Thấy Tiêu Hoằng biến mất ở góc thang lầu, lúc này quản lý biết rõ tỉnh thế nghiêm trọng. Tuy rằng nàng rất khẩn trương, sợ hãi muốn chết, nhưng mà đầu óc vẫn còn linh hoạt, vội cầm lấy Ma Văn thông tin phát ra tin tức với Mai Kiệt: Tiêu Hoằng đi tới Á Loan, đi lên tầng 5.

Mấy phút sau, Tiêu Hoằng đi theo nhân viên lễ tân đi tới tầng 5. Lúc này nhân viên lễ tân đã đầy mồ hôi lạnh, hắn tự nhiên biết sự lợi hại của Tiêu Hoằng, đồng thời cũng biết ý nghĩa dẫn Tiêu Hoằng lên lầu 5.

Nhưng lúc này nhân viên lễ tân vẫn chỉ vào hướng phòng số 501, không dám tiến lên nửa bước.

Tiêu Hoằng cũng không quá khó xử, lục túi lấy ra một kim tệ đặt vào tay nhân viên lễ tân, sau đó ra hiệu cho hắn có thể đi.

Thấy Tiêu Hoằng phất tay với mình, nhân viên lễ tân nào còn dám ở lại, chạy như điên xuống lầu nhanh như chớp.

Tiêu Hoằng cũng không để ý tới nhân viên lễ tân, đầu óc như trống rỗng, ngón tay run lên, cau mày, từng bước tiến về phía phòng số 501. Không biết là bản năng hay vỉ cái gì khác, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn còn một tia ý niệm, có lẽ chỉ là hiểu lầm.

Này, ngươi là ai? Ngươi tới đây làm gỉ.

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa đến trước phòng 501, nhân viên bảo vệ tầng 5 lập tức phát hiện Tiêu Hoằng, lớn tiếng quát hỏi.

Tiêu Hoằng không để ý, đặt tên lên cửa vặn vẹo, cửa đã khóa, chẳng qua cũng không làm khó được Tiêu Hoằng. Bởi vì chỉ là cửa phòng khách sạn, không phải cửa bảo vệ, bởi vậy Tiêu Hoằng dùng sức vặn "rắc" một cái, trực tiếp bẻ gãy khóa cửa Ma Văn bên trong.

Buông tay ra, cửa phòng liền mở, tiếp theo ở trước mặt Tiêu Hoằng là Mai Long cả người bôi nước thuốc màu đỏ đang ôm Mộ Khê Nhi, Mộ Khê Nhi lộ ra nửa đầu vai, trên người cũng có nước thuốc.

Nhìn thấy một màn này, Tiêu Hoằng không có vẻ nổi giận, ngược lại chân mày nhíu chặt hơi giãn ra. Cảm giác đầu tiên là giải thoát, nhưng một chút giải thoát thoải mái không duy trì lâu, tiếp theo là chua xót, đau lòng, xót thương như mãnh thú đánh úp tới, cắn xé nội tâm rách nát của Tiêu Hoằng như đám chó hoang tranh giành thức ăn.

Tiêu Hoằng hơi lùi ra sau nửa bước, đầu khóa cửa cũng leng keng rơi xuống đất, ánh mắt đỏ lên, nhưng không ẩm ướt.

Mộ Khê Nhi nằm trên giường nhìn thấy Tiêu Hoằng, ánh mắt trợn to, sắc mặt tái nhợt, bản năng che kín miệng, trong ánh mắt toàn ngập kinh hãi, tiếp theo là áy náy vô tận.

về phần Bệ Đồ cũng biểu hiện cả kinh, nhưng tiếp theo là phẫn nộ vô tận.

Ngươi là ai?

Bệ Đồ chất vấn.

Không ai cả, xin lỗi.

Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo xoay người muốn đi, phản ứng bỉnh thản ngoài dự đoán của mọi người.

Muốn đi như thế, ngươi cho rằng dễ dàng vậy sao? Chặn hắn lại!

Bệ Đồ ra lệnh với bảo vệ ngoài cửa.

Nháy mắt, bốn tên bảo vệ vây quanh Tiêu Hoằng.

Ai dám cản ta?

Đột nhiên, Tiêu Hoằng bỉnh tĩnh bỗng rít lên, hai tay rung lên, làn hơi lạnh thấu xương toàn ra từ trong người Tiêu Hoằng, hình thành lực đánh mạnh mẽ như con lốc lạnh băng. Một tên cấp bậc Ngự lực hơi yếu đứng trước mặt Tiêu Hoằng không khỏi lui ra hai bước.

Ba người khác cũng không khỏi đổi sắc mặt, chỉ dựa vào khí tức cùng Ngự lực đã tạo lực đánh mạnh như thế, rõ ràng Ngự lực đã đạt tới trình độ mạnh mẽ nhất định, ít nhất là Ngự giả cấp năm.

Xác nhận như thế, bốn người không khỏi sợ hãi, trong bốn người này không có một ai là đối thủ của Tiêu Hoằng, bốn người cùng xông lên, nói không chừng sẽ có người chết thảm trong tay Tiêu Hoằng.

Cho nên không ai làm bừa, liền bị Tiêu Hoằng chấn trụ tại chỗ.

Lúc này trong mắt Tiêu Hoằng đã nổi lên tia sáng màu lam, hàn khí lạnh băng trên người toàn ra, nhiệt độ cả hành lang nháy mắt rớt xuống điểm đóng băng.

Bệ Đồ hơi ngồi dậy khỏi giường nhìn bốn tên binh lính Duy Lâm vẫn không ra tay, ánh mắt không khỏi biến đổi, trong lòng sinh ra sát khí, nhưng vẫn không ra tay. Dựa theo lẽ thường, bàng vào thực lực của Bệ Đồ giết mấy Ngự giả cấp năm là rất thoải mái, nhưng rất dễ dẫn tới thương thế xấu đi.

Bịch bịch bịch...

Lúc này, tiếng bước chân không ngừng truyền tới, ngay sau đó Mai Kiệt nhanh chóng lên lầu, toán đầy mồ hôi, sắc mặt ác liệt, nhìn thấy cục diện này, khóe miệng co giật.

Ca ca, làm cho ngài sợ hãi.

Mai Kiệt vội đi tới trước mặt "Mai Long", cực độ cung kính nói:

Tiêu Hoằng còn trẻ nông nổi, xông nhầm phòng ngài, niệm hắn cũng không có hành động quá khích, cùng với đã làm không ít chuyện cho Khoa Long, xin ca ca thả cho một đường.

Có thể coi Mai Kiệt nói vậy là vì muốn cứu Tiêu Hoằng, hắn biết rõ nếu Mai Long cùng với 4 người này cùng xông lên, dù Tiêu Hoằng có thể đánh ngã mấy người, nhưng bản thân cũng chắc chắn mất mạng.

Nhìn thấy ánh mắt cung kính của Mai Kiệt, Bệ Đồ cũng không muốn làm quá mức, một là không muốn mạo hiểm bị thương, hai là theo hắn thấy, Tiêu Hoằng chỉ là con kiến mà thôi, vì thế phất tay với Mai Kiệt.

Đa tạ ca ca.

Trên toán Mai Kiệt đã đầy mồ hôi, lui ra hai bước, trực tiếp kéo tay Tiêu Hoằng vội vàng rời đi.

Nhưng lúc này Mộ Khê Nhi lại đột nhiên chạy ra, nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, hai hàng nước mắt toàn ra, sau đó rụt rè nói:

A Hoằng, huynh có thể nghe muội giải thích một chút không? Muội có khổ tâm, muội không phải xấu xa như huynh nghĩ đâu.

Nghe lời nói của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng hơi ngừng bước một chút, cũng không quay đầu, sau đó bình thản nói:

Giải thích? Không cần, ta không trách muội, trước đó cám ơn muội đi cùng ta. Mạng ta không còn lâu, có lẽ chỉ có cô độc mới thuộc về ta.

Nói xong, Tiêu Hoằng đi theo sau Mai Kiệt biến mất ở góc hành lang.

Thẳng đến xuống lầu một, Mai Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm, liếc Tiêu Hoằng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

Vừa rồi thật quá nguy hiểm.

Tiêu Hoằng rất bình tĩnh, nhưng lại cho người ta cảm giác như núi lửa sắp bùng nổ, một mình đi ra cửa.

Mai Kiệt vội bước theo sau Tiêu Hoằng.

Đi đến một chỗ hơi im lặng, Tiêu Hoằng mới ngừng bước, nhìn Mai Kiệt, trầm tư một lát, nói:

Nói cho ngươi một bí mật, ca ca của ngươi đã sớm chết, người bây giờ là Bệ Đồ, Duy Lâm công quốc.

Mai Kiệt nghe thế, phản ứng rất bình thường, chỉ là trong ánh mắt hiện lên bi thương cùng bất lực:

Ta đã sớm biết điều này, thậm chí còn sớm hơn ngươi.

Ngươi đã sớm biết, vì sao ngươi còn không báo thù? Hay ngươi chỉ là kẻ hèn nhát?

Tiêu Hoằng lạnh lùng liếc Mai Kiệt, lạnh băng nói.

Ta khác với ngươi, ta trên có trưởng bối, dưới có con cái, còn có toàn bộ Tập

đoàn Khoa Long, là một tay ca ca của ta lúc còn sống sáng lập lên. Nếu ta báo thù, sảng khoái nhất thời, nhưng bọn họ sẽ làm sao đây? Ta chỉ hy vọng Bệ Đồ hắn làm xong chuyện, có thể buông tha chúng ta.

Mai Kiệt nói lời này, khóe mắt đã chảy lệ.

Tiêu Hoằng nghe thế, cũng không nói tiếp, đi thẳng đến chỗ để xe Ma Văn. Nhưng khi Tiêu Hoằng mới đi tới chỗ đổ xe, đột nhiên phun ra một ngụm máu, tiếp theo Tiêu Hoằng liền ngã vào xe.

Mai Kiệt thấy thế, ánh mắt biến đổi, tiếp theo vội bước tới đỡ Tiêu Hoằng lên:

Tiêu Hoằng, ngươi không sao chứ.

Tiêu Hoằng liếc Mai Kiệt, máu tươi không ngừng chảy bên miệng, ánh mắt ửng đỏ phát ra sắc bén vô tận, tiếp theo nói:

Ta khác với ngươi, đáng tiếc thời gian của ta không còn nhiều, không thể báo tất cả thù. Bằng không, cho dù tan xương nát thịt, ta cũng muốn xé tất cả kẻ thù không còn mảnh giáp.

Đừng nói nữa, ta lấy thuốc cho ngươi.

Mai Kiệt nói xong, chuẩn bị nâng Tiêu Hoằng vào xe, dù sao bọn họ cũng coi như quen biết một hồi.

Không cần...

Tiêu Hoằng nói, tiếp theo đẩy Mai Kiệt sang một bên, tự đi vào trong xe, sau đó dùng Ma Văn chỉ đồng chữa trị một chút, liền lái xe bỏ đi.

Bây giờ Dược văn chỉ đồng chỉ còn lại có một cổ năng lượng cuối cùng, đối với Tiêu Hoằng mà nói, đã đủ rồi. Tiêu Hoằng còn lại một chuyện cuối cùng, hoàn thành xong là được, dù là chết, Tiêu Hoằng cũng sẽ không để cho người khác nhìn thấy thi thể của hắn, Tiêu Hoằng không muốn để bất cứ ai nhìn thấy hắn ngã xuống.

Trở về con phố Đại Hoằng, tùy tiện dừng xe một chỗ, đi vào trong phòng trước, Tiêu Hoằng nhìn thấy Lý Nhạc cùng Phương Đình đang chuẩn bị bữa tối cho Tiêu Hoằng. Dù sao Tiêu Hoằng lão ca chỉ một mình, tuy rằng có gia tài bạc triệu, nhưng lại cô đơn chiếc bóng.

Hoằng ca, ngài chờ một lát, sẽ nhanh xong bữa tối thôi.

Lý Nhạc thấy Tiêu Hoằng trở về, thò đầu ra khỏi phòng bên nói.

Tiêu Hoằng không đáp lại, có vẻ rất im lặng, trực tiếp về phòng ngủ. Tiêu Hoằng vừa bước chân vào phòng ngủ, nhìn thấy 3 con thỏ còn sót ở trong lông lại có 2 con không còn sức sống, nằm cứng đơ bên trong.

Thấy thế, ánh mắt Tiêu Hoằng càng trở nên tăm tối, dựa vào khung cửa, im lặng.

Hồi lâu sau, Tiêu Hoằng mới thở ra một hơi thật dài, trực tiếp khóa kỹ cữa.

Nếu tất cả là vận mệnh, ta sẽ không tin vào mệnh.

Tiêu Hoằng đi tới trước lông sắc, lầm bẩm nói, thò tay vào lông vuốt ve con thỏ cuối cùng.

Thực xin lỗi, thỏ con.

Nói xong, hai ngón tay dùng sức, Tiêu Hoằng trực tiếp vặn gãy xương cột sống con thỏ, con thỏ sống sót cuối cùng cũng chết đi không đau đớn.

Đứng lên, Tiêu Hoằng hít sâu một hơi, nhìn hộp gỗ chứa Văn đan chữa trị cùng những thứ khác đặt trên bàn, lầm bẩm nói:

Còn một chuyện cuối cùng.

Nói xong, Tiêu Hoằng quay trở ra sân sau, lớn tiếng gọi Lý Nhạc, phân phó:

Lý Nhạc, thông báo ra ngoài, ta tiếp nhận Miêu Thần khiêu chiến, vào hai ngày sau, nhất quyết sinh tử.

Nghe Tiêu Hoằng phân phó như thế, Lý Nhạc hơi đổi sắc, nhưng mà cũng không quá giật mình. Xử lý Miêu Thần, có lẽ là một cái tâm nguyện cuối cùng của Tiêu Hoang.

Rõ! Hoằng ca.

Lý Nhạc nhận lệnh, lấy ra Ma Văn thông tin thông báo cho Miêu Thần cùng với các thế lực chủ yếu ở Thai Ngô thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play