Không đợi Tiêu Hoằng hoàn toàn phản ứng, toàn thân đã đập vào vách tường đối diện, may mà trên vách tường có trí năng giảm xóc trang bị, Tiêu Hoằng mới không bị thương, nếu đổi thành ở bên ngoài, thì lần này tuyệt đối là ăn đủ.
Tuy nhiên, trải qua va chạm như vậy, lá gan Tiêu Hoằng dường như cũng lập tức lớn hơn, đem giản lại lần nữa khởi động Phi Tặc, nhanh như tia chớp lao lên không trung, bắt đầu bay loạn trong sân huấn luyện.
Bởi vì bên trong Phi Tặc có sử dụng đại lượng Hàn băng vạn năm màu tím, hiệu quả vào lúc này cũng thể hiện ra, bên trong Lưu Văn bình thường thì đại khái có khoảng 1000 cổ năng lượng, phi hành được khoảng hai vạn cây số, mà Phi Tặc của Tiêu Hoằng, thì dưới tác dụng của Hàn băng vạn năm màu tím, năng lượng đã đạt tới hơn 5000 cổ.
Ước chừng là nhiều hơn năm lần Lưu Văn bình thường, bởi vậy Tiêu Hoằng hoàn toàn không cần nghĩ tới việc sử dụng tiết kiệm, hoàn hoàn có thể tận tình tiến hành huấn luyện.
Lúc này, toàn bộ sân huấn luyện phát ra tiếng va chạm rầm rầm, vang lên không dứt bên tai, Tiêu Hoằng thao túng Lưu Văn, giống như một con ruồi không đầu, đâm loạn khắp nơi.
Ước chừng tới tận đêm khuya, âm thanh va chạm dày đặc này mới hơi ít đi, cuối cùng thì ngừng lại, ước chừng trải qua hơn sáu giờ huấn luyện, Tiêu Hoằng có Ngự lực độ chính xác siêu cao, trên cơ bản đã coi như hoàn toàn thích ứng với Lưu Văn.
Trải qua hơn sáu giờ huấn luyện này, Tiêu Hoằng cũng tổng kết ra một vài thứ, đó chính là chỉ cần thích ứng với việc di chuyển không dùng chân, thì có thể coi như đã khống chế Lưu Văn thành công một nửa.
Lúc này Tiêu Hoằng đã có thể đi lại tự nhiên giữa các chướng ngại vật, hai tay hơi mở ra để duy trì cân bằng, toàn thân giống như một con chìm đang bay.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đây mới chỉ là bắt đầu, kế tiếp phải huấn luyện cách khởi động hệ thống quấy nhiêu địa từ, cùng với màng năng lượng xé hư không, cuối cùng mới được coi là có thể thao túng được Lưu Văn.
Ngoài ra còn có nội dung vừa phi hành tại tầng trời thấp, vừa tiến hành tấn công, tất cả những điều này đều cần phải luyện tập.
Mà Tiêu Hoằng cũng đã tính toán tốt, sau này lại huấn luyện tiếp trong này thêm hai ngày nữa, tranh thủ nắm giữ toàn bộ Phi Tặc, ngày kia sẽ khởi hành tới Vọng Tinh Thành, đối phó với Bác Dương, sau đó là gia nhập quân đội, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đưomg nhiên, đây chỉ là kế hoạch của Tiêu Hoằng, bởi vỉ không ai có thể đoán trước tương lai cả.
Vững vàng thao túng Phi Tặc hạ xuống mặt đất, lau mồ hôi trên mặt, Tiêu Hoằng đi ra sân huấn luyện, dùng một viên Văn đan dưỡng sinh, rồi ngã xuống ngủ.
Đảo mắt thì hai ngày đã vội vàng trôi qua, trong hai ngày này, Tiêu Hoằng gần như dùng toàn bộ tinh lực cho việc huấn luyện Lưu Văn.
Bất kể là khởi động hệ thống quấy nhiễu địa từ, hay là ứng dụng màng năng lượng xé hư không, phối hợp giữa Lưu Văn với các Chiến Văn khác của hán, thì đều đã làm được tự nhiên rồi.
Khi tới chính ngọ, Tiêu Hoằng đã thu thập tốt hành trang, thật ra thì cũng không có gì nhiều, ngoài các vật phẩm mang theo người, thì chỉ có một túi hành trang, đối với Tiêu Hoằng hiện giờ mà nói, xách một cái túi này đi, thì cũng coi như chuyển nhà rồi.
Đi ra khỏi khách sạn, hơi nhìn bầu trời một chút, Hách Bác sơn bùng nổ đã ngừng lại, bầu trời lại lần nữa khôi phục màu xanh thắm, thời tiết phi thường không tệ, chỉ là do đang ở chỗ xích đạo, nên nhiệt độ cũng có vẻ hơi cao.
Hơi hơi ngẩng đầu lên, để cho ánh mặt trời chiếu lên mặt, rất thoải mái, tuy nhiên vào giờ khắc này, Tiêu Hoằng cũng cần phải rời đi, lại lần nữa đi tới bắc bán cầu, mùa đông rét lạnh tại đó thì dường như mới là thứ phù hợp với Tiêu Hoằng.
Hơi kéo cổ áo, che đi khuôn mặt, mang theo túi hành trang, Tiêu Hoằng một mình một người lẳng lặng đi tới sân bay, không khiến cho ai chú ý cả.
Cùng lúc đó, ở Vọng Tinh Thành, bởi vì nằm ở tây bán cầu, vào giờ phút này thì đã là sáng sớm, nhưng bầu trời bên ngoài vẫn vô cùng hôn ám.
Tại ngoại thành Vọng Tinh Thảnh, bên trong một căn phòng đorn sơ, vào giờ
phút này Bác Dương đang ngồi trước một cái bàn gỗ giản dị, lật xem các tin tình báo thu thập được.
Đang đứng bên cạnh hắn là hai tên Ngự Sư: Bối Ninh vả Khương Nhất Hùng, bọn họ là quan chỉ huy tiền tuyến của hành động lần này, môi người dân theo 100 người.
- Quân đội bố trí như thế nào rồi?
Bác Dương buông tư liệu trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi Bối Ninh và Khương Nhất Hùng.
- Trưởng quan, hai nhánh quân đội đã suốt đêm dựa theo phân phó của ngải, ẩn núp vào bên trong núi rừng, đã an bài sắp xếp tốt.
Bối Ninh mang nét mặt nghiêm túc, đáp.
- Mặt khác, trinh sát binh của chúng ta cũng thu được tin tức, vận binh hạm Đại Hùng Hào đã đến bên trong Bối La căn cứ quân sự, dự tính khi muộn một chút, La Kiệt sẽ mang theo quân chủ lực chạy tới chiến tuyến Tây Cương, đến lúc đó toàn bộ Bối La căn cứ quân sự chỉ có không đến hai trăm người, hơn nữa Mặc Huyền đã xuất ngũ, nên trong hai trăm người nảy cũng không nhân vật cấp bậc Ngự Sư.
Khương Nhất Hùng rành rọt báo cáo từng câu một, bản sắc quân nhân lộ ra rất rõ nét.
Bác Dương nghe xong, hơi gật gật đầu, tất cả dường như đều đang dựa theo an bài khi trước của Bệ Đồ mà được tiến hành, lưu cho hắn quân đội hai trăm người, không nhiều không ít, vừa đủ mới tốt, cũng đủ để khiến cho Bối La quân đoàn nghẹn khuất một phen, thử nghĩ một chút, nội bộ mâu thuẫn, lại không đủ sức cứu viện, thì sẽ thống khổ tới mức nào a.
- Ồ, đúng rồi, đám người Mạc Á, Diêu Cương có tin tức gì chưa?
Bác Dương hỏi, có thể nói, ba người bọn họ đối với hành động của Bác Dương mà nói, tuyệt đối giống như hổ thêm cánh, nếu bọn họ đều thành công, đó chính là sáu gã Ngự Sư, thừa cơ mà vào, dẹp yên Bối La căn cứ quân sự cũng không thành vấn đề.
Cho dù lả chỉ có một người thành tựu Ngự Sư, thì đối với Bác Dương mà nói, cũng vẫn lả trợ lực rất lớn.
- Tạm thời còn không có tin tức, tuy nhiên, ngày hôm qua ta đã phái người đi điều tra, dự tính lập tức sẽ có kết qua về.
Bối Ninh đáp, đương nhiên, hắn cũng biết tới tình huống Hách Bác sơn bùng nổ lần nảy, sẽ rất khó rèn luyện Ngự lực, nếu mà mạnh hơn nữa, thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đúng vào lúc này, Ma Văn thông tin của Bối Ninh bỗng rung lên, người gọi đến là một tên điều tra viên được phái đi Hách Bác Thành.
- Thiếu úy Mã Gia, đám người Mạc Á mất tích, đã điều tra được gì rồi?
Bối Ninh nhìn Bác Dương trước mắt, mở miệng hỏi.
- Báo cáo Trưởng quan, đám người Mạc Á rất có thể đã toàn bộ gặp nạn, chúng ta vừa mới ở chân núi Hách Bác, thi thể của Diêu Cương Trưởng quan đã hoàn toàn bị đốt trụi, chỉ có thể từ áo giáp mà phân biệt ra thi thể của hắn, ngoài ra còn có phần chân tay cụt của Mạc Á Trưởng quan, chúng ta đã điều tra khách sạn mà đám người Mạc Á ở lại, cùng với lão bản chở thuê gần đó, tại khách sạn thì cũng không dấu hiệu đánh nhau, mọi thứ vẫn còn đầy đủ, mặt khác còn nghe lão bản chở thuê miêu tả, ba người bọn họ đều đã tới thuê tán cơ, nhưng mà đi không thấy về!
Mã Gia đáp, giọng điệu hơi có chút thương cảm, ba gã Ngự Giả cấp năm, đối với nhánh quân này của bọn họ mà nói, tuyệt đối lả một tổn thất cực lớn.
Bác Dương nghe thấy báo cáo nảy, thần sắc hơi động, hắn thấy việc này rất kỳ quái, ba người đồng thời bị mất mạng, chẳng lẽ lại là trùng hợp hay sao? Không gỉ dấu vết giao chiến gì nữa ư? Nhưng Bác Dương lại thật sự nghĩ không ra, tại Hách Bác Thành thì mình có cừu gia nào.
- Thi thể của bọn họ, đã được kiểm tra pháp y chưa?
Bác Dương trầm tư một lát, cẩn thận hỏi.
- Trưởng quan, dung nham phim trảo, nhiệt độ cực cao, nếu hộ giáp có gì ngoài ý muốn thì thân thể sẽ tan ra ngay, khi chúng ta tới đây, thì thi thể đã sắp biến thành tro, không thể kiểm tra pháp y được nữa?
Mã Gia thành thành thật thật đáp.
Có thể nói, một chiêu này của Tiêu Hoằng rất tuyệt.
- Trưởng quan cảm thấy có gỉ kỳ quái ư?
Khương Nhất Hùng nhẹ giọng hỏi.
- Từ những gỉ trước mắt thu được, có thể nhìn ra, ba người Mạc Á phỏng chừng lả nóng lòng muốn thành công, nên mạo hiểm tiến vào núi lửa, kết quả là chết tại đó, như vậy thì cũng hợp lý, nhưng mà, kiểu gì ta cũng có một loại cảm giác, có một đôi tay vô hình đang... Khiến cho ta thấy lạnh cả người.
Bác Dương thì thào tự nói.
Đương nhiên, từ góc độ trước mắt mà nói, nếu đám người Mạc Á chết do bị giết, thì hành động của bọn họ đã bại lộ, như vậy đối với Bác Dương mà nói, chỉ có một lựa chọn, đó chính là rút quân, ẩn nấp, nhưng hiện giờ đã như là tên trên dây, từ bỏ ư? Bác Dương lại không cam lòng.
- Trưởng quan, ta nghĩ đây chỉ là do ngài quá lo lắng mà thôi!
Khương Nhất Hùng nhẹ nhàng nói.
- Chỉ hy vọng như thế, mệnh lệnh các trinh trắc viên nhanh chóng trở về, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ.
Bác Dương cuối cùng hạ đạt mệnh lệnh, có thể nói, lần này nếu có thể đánh cho Bối La căn cứ quân sự bị thương nặng, hoặc là phá hủy luôn, đối với Bác Dương mà nói, đây tuyệt đối có thể được coi là một công lao lớn, đây cũng là một loại thủ đoạn mà Bệ Đồ cố ý dùng để đề bạt Bác Dương.
Chỉ cần xem Bác Dương có thể bắt lấy hay không, Bác Dương tất nhiên cùng ý thức được điểm này, do đó, hắn đâu có thể dễ dàng bỏ cuộc được?
Đối với suy tính trong lòng Bác Dương, thì Tiêu Hoằng không rõ ràng lắm, nhưng đối với kế hoạch của Bác Dương, thì Tiêu Hoằng có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, mà mục đích của Tiêu Hoằng chỉ có một, đó chính là xử lý Bác Dương.
về phần cứu vớt Bối La quân đoàn trong cơn nguy hiểm, bảo vệ an nguy của Vũ Nhuận Tinh, thì Tiêu Hoằng tự nhận là lúc này mình còn không cao thượng đến như vậy.
Khi tới Bối La Thành, đi bằng Ma Văn máy bay hành khách, trải qua mười mấy giờ hành trình, Tiêu Hoằng rốt cuộc cũng đến được Vọng Tinh Thành.
So với các thành thị khác, thì Vọng Tinh Thành đặc biệt hơn một chút, nơi đay là do tổ tông của tên mập trắng một tay thành lập lên, hiện tại Thành chủ là Sở Ngân Xuyên, Sở gia đối với Vọng Tinh Thành, thì cũng truyền thừa xuống được nhiều thế hệ.
Bởi vậy nên các thành thị khác của chính phủ đều gọi người đứng đầu là Thị trưởng, chỉ có Vọng Tinh Thành thì lại là Thành chủ.
Những tư liệu này, cũng là do Tiêu Hoằng biết được ở trên đường, đồng thời hắn cũng biết, Sở Ngân Xuyên có danh tiếng không tệ, nhân phẩm cũng coi như là chính trực, điều này làm cho Tiêu Hoằng ít nhiều cùng có một chút yên tâm.
Đi xuống Ma Văn máy bay hành khách, Tiêu Hoằng nhìn bốn phía Vọng Tinh Thành một chút, cùng Thái Ngô Thành không sai biệt lắm, tuy nhiên, vào giờ này khắc này, Thái Ngô Thành đã cách xa cả vạn dặm.
Đi ra Ma Văn sân bay, Tiêu Hoằng liền lập tức thông qua Ma Văn thông tin, liên lạc với tên mập trắng.
- Tiêu ca, nơi này!
Đúng lúc này, một cái thanh âm quen thuộc từ cách đó không xa truyền đến, quay đầu lại, đúng là tên mập trắng, đồng thời ở bên cạnh hắn, còn có một chiếc Ma Văn Xa màu đen cực kỳ quý báu.
Nhìn thấy tên mập trắng, còn có Ma Văn Xa màu đen quý báu kia, Tiêu Hoằng thần sắc hơi đổi, hiển nhiên, chiếc Ma Văn Xa kia, bằng vào lý giải của Tiêu Hoằng đối với tên mập trắng, thì rõ ràng không phải là phong cách mà hắn thích, bởi vậy có thể bước đầu đoán được, Ma Văn Xa kia hẳn là không phải của tên mập trắng.
Tuy nhiên, nếu đã đến chỗ này, Tiêu Hoằng vẫn dự định đi nhìn một cái, nhưng hắn cùng âm thầm khu động Phi Tặc và Ma Văn châu màu lam sậm, bởi vì Tiêu Hoằng đeo lên cái bao tay, nên khi khu động hai cái Ma Văn này, người bình thường rất khó phát hiện ra.
Sau khi bước lên một khoảng cách, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy bên trong Ma Văn Xa cũng không phải là trống không, ngoài lái xe, phía sau còn có một người đang ngồi, quần áo phẳng phiu, vừa nhìn đã nhận ra đây là một nhân sĩ thành công.
Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hoằng cùng không có chút buông lỏng đề phòng nào, ánh mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía, quét qua phụ cận, xem có gì khác thường hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT