Mã Khảo, Mặc Huyền, Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc tới ngây người tại chỗ. Thứ này rốt cục là gì? Độc tính sao lại mạnh tới vậy?

Mã Khảo và Mặc Huyền mở lớn hai mắt, ánh mắt không ngừng chuyển từ đống hài cốt sang Quyền Tàng. Bọn họ gần như nằm mơ cũng không ngờ được Quyền Tàng trước mặt này lại có độc tố đáng sợ như vậy.

Đối với Quyền Tàng, bởi A Di La nên bọn họ kính sợ hắn. Nhưng hiện giờ trong đó bắt đầu sinh ra một tia sợ hãi. Có thể phối chế ra loại độc tố như vậy thì chứng tỏ hắn đã hiểu rất sâu về độc.

Thân là quân nhân, Lạc Tuyết Ninh cũng không kìm được mà che miệng, theo bản năng lùi lại mấy bước, vẻ mặt hơi sợ hãi.

Vốn nàng mang Tiêu Hoằng tới đây chỉ là tò mò, hoặc đúng ra muốn Tiêu Hoàng mở rộng tầm mắt một chút. Nhưng nàng không ngờ người được mở rộng tầm mắt lại là nàng.

Về phần hai gã sĩ quan Duy Lâm còn lại thấy cái chết của đồng đội thì vẻ mặt cũng đại biến. Huyết nhục thối rữa, sau đó bóc ra từng chút một, cuối cũng chỉ còn lại xương trắng. Cái chết thế này khiến bọn họ không thê khống chế được e ngại đối với tử vong nữa.

Nhất là khi nghĩ tới việc mình sắp bị đối xử như vậy thì bọn họ cũng không kìm lòng được mà run rẩy.

Tiêu Hoằng đứng đối diện, tuy rằng thân thể không nhúc nhích nhưng ánh mắt cũng biến đổi. Không hề nghi ngờ gì nữa, hắn cùng đã xem nhẹ mức độ tàn nhẫn của chất lỏng kịch độc màu trắng này. Cái chết của đối phương đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Tuy nhiên cũng không ai nhìn ra được biến hóa của Tiêu Hoằng. Sau khi ổn định lại tâm thần, Tiêu Hoằng lại đi tới trước mặt một gã sĩ quan Duy Lâm khác, lại đưa tay giữ cằm một gà khác, nói rất bình thản.

- Ta rất bội phục dũng khí của bao nhiêu (???). Một khi đã như vậy thì để thể hiện sự kính ngưỡng của binh sĩ quốc gia đối địch, ta tất nhiên sẽ cho các ngươi một cái chết phù hợp với khí chất của các ngươi, đúng không?

Nói xong hắn lại đưa một năng lượng xà hiện ra từ đầu ngón tay, cách làn da của sĩ quan Duy Lâm này không tới nửa thước.

Tiêu Hoằng phất phất tay, năng lượng xà này lại để lộ răng độc. Nhìn cái chết thê thảm của đồng đội vừa rồi, sĩ quan Duy Lâm này cũng không dám tưởng tượng cảm giác của cái chết này nhưng tuyệt đối là đau đớn không chịu nổi.

Trên mặt sĩ quan Duy Lâm này không khỏi lóe lên vẻ sợ hãi. Đây là cảm giác sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.

- Chờ một chút, chờ một chút. Các ngươi rốt cục muốn làm gì?

Sĩ quan Duy Lâm này bỗng lên tiếng, hiển nhiên là phòng tuyến cường đại trong lòng đã bị hình ảnh vừa rồi công phá, hoàn toàn sụp đổ rồi.

Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không lên tiếng trả lời, thu hồi Ngự lực thúc đẩy khiến năng lượng xà tiêu tán, ra hiệu với Mã Khảo, ý bảo nhiệm vụ đã hoàn thành.

Thấy Tiêu Hoằng phất tay như vậy, Mã Khảo mới hơi hồi phục tinh thần, trán đã túa mồ hôi lạnh, xoa xoa tay, ý bảo thành viên của Thánh điện kỵ sĩ đoàn đem sĩ quan Duy Lâm này đi thẩm vấn.

Xoạch.

Gần như ngay khi thành viên của Thánh điện kỵ sĩ đoàn mang sĩ quan Duy Lâm này đi, bên ngoài cửa sổ bỗng truyền tới một tiếng vang nhỏ, giống như quần áo chạm vào thủy tinh, lại giống như có người vừa rời đi.

Mọi người trong phòng tất nhiên không phải hạng đầu đường xó chợ, mức độ cảnh giác rất cao, nghe thấy tiếng động không tự nhiên như vậy đều đưa mắt nhìn về cửa sổ, lập tức thấy một bóng đen xẹt qua rất nhanh, bay về phía xa xa.

- Là bóng đen kia.

Lạc Tuyết Ninh nhận ra hình dáng đối phương.

- Hắn? Sao lại xuất hiện ở đây?

Mã Khảo lộ vẻ kinh dị. Khu ký túc xá số 1 được bảo vệ tuyệt đối cẩn thận, dù là một con muỗi cũng không thể thần không biết quỷ không hay mà tiến vào mà.

Nhưng sự thật là bóng đen kia chẳng những tiến vào được mà dường như còn rình mò bọn họ hồi lâu, giống như âm hồn, càng khiến Mã Khảo toát mồ hôi lạnh toàn thân. Giả thiết bóng đen kia tấn công thì sao? Bọn họ tuyệt đối không thể phòng bị được.

- Đuổi theo.

Phản ứng đầu tiên là Mộ Khê Nhi, bỗng nhiên ra lệnh, sau đó liền khởi động Lưu Văn, mở cửa số bay ra ngoài. Mã Khảo theo sát phía sau, sau đó là Mặc Huyền và đoàn viên của Thánh điện kỵ sĩ đoàn.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại Tiêu Hoằng và hai gã Thánh điện kỵ sĩ đoàn canh cửa mà thôi.

Tiêu Hoằng đứng tại chỗ. Đột biến như vậy hắn gần như không hề chuẩn bị tâm lý, chỉ nhìn mấy người Lạc Tuyết Ninh và Mã Khảo biến mất trong tầm mắt của mình.

Mà trong lòng hắn cùng nghi ngờ, tại sao bóng đen lại xuất hiện ở nơi này? Cuối cùng là vì cái gì? Nếu đã đoạt được Duệ cốt rồi thì sao còn chưa đi?

- Quyền Tàng đại nhân, ngài...

Một gã đoàn viên của Thánh điện kỵ sĩ đoàn cung kính nói, câu kế tiếp cũng không nói hết.

- Ta sẽ tìm Ninh nhi sau vậy. Đưa ta ra ngoài.

Tiêu Hoằng đi ra khỏi ký túc xá số 1, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ngoài tuyết trắng đang rơi ra thì dường như cũng không có chuyện vừa phát sinh. Bóng đen và Lạc Tuyết Ninh đã sớm không còn thấy đâu nữa.

Chậm rãi tiến vào bên trong giảng đường, xác định không có ai đi theo, Tiêu Hoàng liền bước nhanh hơn, trở về Ma Văn Xa, đổi lại trang phục rồi trở lại ký túc xá.

Chuẩn bị một chút, sau đó hắn muốn về nhà. Dù sao cũng còn phải chăm sóc mấy con thỏ.

Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng đang thu thập ống nghiệm Ma Văn vào trong hành trang thì thần sắc đột nhiên biến đổi. Hắn cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Quay đầu về phía cửa sổ rất nhanh, Tiêu Hoằng lập tức hóa đá tại chỗ, hai mắt mở lớn ra, gần như thành một hình tròn. Chỉ thấy ngoài cửa số, cái bóng đen kia đang lằng lặng quan sát hắn. Loại cảnh tượng quỷ dị này khiến Tiêu Hoằng không kìm được mà tóc gáy dựng ngược cả lên.

Tuy nhiên khiếp sợ mới chỉ bắt đầu. Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền thấy khóa cửa sổ bắt đầu chuyển động. Dường như có một đôi tay vô hình từ từ khống chế chúng mở ra. Gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, đồng thời bóng đen cùng vào theo.

Bóng đi luồn từ cửa sổ vào, rơi nhẹ nhành xuống mặt đất, khi nhìn lại thì cửa sổ đã tự động khép kín, sau đó nhanh chóng khóa lại.

Khóe miệng Tiêu Hoằng không khỏi giật giật, thân thể dựa vào vách tường, ánh mắt ngoài sự khiếp sợ ra còn có nghi hoặc và cảnh giác vô tận. Hắn không hiểu nổi bóng đen tìm tới nơi này làm gì?

Bóng đen lững thững đi tới trước bàn công tác của Tiêu Hoằng, rất tùy ý lôi ra hòm chứa Duệ cốt, ném lên trên bàn.

Tiêu Hoằng có vẻ chưa hiểu, kinh ngạc nhìn lại. Hắn không biết bóng đen rốt cục muốn làm gì? Sao lại mang thứ này tới đây.

Đồng thời sau khi ném hòm chứa Duệ cốt lên bàn, bóng đen liền đưa mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng.

Nương theo ngọn đèn sáng ngời, Tiêu Hoằng lần đầu thấy được khuôn mặt của bóng đen kia. Không, chuẩn xác mà nói hắn chỉ thấy một cái mặt nạ bằng kim loại màu xám. Không có miệng mùi, trên mặt còn có những vết như vết dao. Chỗ hai mắt đỏ như máu, không nhìn thấy con ngươi.

Một lát sau, bóng đen chậm rãi bước tới. Tiêu Hoằng cố gắng nuốt một ngụm nước bọt. Cảm giác bị rình rập khiến Tiêu Hoằng đột nhiên có cảm giác hít thở không thông. Nhất là khi thấy sự lợi hại của bóng đen rồi thì càng khiến trái tim của Tiêu Hoằng như muốn vọt lên tận cổ.

Hắn không biết rốt cục bóng đen muốn làm gì? Nếu muốn chiến đấu thì có mười Tiêu Hoằng cũng không phải đối thủ của bóng đen. Điều này Tiêu Hoằng rõ ràng phi thường, bởi vậy cũng không động thủ trước.

Tuy nhiên bóng đen dường như không có ý định làm tổn thương Tiêu Hoằng, từ từ đi tới trước mặt hắn, vươn hai ngón tay ra, vô cùng chuẩn xác thò vào túi áo Tiêu Hoằng, rút ra một góc áo choàng trước kia bị Tiêu Hoằng xé rách.

- Của ai lại về người ấy.

Bóng đen rốt cục lên tiếng, sau đó nắm lấy mảnh vải trong tay.

Tiêu Hoằng cũng không có phản ứng gì. Dù sao thì hoa văn trên đó hn đã nhớ rất rõ, giờ gần như là vô dụng rồi.

- Ngươi... Ngươi rốt cục là ai?

Cuối cùng Tiêu Hoằng cùng thu được chút dũng khí, mở miệng hỏi.

Bóng đen không trả lời mà xoay người đi tới cửa, động tác bình tĩnh tự nhiên, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều là mây bay.

- Vì sao ngươi lại lén lút như vậy? Mà lần trước vì sao ngươi phải cứu ta? Còn Duệ Cốt này nữa, tại sao ngươi lại đem tới đây?

Ánh mắt Tiêu Hoằng căng thẳng nhìn bóng đen, hỏi tiếp.

- Ta đã nói rồi, của ai lại về người ấy thôi. Ngươi không phải lúc nào cũng gặp may mà được ta ra tay cứu giúp như vậy đâu.

Bóng đen không xoay người, cánh tay hơi động đậy, cửa liền mở ra. Dường như bốn phía quanh thân thể hắn có một đôi tay vô hình vậy.

- Ngươi muốn đi đâu. Chúng ta còn có thể gặp lại không?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Lần này rời đi, nếu không chết thì còn gặp lại.

Bóng đen lưu lại những lời này liền biến mất trong tầm mất của Tiêu Hoằng.

Khi Tiêu Hoằng đuổi ra tới ngoài cửa thì hành lang đã trống không rồi. Tất cả dường như là cảnh trong mơ vậy.

Nhưng hắn xoay người lại thì lại thấy Duệ cốt ở trên đài công tác, biết rằng đây không phải mơ. Bóng đen kia tại sao lại đê Duệ cốt ở lại nơi này? Tiêu Hoằng không thể hiểu nổi.

Đóng chặt cửa một lần nữa, đi tới trước đài công tác, nhìn hòm chứa Duệ cốt, Tiêu Hoằng chậm rãi mở ra. Duệ cốt màu lam đậm lập tức hiện lên trước mặt Tiêu Hoàng, giống như tinh thể như đục ngầu. Hấn vuốt ve nhẹ nhàng một chút.

- Hả ?

Bỗng nhiên Tiêu Hoằng cảm thấy ngực mình truyền tới xao động kịch liệt, giống như có vô số xúc tua chuyển động ở phổi, đồng thời có cảm giác bị xé rách mãnh liệt, khiến Tiêu Hoằng khó chịu tới cực điểm. Giờ khắc này hắn gần như trải qua một lần bệnh nặng vậy.

- Thế rốt cục là sao?

Tiêu Hoằng nhíu mày, đau đớn cực độ, cũng rất ngạc nhiên. Sau đó hắn cũng không dám dừng lại, nhanh chóng đóng kín hộp chứa Duệ cốt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play