Ra khỏi Quan y tế chỗ Thụy Tư, lập tức truyền mệnh lệnh ra ngoài, Tiêu Hoằng tạm thay thế Quan y tế khu 22.
Những hộ sĩ thậm chí cả điều trị viên nghe thế, trong lòng thở phào, cuối cùng cũng có cái quản sự, bằng không nơi đây sắp rối loạn rồi.
Tiêu Hoằng ở trong văn phòng Quan y tế, đánh giá xung quanh, ngồi vào bàn làm việc, cầm lấy sơ đồ căn cứ quân sự Bối La. Tấm bản đồ này cấp C, đánh dấu chi tiết khu vực công cộng, khu quân sự chỉ giới thiệu một chút địa điểm không tới đâu, về phần khu cảnh giới thì toàn là màu đen, không thấy gì cả.
Còn phân chia các đại khu, trên bản đồ ghi chú rất chi tiết, nhất là khu cảnh giới, từ khu 2 đến khu 10 là khu quân sự, khu 11 đến khu 30 là khu vực công cộng.
Sắp hàng hình vòng tròn như bia ngắm, trung tâm là khu cảnh giới, bên ngoài là khu quân sự, ở ngoài cùng là khu công cộng.
Tìm kiếm một lát, Tiêu Hoằng rốt cuộc tìm thấy hai chỗ có hứng thú nhất, Hãng giao dịch Ma Văn quân sự Bối La cùng với Thư viện đại hình Bối La.
Hãng giao dịch Ma Văn quân sự Bối La ở khu công cộng 17, là nơi tập kết hàng hóa, tài liệu, Ma Văn.
Về phần Thư viện đại hình Bối La, lại nằm ở khu thứ 9.
Đặt bản đồ lên bàn làm việc, Tiêu Hoằng dựa vào ghế da màu đen, suy ngẫm kế hoạch tiếp theo, nhiệm vụ hàng đầu tự nhiên là thu mua tài liệu, chế tạo Chiến văn cấp Ngự sư.
Tiếp theo là tiến vào Thư viện đại hình Bối La, tìm sách đọc, tăng cường học thức của mình. Tiêu Hoằng rất hiểu mình, dựa theo tri thức đang nắm giữ thì coi như đứng đầu ở Thái Ngô thành. Nhưng nơi này là căn cứ quân sự Bối La, tàng long ngọa hổ, cùng lắm chỉ xem ở hàng trung du.
Chỉ cần quét một cái là nhìn ra được, trước kia Thái Ngô thành tổng cộng chỉ có 3 Ngự sư, còn ở căn cứ quân sự Bối La, nhân vật cấp Ngự sư đã có 26 người, trong đó 10 Ngự sư cấp hai, 1 Ngự sư cấp ba.
Cộc! Cộc! Cộc!
Đúng lúc này, cửa văn phòng truyền vào mấy tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng lại dồn dập.
- Vào đi.
Tiêu Hoằng nói, sau đó ngồi dậy.
Ngay sau đó, nữ hộ sĩ mặc đồng phục trắng, tóc uốn cong, tùy tiện buộc thành đuôi ngựa, trán hơi ẩm ướt, nhìn hơi chật vật.
- Trưởng... trưởng quan, có hai người bị thương sắp không kiên trì được, y tế viên Vương Bác yêu cầu sử dụng Bản phê với bệnh nhân.
Hộ sĩ dè dặt nói với Tiêu Hoằng, nàng ta không biết Tiêu Hoằng, lại càng không biết tính tình của Tiêu Hoằng, bây giờ nàng chỉ cảm nhận được bộ mặt lạnh băng của Tiêu Hoằng.
Mà Bản phê là một loại thuốc phiện, chủ yếu cho binh lính sắp chết sử dụng, giảm bớt đau đớn cho họ, sử dụng loại thuốc này phải được Quan y tế đặc biệt phê chuẩn.
Tiêu Hoằng nghe thế, sắc mặt vẫn bình thản, chỉ liếc nữ hộ sĩ này, tiếp theo đứng dậy ra hiệu với hộ sĩ, ý bảo dẫn đường cho mình đi xem, từ đầu tới cuối không nói một lời.
Đi vào phòng bệnh, nữ hộ sĩ dẫn đường, Tiêu Hoằng nhìn thấy hai người bị thương có vẻ sắp hấp hối. Bệnh trạng hai người không khác nhau lắm, hốc mắt xanh đen, hai má tái nhợt, rất là suy yếu.
Vết thương ở trên vai và đùi, đã xuất hiện dấu hiệu hư thối, có mùi tanh tưởi. Y tế binh Vương Bác đang đứng bên cạnh giường bệnh, chân tay luống cuống.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện bên cạnh hắn, đầu tiên là sửng sốt, tuy rằng Tiêu Hoằng toàn tóc trắng, nhưng nhìn cũng chỉ mới 20 tuổi, Quan y tế trẻ tuổi như vậy? Đùa hả?
Dựa theo thói quen suy nghĩ của Vương Bác, Quan y tế đều là Dược sư, Dược sư tuyệt đối là càng lớn tuổi học thức càng sâu, thanh niên trẻ như thế này, cảm giác đầu tiên là không thể tin cậy.
Đối với biểu tình không tín nhiệm của Vương Bác, Tiêu Hoằng chỉ tùy tiện liếc một cái, tiếp theo nhẹ nhàng đẩy Vương Bác ra như vén rèm cửa, đi tới cạnh hai bệnh nhân. Vạch mí mắt xem xét, kiểm tra vết thương.
Tiêu Hoằng kết luận hai người này bị thương là bởi vì bị trúng Độc văn đánh phải, bên trong quân đội Duy Lâm có trộn lẫn Dược sư.
Không để mất thời gian, Tiêu Hoằng lấy ba lô rút ra hai phần dung dịch trợ tim, chích vào, tiếp đó cho hai người một viên Văn đan giải độc.
Sau đó liền đeo bao tay khử trùng, khởi động Ma Văn Châu lam đậm, nháy mắt ngón tay Tiêu Hoằng xuất hiện dao giải phẫu bằng Hàn băng vạn năm mỏng như cánh ve.
Tiếp theo Tiêu Hoằng trực tiếp cắt vào vết thương hư thối, mặt không đổi sắc nhanh chóng cắt bỏ phần thịt bị hư thối. Bởi vì Hàn băng vạn năm cực lạnh, cho nên trong quá trình cắt có tác dụng gây tê mạnh, cộng thêm hai người đã hấp hối, cảm giác đau đớn giảm mạnh.
Chỉ mất nửa giờ, Tiêu Hoằng xử lý xong vết thương của hai người, dùng Xích Cực khép lại vết thương.
Lúc này, mọi người ở đằng sau kinh ngạc, hai bệnh nhân hấp hối rõ ràng đã khống chế được bệnh tình, hơn nữa khỏe lên trông thấy. Tuy rằng vẫn đang cực kỳ suy yếu, nhưng tín hiệu sinh mệnh đã bắt đầu khôi phục bình thường.
- Cái này...
Vương Bác vẫn đứng cạnh Tiêu Hoằng thấy cảnh này, biểu tình không tín nhiệm vừa nãy đã tan biến. Hắn thật không ngờ thanh niên lạnh như băng, trầm lặng không nói chuyện này lại có thủ đoạn cải tử hoàn sinh như thế.
Những nữ hộ sĩ khác cũng vậy, một đám há to miệng, nếu đổi lại là trước kia, hai bệnh nhân này tám phần là chờ chết, nhưng mà bây giờ đã sống lại.
Nhìn Tiêu Hoằng, gần như không chút phản ứng với vẻ kinh ngạc của những người xung quanh, đứng lên tiện tay cởi bao tay khử trùng, ném vào thùng rác. Sau đó liếc Vương Bác, nói:
- Lần sau đừng hở một chút là yêu cầu Bản phê, mặt khác...
Vừa nói, Tiêu Hoằng liền nhìn sang nữ hộ sĩ tóc quăn vừa nãy:
- Hai phần dung dịch trợ tim cùng hai viên Văn đan vừa rồi là tài sản cá nhân của ta, báo cáo lên, quy ra tiền bồi thường cho ta.
Nói xong, Tiêu Hoằng chuẩn bị trở về văn phòng.
- Trưởng... trưởng quan, xin ngài dừng bước.
Lúc này, y tế binh Trần Giang bỗng đi tới cạnh Tiêu Hoằng, rụt rè nói:
- Trưởng quan, còn có bốn người bị trọng thương, sắp giải phẫu cắt chi, ngài xem có thể giữ được tứ chi của họ không. Ngài cũng biết, một khi bị thương tàn tật, tương đương giảm bớt quân số chiến đấu của quân đội.
Tiêu Hoằng nghe vậy, không nói, chỉ phất tay ra hiệu dẫn đường.
Đi vào phòng bệnh khác, xem xét thương thế của bốn người bị trọng thương, trong đó ba người gãy xương dập nát, một người còn lại cánh tay bị đứt gần rời, chỉ còn dính chút da thịt.
Chậc.
Thấy thế, Tiêu Hoằng không khỏi tặc lưỡi một chút, âm thanh rất nhỏ, nhưng có thể thấy được mức ác liệt.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không làm mất thời gian, lại đeo găng tay khử trùng, bắt đầu bận rộn.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không hề nghỉ ngơi, hoàn toàn trị liệu cho người bị thương, lúc này Tiêu Hoằng coi như lần đầu tiên thấy được chữa trị là một chuyện phức tạp cỡ nào, đồng thời cũng làm cho Tiêu Hoằng có quyết tâm cường hóa y thuật của mình.
Không chỉ vì bệnh nhân, càng là vì mình. Dù sao bây giờ Tiêu Hoằng có thể áp chế chứng bệnh, nhưng cũng không trị tận gốc hoàn toàn. Tiêu Hoằng biết rõ, muốn trừ tận gốc, phải có y thuật mạnh mẽ duy trì.
Ngoài ra, còn phải tìm được phương pháp tăng lên Ngự lực mới.
Đến chạng vạng, Tiêu Hoằng mới hoàn thành giải phẫu bốn người bệnh, nhưng mà chỉ là ổn định, muốn chữa trị hoàn toàn còn phải làm trị liệu lần hai, thậm chí lần thứ ba.
- Chuyển bốn người trọng thương này đi vào phòng bệnh săn sóc đặc biệt, còn có hai người sắp tắt thở, đưa đi luôn.
Tiêu Hoằng tùy tiện phân phó, lại ném găng tay khử trùng vào thùng rác, sau đó đi ra ngoài.
Phòng bệnh săn sóc đặc biệt, nằm cạnh văn phòng của Tiêu Hoằng, thuận tiện cho Quan y tế chú ý.
Nhìn bầu trời đã tối dần, tùy tiện gọi một tên vệ binh canh gác, Tiêu Hoằng ra lệnh hắn dẫn đi Hãng giao dịch Ma Văn quân sự, mục đích là thu mua một ít tài liệu, chế tạo Chiến văn cùng Dược văn cấp Ngự sư...
Tiêu Hoằng định dùng toàn bộ 7000 kim tệ từ Bác Dương, thuận tiện làm quen một chút quy trình Hãng giao dịch Ma Văn, tiện cho lần sau bán ra tài liệu thành tựu Ngự sư.
Đi theo cảnh vệ, Tiêu Hoằng tới Hãng giao dịch Ma Văn đặt ở khu 17. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy nơi này không phải là một tòa kiến trúc, mà là một loạt kiến trúc, hàng loạt kiến trúc kim loại phân bố bên trong, nhìn giống một cái thị trấn nhỏ.
Trong đó kiến trúc trung tâm là một tòa kiến trúc 50 tầng khổng lồ, hơi giống với Kim Tự Tháp.
Trên đường, theo cảnh vệ giới thiệu, Tiêu Hoằng đã có chút hiểu biết về Hãng giao dịch Ma Văn quân sự. Kỳ thật nơi này giống như một cái siêu thị tổng hợp, binh lính hay thương nhân có thể giao dịch ở trong này với đủ phương thức, như là: gửi bán, đấu giá, trao đổi, hoặc là trực tiếp thu mua...
Tóm lại có đủ loại giao dịch ở trong này.
Hơn nữa cũng có thể dùng phương thức điểm vinh dự, điểm vinh dự có thể đổi tiền mặt, cũng có thể được hưởng đủ loại đặc quyền.
Đi theo cảnh vệ dẫn đường, Tiêu Hoằng đi vào trong tòa lầu trung tâm, lúc này Tiêu Hoằng lại bắt đầu tiêu tiền như nước.
Tài liệu nơi này phong phú hơn Thái Ngô thành rất nhiều, trên cơ bản có thể mua được phần lớn tài liệu cấp bậc Ngự sư. Dù là không có, cũng có thể đặt tin mua, nếu có giá thích hợp, các thương nhân sẽ thông qua những con đường đưa đến đây.
Nhưng tạm thời Tiêu Hoằng không cần những công năng này, lúc ở Hách Bác thành, trong đầu Tiêu Hoằng đã có phương án chế tạo Chiến văn, hơn nữa tất cả tài liệu đều có thể mua được ở trung tâm tài liệu khổng lồ này. Dù là không có, trong những thương nhân cao tay cũng có hàng tồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT