Đối với lời nói của người chủ trì, Tiêu Hoằng tự nhiên không ưa thích, xoay người, liền chuẩn bị rời đi, về việc trị liệu cho Lôi Tiểu Đình, Tiêu Hoằng cũng không dám nghĩ tới, ngay cả Dược sư có danh tiếng ở Thái Ngô Thành đều bó tay chạy xa, thì một Dược sư nho nhỏ như mình sao có thể trị lành được? Thực tưởng là chuyện đùa hay sao!
Không có nghĩ nhiều, Tiêu Hoằng liền xoay người định tiếp tục đi tới bến xe vận chuyển hành khách. Tuy nhiên, nhìn lại trên vách tường ven đường, nơi nơi đều có dán truyền đơn của Trạch Lôi gia tộc, đều là về chuyện trị liệu cho Lôi Tiểu Đình. Hiển nhiên, Trạch Lôi gia tộc đã có phần nôn nóng, hoặc là nói con bệnh đã tới thời điểm nguy hiểm rồi.
Nếu chỉ là một hai tờ, Tiêu Hoằng như trước sẽ không để ý, nhưng là đầy đường đều là tờ rơi, Tiêu Hoằng ít nhiều cũng nổi lên một chút lòng hiếu kỳ, tùy tay gỡ xuống một tấm, đọc lướt qua giống như xem báo.
Tại vị trí bắt mắt của truyền đơn có in ảnh chụp Lôi Tiểu Đình, cô bé thanh thuần đáng yêu, xem ra chỉ chừng bảy tám tuổi. Phía dưới ảnh chụp, là giới thiệu tổng hợp về bệnh tình, thực kỹ càng tỉ mỉ, bệnh tình cơ bản là chu khuẩn lây lan ở bộ phận dạ dày. Sở dĩ trở thành chu khuẩn, là bởi vì nó có thể sinh ra đản bạch chất ở bên trong cơ quan nội tạng cấu thành sợi lưới, ngăn cản công năng thường ngày của cơ quan nội tạng.
Đối với Tiêu Hoằng mà nói, chu khuẩn cũng không xa lạ, loại vi khuẩn này tương đối khó đối phó, nhưng cũng không phải là tật bệnh siêu cấp gì, Thái Ngô Thành hẳn là có rất nhiều người có thể trị lành, thậm chí ngay cả Tiêu Hoằng tự mình cân nhắc suy nghĩ cũng có một chút nắm chắc. Thế nhưng, chỉ là một căn bệnh như vậy, vì sao lại làm cho Dược sư của cả Thái Ngô Thành bó tay không có biện pháp chứ?
Tiêu Hoằng nghi hoặc như vậy, rồi rất nhanh tìm được đáp án trong truyền đơn: bệnh của Lôi Tiểu Đình chính là một loại chu khuẩn biến chủng, cần phải có một loại Ma Văn dược giảm nhiệt đặc thù cường lực mới có thể trị bệnh. Mà loại Ma Văn dược này, chỉ có Tang Hoành Vân mới tạo ra.
- Chu khuẩn biến chủng? Ma Văn giảm nhiệt cường lực!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói một tiếng, cũng khẽ vân vê cằm, tròng mắt trong hốc mắt không ngừng chuyển động:
- Nói không chừng sẽ có chỗ dùng!
Cùng lúc vừa tự nói, Tiêu Hoằng từ trong Ma Văn túi thật cẩn thận lấy ra Ma Văn giảm nhiệt siêu cường có những vết nứt quan sát trong chốc lát, trong óc thì suy nghĩ cách trị bệnh cho Lôi Tiểu Đình.
Sở dĩ Tiêu Hoằng nghĩ đến trợ giúp cho Lôi Tiểu Đình, mục đích rất đơn giản, chỉ vì một chữ đó là “tiền”. “Hàm Điều”, tuỷ não linh thú cần cho chế tác Ma Văn Ngự Đồ cấp bốn, tất cả Tiêu Hoằng đều rất cần có, mà chỉ khổ sở vì tiền trong túi eo hẹp.
Nhìn lại địa chỉ trên tờ truyền đơn, Tiêu Hoằng liền bước nhanh đi về hướng Trạch Lôi gia tộc. Tuy nhiên, ở trên đường, Tiêu Hoằng bỗng nhiên lại lần nữa dừng chân, bởi vì hắn nghĩ tới một chuyện phi thường trọng yếu.
Đó chính là, Tang Hoành Vân sở dĩ không chữa bệnh cho Lôi Tiểu Đình, nguyên nhân lớn nhất chính là coi đây là lợi thế để áp chế Trạch Lôi gia tộc làm ra thỏa hiệp. Đây là ý định của Tang Hoành Vân, nhưng nếu mình cứ như vậy công khai đi, không trị lành còn không nói gì, nhưng một khi trị lành bệnh, vậy thì chẳng khác gì phá vỡ ý đồ của Tang Hoành Vân rồi? Cũng chính là biến thành kẻ đối nghịch với Tang Hoành Vân.
Đây là cục diện Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy! Hắn biết rõ, một khi động chạm tới Tang Hoành Vân, người ta chỉ cần giơ một ngón tay nhỏ đã đủ để nghiền chết mình.
Không thể nghi ngờ, nếu Tiêu Hoằng muốn đi thử chữa bệnh cho Lôi Tiểu Đình, thì cần phải che giấu thân phận, trị lành bệnh, lấy tiền, chạy lấy người, đây mới là lựa chọn chính xác nhất.
Có ý nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng nhìn lại bộ trang phục màu đen và các thứ linh tinh mình mua lầm kia. Hắn đảo mắt quét vài lần ở bốn phía, tiếp theo mặt không đổi sắc đi vào một nhà vệ sinh công cộng bên đường.
Ngay sau đó, khi Tiêu Hoằng lại lần nữa từ trong nhà vệ sinh công cộng đi ra, đã thay đổi toàn diện, đầu đội mũ rộng vành màu đen, đeo kính mát ngũ giác lớn, khẩu trang, áo choàng, nhìn thoáng qua giống như một hiệp đạo cướp của nhà giàu chia cho người nghèo. Trong miệng còn ngậm một Ma Văn công năng nhỏ có thể thay đổi âm sắc, đây là lúc Tiêu Hoằng nhàn rỗi đã chế ra. Tiêu Hoằng vốn trông thật bình thường, lúc này đã trở nên cực kỳ phong cách.
Đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ của Tiêu Hoằng, không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của người qua đường, Tiêu Hoằng liền phát lực vào hai chân, rất nhanh chạy như bay đi tới hướng Trạch Lôi gia tộc!
Qua nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng tới bên cạnh một dãy nhà đẹp đẽ quý giá liền ngừng lại. Toàn bộ dãy nhà tổng cộng có mười mấy tòa nhà, ở chỗ trung tâm là một nhà lầu cao tới mười mấy tầng, bên ngoài toàn bộ là khảm từ thủy tinh mà thành, bên cạnh là từng tòa từng tòa biệt thự tinh mỹ.
Không hề có nhiều do dự, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới trước mặt hai gã bảo vệ trước cửa, nói rõ ý đồ đến.
Cùng lúc đó, ở bên trong một biệt thự xa hoa của bản bộ Trạch Lôi, một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, giữ một bộ râu quai nón tinh xảo, sắc mặt âm trầm, đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ lim đẹp đẽ quý giá, hắn chính là tộc trưởng Trạch Lôi gia tộc: Lôi Vinh Hiên.
Giờ phút này ở phía sau hắn phía trên chiếc giường gỗ, đang nằm một cô bé hấp hối, đúng là Lôi Tiểu Đình, hiện giờ thân thể nhỏ xinh xắn đã trở nên gầy còm, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến, sốt cao không ngừng, đồng thời mơ hồ còn nói mê sảng. Ở bên cạnh cô bé còn có một nữ nhân phong tình vạn chủng, ánh mắt sưng đỏ, ôm Lôi Tiểu Đình trong tay, nước mắt không ngừng trào ra.
Mà ở một góc phòng, còn đang đứng bốn nam nhân áo quần phẳng phiu, bọn họ đều là Dược sư chuyên môn của Trạch Lôi gia tộc, mặc dù thấp nhất cũng là Ngự Giả cấp một.
- Trạch Lôi gia tộc ta hàng năm bỏ ra một số tiền lớn thuê các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại vô dụng như thế! Bốn người được xưng là Dược sư nổi danh ở Thái Ngô Thành, mà lại ngay cả một đứa nhỏ cũng không trị lành bệnh!
Lôi Vinh Hiên giọng điệu âm trầm, mặc dù không có rít gào, nhưng ý trách cứ rõ mười phần.
- Tộc trưởng đại nhân! Cái này cũng không phải chúng ta vô năng, mà là bệnh của nhị tiểu thư thật sự quá hung hiểm. Trước đây ngài cũng nhìn thấy, Dược sư bên ngoài xem bệnh cho nhị tiểu thư không dưới hai mươi người, không phải ai cũng đều bó tay không có biện pháp sao? Chuyện cho tới bây giờ, nói vậy chỉ có Tang Hoành Vân mới có thể cứu nhị tiểu thư!
Trong bốn người, một lão già khoảng hơn bảy mươi tuổi lên tiếng, lão chính là Thủ tịch Dược sư của Trạch Lôi gia tộc, tên là Tịch Phúc, đã đạt tới cấp bậc Ngự Giả cấp bốn.
- Đúng vậy, Vinh Hiên! Huynh lần nữa đi thỉnh Tang Hoành Vân đi!
Mẫu thân Lôi Tiểu Đình, lau nước mắt nơi khóe mắt, năn nỉ nói.
- Ta cảnh cáo các ngươi lần nữa, ở trước mặt ta không được nhắc tới tên Tang Hoành Vân này! Lão thất phu đó luôn luôn nhắm tới mỏ Tử Tinh của Trạch Lôi gia tộc, hắn cứ chậm chạp không đến, chính là muốn coi đây là lợi thế, bắt buộc ta phải thỏa hiệp, nhưng đừng hòng!
- Mỏ Tử Tinh... mỏ Tử Tinh! Huynh cứ lo cho cái mỏ Tử Tinh của huynh, mỏ Tử Tinh có thể nghĩ biện pháp kiếm trở về, nhưng bệnh của Đình nhi... chỉ có một đứa con như vậy.
Mẫu thân của Lôi Tiểu Đình, hiển nhiên cũng có chút nóng nảy, tăng cao giọng nói.
- Đúng vậy, tộc trưởng đại nhân! Bệnh của nhị tiểu thư đã không thể kéo dài tiếp, cứ tiếp tục thế này, nhị tiểu thư thậm chí không chịu nổi đến ngày mai!
Tịch Phúc nhẹ giọng khuyên giải.
Lôi Vinh Hiên không có đáp lại, nắm tay hắn nắm chặt đến vang lên tiếng “rốp rốp”, cả người run rẩy... không hề nghi ngờ, Tang Hoành Vân dường như đã đẩy hắn vào tuyệt cảnh, nếu không có mỏ Tử Tinh, thực lực của Trạch Lôi gia tộc sẽ xuống dốc nghiêm trọng.
Tuy nhiên, đúng lúc này một gã bảo vệ cửa bỗng nhiên rón rén đi vào, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lôi Vinh Hiên, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo thật dè dặt nói:
- Tộc trưởng đại nhân! Ngoài cửa có người cầu kiến, nói là có thể trị lành bệnh cho nhị tiểu thư!
Nghe nói như vậy, người trong phòng cũng không có phản ứng gì lớn lắm. Lôi Vinh Hiên như trước vẫn vẻ mặt xanh mét, Tịch Phúc cũng vẫn vẻ mặt bó tay không có biện pháp.
Bởi vì loại thanh âm này, thật sự bọn họ đã nghe quá nhiều lần rồi, đã bắt đầu chết lặng.
- Cho hắn vào đi!
Căn cứ theo tâm tình còn nước còn tát, Lôi Vinh Hiên trầm giọng nói.
Không bao lâu, Tiêu Hoằng một thân áo quần lố lăng chậm rãi đi vào, tư thái đi đứng rất bề thế, bước chân bình ổn, thân trên hắn tận hết khả năng giữ cho không nhúc nhích, tay trái đặt ở bụng, tay phải vắt sau lưng, những cử chỉ này toàn bộ đều là thông qua quan sát Tang Hoành Vân trước đây, hiện giờ Tiêu Hoằng lâm thời bắt chước.
Tuy nhiên, mặc dù Tiêu Hoằng bày ra tư thái như vậy, vẫn còn làm cho Lôi Vinh Hiên, cùng với Tịch Phúc lộ ra vẻ nghi ngờ, nguyên nhân chính là một thân trang phục và đạo cụ quái dị của Tiêu Hoằng, hoàn toàn không giống như là Đại dược sư tài năng trong cảm nhận của bọn họ, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác là một thằng hề đang nhảy nhót, hơn nữa nhìn qua chất liệu y phục cũng chỉ là hàng giá rẻ.
Điều này không thể nghi ngờ làm cho ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với Tiêu Hoằng đã giảm xuống.
Về phần ba gã Dược sư còn lại, trong ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng lại có vài phần khinh thường, ở bọn họ xem ra, Tiêu Hoằng này chắc lại là một tên gà mờ, vì phí điều trị kếch xù nên đến liều thử vận may.
- Ngươi có nắm chắc trị lành bệnh cho nữ nhi của ta?
Lôi Vinh Hiên hơi đánh giá Tiêu Hoằng một chút, rồi lập tức dời ánh mắt đi, bày ra một bộ tư thái uy nghiêm hỏi.
- Có thể thử xem!
Tiêu Hoằng trả lời cũng thật quang côn, bởi vì có Ma Văn biến thanh bằng cỡ móng tay trong miệng, nên giọng nói của Tiêu Hoằng đã phát sinh thay đổi rất lớn.
- Vô liêm sỉ! Ngươi tưởng nhị tiểu thư Lôi gia là cái gì? Là vật phẩm thí nghiệm của ngươi sao?
Một gã Dược sư đứng ở bên cạnh Tịch Phúc lên tiếng khiển trách, bên trong lời nói đầy trách cứ, hắn tên là Phó Ngôn, là đồ đệ của Tịch Phúc, cấp bậc Ngự Giả cấp một.
- Xem ra, nhị tiểu thư của các ngươi đã chống đỡ không đến ngày mai, các ngươi có lựa chọn sao?
Tiêu Hoằng khẽ liếc mắt nhìn Lôi Tiểu Đình nằm trên giường một cái, đáp lại với giọng điệu bình thản, cũng không có để ý tới câu nói của tên Dược sư kia.
Mà Lôi Vinh Hiên nghe nói như thế, thần sắc lại là hơi vừa động, Tiêu Hoằng phân tích như vậy, hiển nhiên giống hệt như Tịch Phúc, điều này cũng trở thành minh chứng tên quái dị trước mắt này, hẳn là cũng có một chút bản lĩnh.
Có ý nghĩ như vậy, Lôi Vinh Hiên chậm rãi tránh ra:
- Nếu trị lành, ta sẽ trả phí điều trị gấp mười cho ngươi!
Tiêu Hoằng không có đáp lại, cũng không để ý đến vẻ cao ngạo cùng uy hiếp của Lôi Vinh Hiên, trực tiếp đi vòng qua hắn tới bên giường Lôi Tiểu Đình. Hiện giờ Lôi Tiểu Đình đang hấp hối, hô hấp mong manh, sắc mặt xanh tím.
Nhè nhẹ dỡ lên tấm chăn mỏng che trên mặt, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy bụng của Lôi Tiểu Đình đã phình lên giống như một cái khí cầu.
Xắn ống tay áo dài rộng, Tiêu Hoằng liền lấy ra khối Ma Văn giảm nhiệt siêu cường nứt nẻ kia, sau khi thúc động, hắn trực tiếp đặt bàn tay bao phủ quang mang màu xanh vàng ngay bộ vị dạ dày căng phồng của Lôi Tiểu Đình, sau đó thông qua Ngự lực hướng dẫn, tiến hành trị liệu bộ phận dạ dày của Lôi Tiểu Đình. Trong lòng Tiêu Hoằng biết rất rõ, cần phải nắm bắt thời gian, nếu không Ma Văn giảm nhiệt siêu cường của mình thực rất có thể sẽ vỡ nát, không kịp thời gian hoàn toàn trị liệu lành bệnh cho Lôi Tiểu Đình.
- - - - - oOo- - - - -
MA NGÂN
Tác giả: Đình Vũ
Chương 23: Giả Đại dược sư! (trung)
Nhóm dịch : Lãng Khách .
Nguồn: Sưu Tầm
Sau một lát, nhìn lại bụng của Lôi Tiểu Đình bắt đầu mấp máy lên giống như từng đợt sóng cuộn, vầng sáng bóng trên bụng cũng bắt đầu sáng ngời lên, thậm chí hơi chói mắt.
- Có hiệu quả?
Tịch Phúc nhìn thấy một màn như thế, thần sắc hơi vừa động, phát ra thanh âm rất nhỏ.
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Tiêu Hoằng đã rõ ràng có thể cảm nhận được Ma Văn giảm nhiệt siêu cường của mình, đã không chịu nổi phụ tải, chỉ có thể thông qua Ngự Lực không ngừng hướng dẫn, tận hết khả năng để nó kiên trì thêm trong chốc lát.
Rốt cục, ngay khoảnh khắc chấm dứt trị liệu lần này, Tiêu Hoằng cảm nhận được Ngự Lực khống chế Ma Văn giảm nhiệt siêu cường đột nhiên tản mất, không thể nghi ngờ đây là dấu hiệu báo trước Ma Văn sắp hư hỏng.
Rất nhanh thu hồi Ma Văn nắm trong lòng bàn tay, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, Ma Văn của mình đã vỡ vụn, một vết nứt thật sâu xỏ xuyên qua toàn bộ Ma Văn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, nhìn lại Lôi Tiểu Đình nằm ở trên giường, từ trong cái miệng nhỏ của cô bé phun ra một ngụm máu đỏ sắc đen mang theo mùi tanh tưởi, tiếp theo loại máu đỏ sắc đen này giống như dòng suối tuôn trào ra, một ngụm lại một ngụm từ trong miệng, trong mũi Lôi Tiểu Đình phun ào ra, cùng lúc toàn thân cô bé run rẩy và co giật.
Đối với hiệu quả như vậy, Tiêu Hoằng không có mảy may vẻ khác thường. Lần đầu tiên sử dụng loại Ma Văn dược này, Tiêu Hoằng đã biết, Ma Văn giảm nhiệt siêu cường chính là một loại Ma Văn giảm nhiệt với hình thức bạo lực.
- Không xong! Tên lang băm ngươi rốt cuộc đã làm gì nhị tiểu thư rồi?
Phó Ngôn nhìn thấy phản ứng của Lôi Tiểu Đình dữ dội như thế, bỗng nhiên cao giọng chất vấn Tiêu Hoằng.
Đối với Lôi Vinh Hiên không có hiểu biết bao nhiêu về y thuật, nhìn thấy tình trạng của ái nữ như thế, trong vẻ mặt uy nghiêm cũng hiện lên một chút bối rối, một bên Lôi mụ vô cùng sợ hãi, vội vàng ôm lấy con gái, tuy nhiên, bên trong cái miệng nhỏ của Lôi Tiểu Đình vẫn không ngừng phun ra máu đỏ lợn cợn màu đen, đồng thời thân thể cô bé vẫn không ngừng co giật. Trong lúc nhất thời toàn bộ trong phòng đều trở nên vô cùng tanh tưởi.
- Nói bậy! Nhị tiểu thư đã như vậy rồi, ngươi lại còn nói là phản ứng bình thường!
Phó Ngôn lớn tiếng khiển trách.
- Người đâu! Bắt tên lang băm này lại, xem ra, nếu nhị tiểu thư có sơ xuất gì, như vậy hắn khó thoát khỏi can hệ!
Tịch Phúc bỗng nhiên trầm giọng phân phó.
Ngay lập tức ngoài cửa tiến vào hai gã thị vệ, trực tiếp dẫn Tiêu Hoằng ra ngoài.
Lôi Vinh Hiên ở một bên toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người ái nữ, đâu còn có lòng dạ nào nghĩ tới Tiêu Hoằng chứ! Mặc cho Tiêu Hoằng bị dẫn đi.
Dưới trông chừng của hai gã thị vệ, rất nhanh Tiêu Hoằng liền bị dẫn tới một căn phòng cũ kỹ chứa đồ vật linh tinh, bên trong tùy ý có thể thấy được vật phẩm vứt đi rơi rải rác. Bởi vì đã lâu không ai động tới, bên trong đã bao phủ một lớp bụi thật dày.
Sau khi thô lỗ đẩy Tiêu Hoằng vào trong đó, hai gã thị vệ liền khóa chặt cửa.
Quay đầu nhìn cửa phòng khóa chặt, Tiêu Hoằng cũng không có mảy may kích động, ở hắn xem ra Lôi Tiểu Đình hộc máu, đúng là chuyện bình thường, không hộc máu mới gọi là trị liệu thất bại.
Thần sắc không mảy may biến hóa, Tiêu Hoằng tùy tay ở trong đám tạp vật rải rác, tìm một cái ghế, phủi sạch tro bụi sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống, chờ.
Cùng lúc đó, ở bên trong phòng Lôi Tiểu Đình, bầu không khí khẩn trương tràn ngập toàn bộ căn phòng, bốn gã Dược sư với Tịch Phúc cầm đầu, không ngừng thương thảo tìm biện pháp. Tuy nhiên, nhìn Lôi Tiểu Đình vẫn không ngừng hộc máu, bọn họ cũng đều bó tay không có biện pháp, mà ở trong lòng thì hận không thể chém Tiêu Hoằng ngàn vạn đao.
Về phần Lôi Vinh Hiên, nhìn thấy con gái như vậy chân mày hắn nhíu sát vào nhau, thần sắc ác liệt, đồng thời không ngừng đốc thúc đám người Tịch Phúc mau mau tìm ra biện pháp.
- Đều tại huynh, không phải muốn cái gì tung lưới khắp nơi, lần này tốt lắm, gặp phải lang băm rồi vừa lòng chứ? Nếu sớm đi thỏa hiệp với Đại dược sư Tang Hoành Vân, không phải mọi chuyện đều tốt rồi sao?
Lôi mụ ôm chặt ái nữ, mang theo tiếng khóc nức nở, nén giận nói với Lôi Vinh Hiên.
- Nếu Tiểu Đình có chuyện không hay xảy ra, ta sẽ chém tên lang băm chết tiệt kia ngàn vạn đao.
Lôi Vinh Hiên trầm giọng đáp lại, đồng thời quay đầu lại không ngừng đốc thúc đám người Tịch Phúc mau một chút tìm ra biện pháp!
Lôi Tiểu Đình cứ hộc máu như thế kéo dài suốt hai mươi phút mới coi như chấm dứt, đồng thời co giật, run rẩy cũng theo đó ngưng lại, toàn thân cô bé xụi lơ nằm trong lòng mẫu thân, làm cho người ta có cảm giác giống như đang dần dần tắt thở.
Nhìn thấy tình trạng như thế, trên mặt Tịch Phúc toát ra một vẻ ác liệt, những người khác cũng như thế, Lôi Vinh Hiên thì nắm chặt nắm tay nện thật mạnh trên bàn, trong lòng thầm chửi mắng Tiêu Hoằng ngàn vạn lần.
Tuy nhiên, đúng lúc này, lại nhìn thấy hai mắt của Lôi Tiểu Đình, bỗng nhiên chậm rãi mở ra một khe hở, tiếp theo cô bé dùng thanh âm cực kỳ suy yếu nói với mẫu thân:
- Mẹ ơi! Con đói!
Gần như ngay tại thời điểm Lôi Tiểu Đình nói ra mấy chữ này, vốn trong phòng đang bàn luận xôn xao, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, bốn gã Dược sư gần như cùng một lúc dời ánh mắt nhìn vào Lôi Tiểu Đình.
Thân là Dược sư bọn họ tự nhiên biết rõ ràng, từ “đói” lúc này có ý nghĩa gì, đó chính là nói, người bệnh trên bản chất đã bắt đầu có chuyển biến tốt.
Lúc này Tịch Phúc vốn sắc mặt màu vàng bỗng chốc trở nên trắng bệch, bởi vì ngay khoảnh khắc này hắn ý thức được, nhị tiểu thư vừa rồi ói ra chính là vi khuẩn có chứa cái chết, không thể nghi ngờ, đây là một loại phương pháp trị liệu rất cao minh.
Cao nhân!
Trong lòng Tịch Phúc không khỏi phát ra tiếng cảm thán, đồng thời cũng hơi căng thẳng, không hề nghi ngờ, hắn đã trách lầm Tiêu Hoằng, dùng thủ đoạn tàn bạo như thế đối đãi một Đại dược sư y thuật cao thâm, sẽ mang đến hậu quả thế nào, hắn lại có chút không dám nghĩ tiếp.
Về phần ba vị Dược sư còn lại, đã há hốc miệng, hai mặt nhìn nhau.
Lôi Vinh Hiên đứng ở bên giường, nhìn thấy phản ứng của con gái, hai mắt không khỏi trợn trừng, tiếp theo liền như ngựa không dừng vó, phân phó người hầu đi chuẩn bị thức ăn.
Trong chốc lát, người hầu cuống quít bưng lại đây một chén cháo trứng, thật cẩn thận giao cho Lôi mụ, theo Lôi mụ từng muỗng từng muỗng cháo đưa vào trong miệng Lôi Tiểu Đình, Lôi Tiểu Đình từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, cô bé ăn dường như có vẻ rất ngon miệng.
Theo cả một chén cháo trứng cạn dần, nhìn lại thân thể suy yếu của Lôi Tiểu Đình dần dần khôi phục với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Hai mắt khẽ hé của cô bé đã hoàn toàn mở lớn, cả người cũng ít nhiều có một chút tinh thần.
- Mẹ ơi! Con còn đói!
Lôi Tiểu Đình lại nói, thanh âm rõ ràng vang dội hơn nhiều so với trước.
- Thần y mà!
Lôi Vinh Hiên nhìn thấy một màn như thế, không khỏi phát ra thanh âm như thế, nhẹ nhàng bước chân lui về phía sau hai bước.
- Vị thần y vừa rồi đâu?
Lôi Vinh Hiên phục hồi tinh thần lại, đột nhiên quay đầu hỏi thị vệ.
- Bị... bị coi thành lang băm, nhốt ở trong phòng chứa tạp vật!
Thị vệ thành thật đáp lại, đồng thời dường như cũng hiểu được, chuyện này có hơi phiền toái rồi đây.
Mà Lôi Vinh Hiên nghe nói như thế, sắc mặt vèo một cái trở nên tái nhợt, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy da đầu run lên, môi phát khô.
Một Đại dược sư lại xem thành lang băm giam giữ, loại hành vi đại bất kính này toàn bộ Thái Ngô Thành cho tới nay dường như không có gia tộc nào dám làm như vậy.
Mà trọng yếu hơn là, người ta rõ ràng trị lành bệnh hiểm nghèo cho ái nữ, kết quả chính mình còn lấy oán trả ơn đối xử với người ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Trạch Lôi gia tộc sẽ xuống dốc thảm trọng.
- Mau... mau đi mời vị Đại dược sư đó ra đây! Đừng chậm trễ!
Trong lúc nhất thời Lôi Vinh Hiên có chút bối rối, trong lòng tràn ngập loại tình cảm áy náy.
- Rõ!
Thị vệ lên tiếng, liền chuẩn bị đi ra cửa.
- Chờ một chút, dùng chiếc xe đặc biệt của tộc trưởng đi đón Đại dược sư tới đây!
Lôi mụ gọi thị vệ lại, dặn dò.
- Phu nhân! Từ phòng chứa tạp vật đi đường tắt tới nơi này, lộ trình không tới mười phút, dùng...
- Đừng nhiều lời! Ta bảo ngươi làm gì, ngươi cứ làm vậy cho ta, nhớ kỹ phải đối đãi với vị Đại dược sư kia, giống như đối với tổ tông đó!
Không đợi thị vệ nói xong, Lôi Vinh Hiên bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang. Không hề nghi ngờ, hiện tại Lôi Vinh Hiên đang suy nghĩ dùng hết các loại biện pháp để bù lại sai lầm vừa rồi.
Vài phút qua đi, Tiêu Hoằng bị giam giữ trong phòng chứa tạp vật, lại lần nữa chậm rãi rảo bước đi vào phòng, thần sắc như trước một mảnh bình thản, vốn hai gã thị vệ hung thần ác sát, đi theo phía sau Tiêu Hoằng, đã biến thành như chó vẩy đuôi mừng chủ.
Nhìn lại bên trong phòng, vốn vẻ uy nghiêm, cao ngạo của Lôi Vinh Hiên đã không còn sót lại chút gì, đã biến thành trừ cung kính, vẫn là cung kính. Đám người Tịch Phúc đứng một bên, nhìn thấy Tiêu Hoằng cũng hơi cúi mình, không dám thở mạnh.
- Đại dược sư! Vừa rồi có điều mạo phạm, mong ngài tha thứ.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, mà chuyển ánh mắt nhắm ngay Lôi Tiểu Đình đang ngồi bên bàn ăn dùng món điểm tâm tinh xảo thơm ngon, sau đó lập tức đi tới, một bàn tay đặt trên trán Lôi Tiểu Đình, sau đó lại dùng ba ngón tay đặt phía trên cổ tay Lôi Tiểu Đình.
- Không sao rồi! Chỉ là thân thể có chút hư nhược, điều dưỡng một đoạn thời gian là khỏi hẳn.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.
Mà Lôi Vinh Hiên thậm chí Lôi mụ nghe nói như thế, trong lúc nhất thời cảm động đến không biết nói gì cho phải.
Thật đúng là y đức cao thâm mà! Vừa rồi mình đối xử với người ta như vậy, không nghĩ tới người ta chẳng những không tức giận, còn một lòng lo cho con gái mình. Y đức như vậy, ý chí như vậy, cho dù là Tang Hoành Vân, nói vậy cũng theo không kịp. Ở trong mắt Lôi Vinh Hiên xem ra, y đức như vậy chỉ có những Đại dược sư siêu cấp thực lực cao thâm, thâm tàng bất lộ kia mới có.
Trong lúc nhất thời, Lôi Vinh Hiên cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, ngoại trừ xúc động, chính là kính nể, Tiêu Hoằng thân mình đơn bạc kia, trong lúc nhất thời ở trong mắt Lôi Vinh Hiên đã trở nên vĩ đại cao lớn.
Tiêu Hoằng cũng không để ý đến phản ứng của Lôi Vinh Hiên cùng với mọi người, hắn tùy ý ngồi ở bên cạnh Lôi Tiểu Đình, sờ sờ trên người, lại phát hiện mình không có mang theo bút.
Nghe Tiêu Hoằng phân phó như thế, Lôi Vinh Hiên đâu còn dám chậm trễ, rất nhanh ở trên người sờ sờ, lấy ra một cây bút ngòi vàng, mở nắp bút, sau đó hai tay thật cẩn thận đặt vào tay Tiêu Hoằng.
Cùng lúc đó, Tịch Phúc cũng rất thức thời, rất nhanh đưa một tấm giấy trắng tinh đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Đưa bút đổi qua tay trái, Tiêu Hoằng liền bắt đầu vẽ viết phương thuốc trên giấy. Sở dĩ Tiêu Hoằng không dùng tay phải, là lo lắng để lại kiểu chữ của mình sẽ bại lộ thân phận.
- - - - - oOo- - - - -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT