhuận Tinh còn không có một Dược sư nào có thể làm được, cho dù là có cũng đều là cấp bậc Ngự lực rất cao.
Nhìn lại chín tên thương binh, chỉ thấy giờ này khắc này ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã biến thành cảm kích và sùng bái. Đối với quân nhân mà nói, một Dược sư xuất sắc tuyệt đối là bảo đảm sinh mệnh của bọn họ, giúp cho bọn họ có thể yên tâm lớn mật đi chiến đấu.
Hiển nhiên, lúc này địa vị của Tiêu Hoằng ở trong lòng bọn họ đã vượt xa Trương Cẩm Dương.
Đồng dạng trải qua năm tiếng đồng hồ trị liệu này, thể lực của Tiêu Hoằng cũng bị tiêu hao nghiêm trọng, vừa mới đi tới cửa, thân mình Tiêu Hoằng không khỏi loạng choạng, khẽ vịn khung cửa một chút mới đứng vững, tiếp theo liền không nói một tiếng rời đi.
Một màn như thế tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt của những thương binh này, vì bọn họ đã làm cho Tiêu Hoằng mệt mỏi như vậy, khiến trong lòng bọn họ sinh ra vô tận áy náy, nhưng lại không biết nên làm thế nào báo đáp.
Tiêu Hoằng chậm rãi đi về đến văn phòng lâm thời, trừ mồ hôi đầm đìa trên trán, thần sắc vẫn bình thản như trước, nhìn không ra mảy may dao động. Nhẹ ngả người trên trường kỷ, Tiêu Hoằng nhắm hai mắt lại, tự cho phép mình nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cùng lúc đó, ở trong đại khu A, Trương Cẩm Dương đang ngồi ngay ngắn trong văn phòng, có vẻ không nhanh không chậm, càng không có mảy may khí sắc tiều tụy. Ở bên này khác hẳn với Tiêu Hoằng, hắn chỉ phụ trách chỉ huy, phần lớn nhiệm vụ đều giao cho các Quan y tế thủ hạ.
Ở trước mặt Trương Cẩm Dương chỉ đặt một tấm biểu số liệu, mặt trên biểu hiện chính là tình huống điều trị của khu A và khu B.
Khu A tử vong 3 người, xác nhận tàn phế 15 người, số hoàn toàn trị lành bệnh 211 người, trong đó còn có 71 người đang tiếp nhận thêm một bước quan sát và trị liệu.
Về phần Tiêu Hoằng chủ quản khu B, số liệu lại có vẻ quỷ dị, tử vong 0 người, xác nhận tàn phế 0 người, số hoàn toàn trị lành bệnh 105 người.
Ở mặt nhân số hoàn toàn trị lành bệnh, so với khu A ít hơn rất nhiều, nguyên nhân ở chỗ Tiêu Hoằng tiếp thu đều là thương binh nặng, trái lại Trương Cẩm Dương bên này tiếp nhận đều là dễ trị liệu, kết quả còn có 3 người chết, 15 người tàn phế, quả thực có chút nói không được.
- Thành tích của đại khu B có vẻ hơi quỷ dị nha! Cho tới giờ lại không có một người tử vong, không một người xác nhận tàn phế. Điều này thật có chút khoa trương đây!
Trương Cẩm Dương híp mắt, lẩm bẩm.
- Trưởng quan! Điều này không có gì kỳ quái, theo ta thấy, xác định vững chắc là tên Tiêu Hoằng cố ý giấu giếm không báo ra. Ngài nghĩ xem, trong 300 người ta đưa qua đó, có năm tên mù một mắt, 56 tên tứ chi đã bị nổ nát, đây đều là xác định vững chắc tàn phế đứt đi rồi. Tính sơ như vậy, số người tàn phế phải là 61 người, mà trên số liệu vẫn không có, hiển nhiên Tiêu Hoằng là đang cố tình chống đỡ. Ngài yên tâm, chờ hết kỳ hạn trị bệnh, tự nhiên số liệu thực tế phải trồi lên mặt nước, điều này là không giấu giếm được!
Tạ Khiêm trợ thủ của Trương Cẩm Dương cung kính nói, trên mặt hiện lên một vẻ cười nịnh bợ.
- Ngươi nói rất có đạo lý!
Nghe Tạ Khiêm nói như vậy, trên mặt Trương Cẩm Dương hiện lên vẻ tươi cười. Không sai! Ở trong lòng Trương Cẩm Dương xem ra, đại khu B có 61 người tàn phế là ăn chắc rồi, không có báo ra, hiển nhiên là Tiêu Hoằng che giấu. Hơn nữa phỏng chừng đã chết đi không ít người nữa đây, chỉ là Tiêu Hoằng ra lệnh cưỡng chế không cho nói ra mà thôi.
- Ta thật muốn nhìn xem tên Tiêu Hoằng kia có thể giấu giếm được bao lâu, đòi đấu với ta ư, còn quá non nớt!
- Báo cáo Trưởng quan! Thương thế của Bì Nặc lại có chuyển biến xấu, sốt cao không hạ, miệng vết thương chỗ cánh tay cùng với chân đã xuất hiện thối rữa!
Đúng lúc này, một gã quan điều trị vội vàng đi vào văn phòng Trương Cẩm Dương, báo cáo.
Bì Nặc là Tham mưu trưởng của Bối La quân đoàn, ở Bối La quân đội tuyệt đối xem như một đại nhân vật, gần với La Kiệt. Bởi vậy, Trương Cẩm Dương nào dám có mảy may chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi thẳng đến phòng săn sóc đặc biệt dành cho Trưởng quan cấp cao.
Đi vào phòng săn sóc đặc biệt, phương tiện bên trong đều là tiên tiến siêu cấp, trong phòng bệnh rộng như vậy, chỉ có một giường bệnh cực kỳ xa hoa, Bì Nặc đang nằm trên đó, mặt tái nhợt làn da xanh tím, môi nứt nẻ không có chút máu, cả người dường như chỉ còn lại một hơi thở.
Bước đi nhanh đến trước mặt Bì Nặc, Trương Cẩm Dương liền cực kỳ cẩn thận kiểm tra một chút bệnh tình của Bì Nặc, trong miệng vết thương đã xuất hiện thối rữa, đồng thời nhiễm trùng.
- Bì Nặc Trưởng quan! Vết thương của ngài đã không thể giữ lại được nữa, cần tiến hành giải phẫu cắt bỏ, mới có thể bảo toàn tánh mạng của ngài!
Trương Cẩm Dương tỏ vẻ cung kính nói.
- Để ta biến thành tàn phế ư? Không bằng trực tiếp làm cho ta chết đi là xong!
Bì Nặc cực kỳ suy yếu nói. Nếu không phải Bì Nặc cố ý kiên trì, Trương Cẩm Dương đã sớm tiến hành giải phẫu cắt bỏ chân tay Bì Nặc rồi.
Đứng ở bên cạnh giường bệnh, thái độ Trương Cẩm Dương tuy rằng là một bộ cung kính, thậm chí là hiền lành, nhưng trong lòng cũng có tính toán nhỏ nhặt, đó chính là bất kể như thế nào, cũng không thể để Bì Nặc chết đi. Vẫn là câu nói kia, đối với thương thế của Bì Nặc, tàn phế là cái chắc rồi, nhưng nếu vứt bỏ tánh mạng là có tổn hại tới vinh dự của hắn. Bởi vậy đối với Bì Nặc, Trương Cẩm Dương vẫn chọn dùng phương thức trị liệu bảo thủ.
- Bì Nặc Trưởng quan! Ta là chủ quản nơi này, cũng là Trưởng tổng y tế của Bối La, thân thể ngài khỏe mạnh là toàn quyền do ta phụ trách, bởi vậy, thật sự có lỗi!
Trương Cẩm Dương nói với Bì Nặc xong, liền phân phó cho trợ thủ bên cạnh, dùng sức cưỡng ép Bì Nặc tiến hành giải phẫu cắt bỏ.
- Ngươi dám!
Bì Nặc phát ra thanh âm suy yếu như thế.
Đúng lúc này, Văn Giang trợ thủ bên người Bì Nặc bỗng nhiên bước nhanh tới, tiếp theo ghé vào bên tai Bì Nặc, hạ giọng nói:
- Trưởng quan! Vừa rồi ta đã hỏi thăm qua, khu B hơn mười người bệnh gãy chi, đã được một người tên là Dược sư Tiêu Hoằng trị lành bệnh một trăm phần trăm. Ngài xem... ngài có nên đổi khu trị liệu hay không?
Bì Nặc nghe nói như thế, trên gương mặt xám như tro tàn đột nhiên hiện lên một chút sinh cơ:
- Đổi...
Nói xong, Bì Nặc liền dời ánh mắt suy yếu nhìn Trương cẩm Dương, hơi tăng lớn âm lượng nói:
- Ta muốn đổi khu trị liệu, ta muốn đi khu B!
Trương Cẩm Dương nghe Bì Nặc nói như vậy, thần sắc hiền lành trên mặt thoáng biến đổi. Hắn không biết Tiêu Hoằng có bản lãnh hay không, nhưng giả thiết Tiêu Hoằng thật sự chó ngáp phải ruồi chữa lành bệnh cho Bì Nặc, vậy tuyệt đối là công lớn, đối với địa vị của hắn chắc chắn sẽ cấu thành uy hiếp.
- Không cần để ý tới, Trưởng quan Bì Nặc đã bắt đầu nói mê sảng, lập tức chuẩn bị giải phẫu cắt bỏ!
Sắc mặt Trương Cẩm Dương bỗng nhiên trở nên ác liệt, phân phó cho thuộc hạ, chuẩn bị tiến hành cưỡng ép trị liệu cho Bì Nặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT