Tiêu Hoằng lấy nhánh cây xuyên một loạt bò cạp ra, gỡ xuống một con, đưa cho Mộ Khê Nhi.
- Thứ này, thứ này thật sự có thể ăn ư? Nhìn thật là đáng sợ a!
Mộ Khê Nhi che lấy miệng, vẻ mặt rất mâu thuẫn.
- Hàm lượng Albumin của nó rất cao, nhớ kỹ, nếu muốn sống, thì không có quyền lựa chọn!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, cũng đưa con bò cạp đã nướng chín này tới miệng Mộ Khê Nhi.
Mộ Khê Nhi hơi nhìn Tiêu Hoằng một cái, cuối cùng vẫn cực kỳ thống khổ mà cắn một cái càng của con bò cạp nướng này, khẽ nhai hai cái, tuy nhiên, sau đó lông mi nàng lại hơi nhếch lên.
- Rất giòn, cũng không phải là rất khó ăn!
Mộ Khê Nhi nói với Tiêu Hoằng, nét mặt cũng không thống khổ như vừa rồi nữa, sau đó dường như lá gan nàng cũng lớn hơn nhiều, đặt cả con bò cạp nướng vào trong miệng, bắt đầu nhai.
Cầu Cầu đang nằm trong ngực Tiêu Hoằng, tất nhiên có thể rõ ràng nhìn thấy bộ dáng của Mộ Khê Nhi, sau đó nó cũng quơ quơ hai cái móng vuốt nhỏ về phía Tiêu Hoẳng, ý bảo nó cùng muốn.
Đối với tên tiểu tử này, Tiêu Hoằng vẫn khẽ cười, đặt một con bò cạp nướng lên trên móng vuốt của Cầu Cầu.
Mười mấy phút trôi qua, ăn xong mấy con bò cạp nướng, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi cũng nghỉ ngơi đầy đủ, đồng thời, Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trên Tiểu ưng Hào lơ lửng phía xa kia, đã phát ra ánh đèn sáng chói màu xanh biếc, đây là một loại tín hiệu của quân đội, ý bảo ràng toàn bộ nguy hiểm đã bị loại bỏ.
Nhìn thấy ánh sáng này, Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi cũng không muốn trì hoàn thêm nữa.
- Có lẽ đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.
Tiêu Hoằng kéo nhẹ tay Mộ khiê Nhi rồi nói, sau đó lao về phía rừng cây mà đi, bày ra một bộ dáng cầu cứu.
Bởi vì đại bộ phận nơi này đều là quân đội của Mặc Huyền và Thánh điện kỵ sĩ đoàn, Tiêu Hoằng cũng không lo sẽ có người làm gì bất lợi với hắn.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng đi cùng hai gã thành viên của Thánh điện kỵ sĩ đoàn tiến vào đến doanh địa số 1, hắn lập tức nhìn thấy, cách đó không xa, Miêu Thần đang phải trả lời các nghi vấn của Mặc Huyền và các giáo viên, trên cái cáng bên cạnh chính là thi thể cùa Phác Dật.
Về phần cái chết của Phác Dật, có thể nói trong lòng Miêu Thần vô cùng phẫn hận, nhưng hắn cùng chỉ có thế cố nén lửa giận trong lòng, nói rằng Phác Dật là bị Duy Lâm binh sĩ đánh chết.
Điều này cùng là do Miêu Thần không còn cách nào khác, nếu nói thật ra, đây chính là do bị học sinh bí ẩn của Phân viện giết chết, vậy thì sẽ to chuyện ra, kéo theo một đống lớn vấn đề, tỷ như: vì sao học sinh bí ẩn của Phân viện lại phải đánh chết Phác Dật? Các ngươi tiến vào đó có mục đích là gì? Tại sao các ngươi là tiến vào được?
Đương nhiên, tất cả những điều này thì Miêu Thần đều có thể tìm cớ chối quanh, nhưng thứ mà Miêu Thần sợ nhất chính là phải đi đối chất với Tiêu Hoằng, dù sao thì trong lòng hắn cùng thật sự chột dạ.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi qua bên cạnh, hai mắt Miêu Thần gần như sắp phun ra lửa, nhưng lại không thể làm gì được, rốt cuộc thì hắn cũng không thể động thủ trước mặt Mặc Huyền và Thánh điện kỵ sĩ đoàn được.
Về phần Tiêu Hoằng vẫn đang đeo mặt nạ bảo hộ và kính mắt màu trà, khi nhìn thấy Miêu Thần, thì cũng không có chút hòa nhà nào.
Về phần các học sinh năm hai khác, khi nhìn thấy Tiêu Hoằng, thì gần như đều theo bản năng mà tránh ra một con đường, thậm chí ngay cả thờ mạnh mà cũng không dám phát ra, vừa rồi Tiêu Hoằng đã làm những gì, bọn họ vẫn vô cùng biết rõ.
Chỉ dừng mười mấy phút tại doanh địa số 1, Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi và cái học sinh khác đều đi lên Ma Văn xe vận tải, quay về Học viện Tây Tân Ma Văn.
Thông báo cùng được phát ra, Dã Huấn lần này đã hoàn toàn chấm dứt, tiếp tục tỷ thí đã không còn có ý nghĩa nữa.
Quay về đến Học viện Tây Tân Ma Văn, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi cùng với các học sinh khác, dựa theo quy định, lục tục đứng trên sân thể dục.
Dựa theo lẽ thường, vào lúc này chính là lúc mà Sài Tang phải thao thao bất tuyệt, nhưng mà lần này lại do có vô số điều bất ngờ phát sinh, học sinh bí ẩn của Phân viện, Miêu Thần, còn có cả Duy Lâm Công Quốc nữa, bởi vậy, cuộc nói chuyện của Sài Tang cũng chỉ kéo dài vài phút.
Chủ yếu là trấn an học sinh, cái gì mà nên học được sự kiên cường, đồng thời cam đoan, các học sinh bị chết thì người nhà họ đều được Tân Cách Công Quốc trợ cấp.
Đồng thời, thứ hạng cuối cùng cũng được công bố, dựa theo quy tắc học sinh năm nhất đánh giết được một học sinh năm hai thì sẽ được hai điểm tích phân, thì thứ hạng của Tiêu Hoằng có thể nói là cao cao tại thượng, tuyệt đối là đệ nhất.
Điều châm chọc chính là, số lượng mà Mộ Khê Nhi đánh chết nhân hai lên, thì cũng chỉ bằng Tiết Kinh Nhất, tuy nhiên dựa theo nguyên tắc ưu tiên học sinh năm nhất, Mộ Khê Nhi vẫn được xếp vào hạng thứ hai.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tiết Kinh Nhất căm tức không thôi, nhưng lại vô kế khả thi.
Về phần các học sinh khác của Học viện Tây Tân Ma Văn, thì lại tức giận bất bình, một số thì sinh ra hâm mộ, ghen tị, cả hận nữa, học sinh bí ẩn của Phân viện có được vị trí thứ nhất thì không sao, bọn họ không phục cũng không được, nhưng mà Mộ Khê Nhi này, chẳng thấy có chút bổn sự gì, vậy mà lại đạt được vị trí thứ hai, điều này đúng là có chút không thể chấn nhận được.
Vài nữ sinh khi trước còn trào phúng Mộ Khê Nhi, lúc này nét mặt đã tái dại ra, chỉ có thể âm thầm cảm thán, người ta có số tốt, không có gì hơn cả.
Có thể nói, đối với chuyện về Duy Lâm Công Quốc, thậm chí cả những học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn bị chết, cả Sài Tang lẫn Lạc Tuyết Ninh đều không nếu muốn nhắc lại, nhất là lần này lại để cho học sinh bí ẩn của Phân viện cầm được vị trí đệ nhất, bởi vậy tổng kết Dã Huấn lần này s thể nói là vô cùng đơn giản, chấm dứt một cách rất qua loa.
Viện trường nói chuyện xong, tiếp theo là tiết mục phát phần thưởng.
Phần thưởng đầu tiên tất nhiên là của Tiêu Hoằng, khi đi lên bục giảng, Tiêu Hoằng nhìn về phía chỗ để phần thưởng đang được binh lính Thánh điện kỵ sĩ đoàn canh gác, ánh mắt rất nhanh dừng tại Lân Kim Điêu văn đao.
Lân Kim Điêu văn đao tổng cộng chia ra mười hai thanh, cán đao cũng có các hình dạng không quá đồng nhất, nhưng đại khái vẫn tương tự, toàn thân nó có màu đen, trên mặt có các lớp vảy, mũi đao cũng không giống Hàm Điều của Tiêu Hoàng, mũi đao cũng không hiện ra đầu nhọn quá rõ ràng, còn lưỡi đao thì lại có các rãnh nhỏ rất quái dị thay thế.
Người sử dụng cần thông qua Ngự lực khu động, thì mới có thể hình thành lưỡi đao bằng Ngự lực, cường độ Ngự lực sẽ trực tiếp quyết định trình độ sắc bén của lưỡi đao Ngự lực này.
Trọn bộ Điêu văn đao này là do chế khí sư Bạc Ngạn nổi tiếng của Phục Thản hoàng thất mất tận ba năm mới tạo thành, tài liệu được sử dụng cũng vô cùng quý giá, chủ thể là dùng Hàn lân kim tạo ra, đây là một loại tài liệu vô cùng hiếm thấy, giữa các lớp vảy này chứa các văn lộ rất phức tạp, trình độ chế tác vô cùng tinh tế.
Hoàn toàn không phải là Hàm Điều có thể bằng được.
Thứ này cũng là do năm đó Phục Thản Đế Quốc muốn thể hiện tình hữu nghị, nên mới tặng cho Tân Cách Công Quốc, sau khi qua tay mấy người, rồi mới rơi xuống quân đội mà Lạc Tuyết Ninh chưởng quản, chỉ là nó vẫn không có chủ nhân, tuy nhiên hiện tại thì nó đã thuộc về Tiêu Hoằng rồi.
- Ta muốn Lân Kim.
Tiêu Hoằng nói thẳng với Sài Tang, liếc nhìn Lạc Tuyết Ninh một cái, sau đó bỏ mười hai cái vỏ, bên trong có Lân Kim Điêu văn đao, vào trong túi hành trang, mặt sau của mười hai cái hộp bằng thúy mộc này, còn đặt một cái bao đựng Điêu văn đao có các lớp vảy màu đen.
Tuy nhiên, so với các bao đựng Điêu văn đao chế tạo bằng da khi trước, thì cái này đã rất khác, bề ngoài của bao đựng Điêu văn đao này được dùng Hàn lân kim chế tạo thành, bên trong là Thuẫn cương vô cùng chắc chắn, có thể đeo bên hông, cũng có thể quấn trên cánh tay, trờ thành một tấm thuẫn nhỏ đối để sử dụng.
Bao đựng Điêu văn đao và Lân Kim đã hợp thành một thể, Tiêu Hoằng tất nhiên sẽ không bỏ qua, thu tất cả lại.
Sài Tang đang đứng một bên, có thể nói lúc này hắn rất muốn lưu Tiêu Hoằng lại, hỏi một câu xem tên tiểu tử mà hắn tìm bấy lâu này rốt cuộc là ai, nhưng mà Lạc Tuyết Ninh đang ở đây, Trình Thiếu Vĩnh cũng đang ở đây, hắn thật sự không có cách nào mở miệng hỏi những câu này, nếu không Trình Thiếu Vĩnh nhất định sẽ nổi điên lên, hơn nữa trong này còn liên quan đến cả Tập đoàn Khoa Long nữa, bởi vậy, hắn chỉ có thể bày ra một nụ cười vô cùng dối trá, ra vẻ cổ vũ Tiêu Hoàng, loại cảm giác gần ngay trước mắt, mà lại không thể có được này, khiến cho Sài Tang thấy rất khó chịu.
Đối với điều này thì Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều kháng cự, hơi cúi người một cái, sau đó bày ra bộ dáng cung kính rời đi.
Người nhận thưởng tiếp theo là Mộ Khê Nhi, phần thưởng còn lại đương nhiên là mật thú biến dị phẩm chất cao, tư cách học sinh đặc quyền và 500 kim tệ.
Đối với tư cách học sinh đặc quyền này, Mộ Khê Nhi đã có, về tiền thì Mộ Khê Nhi căn bản không thiếu, chỉ là nàng cũng cực kỳ hứng thú với loại mật thú biến dị phẩm chất cao này, thứ này phải nói tuyệt đối là điều mơ ước của những người đang ở cấp Ngự Đồ.
Phát xong phần thưởng, thì cùng coi như tuyên bố lần Dã Huấn này đã kết thúc một cách nhạt nhẽo.
Lúc này thì Sài Tang có thể nói thì vô cùng muốn phái người đi theo dõi Tiêu Hoằng, nhưng mà Tiêu Hoằng lại có vẻ vô cùng kinh nghiệm, trực tiếp trà trộn trong các học sinh Phân viện, về tới khu vực Phân viện.
Điều này khiến cho Sài Tang trăm mối không lý giải được, từ góc độ của hắn mà nói, thì hắn rất muốn đào góc tường của Phân viện, dựa theo đạo lý mà nói, cũng không tạo thành thương tổn thực chất nào đối với học sinh bí ẩn của Phân viện cả, nhưng xem bộ dáng Tiêu Hoằng, dường như lại cực kỳ cảnh giác hắn.
Sài Tang không khỏi hơi híp híp mắt, không biết rằng cho dù là Sài Sương hay là Miêu Thần thì đều muốn dồn Tiêu Hoằng vào chỗ chết.
Thậm chí sau một trận chiến này, Tiêu Hoằng còn đắc tội với cả Tiết Kinh Nhất và Từ Duệ, tuy nhiên, đối với hai người này, Tiêu Hoằng cũng không chút e ngại nào cả.
Quay về tới Phân viện, Tiêu Hoằng thấy màn đêm đã buông xuống, sắc trời có chút hôn ám, đúng lúc này Tiêu Hoằng cũng đã thần không hay, quỷ không biết, tiến vào trong khu rừng bên cạnh, sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiến vào trong Ma Văn Xa, vội vàng khởi động, đúng theo kiểu “bỏ của chạy lấy người”.
Cùng lúc đó, sau khi Sài Tang cáo biệt Lạc Tuyết Ninh, đã quay về trong văn phòng Viện trưởng, lúc này Miêu Thằn đang đứng ở giữa căn phòng này.
Nhìn thấy Miêu Thần, sắc mặt Sài Tang hơi lạnh đi rất nhiều, tự tiện tiến vào đến trong sân Dã Huấn, điều này ở trong Học viện Tây Tân Ma Văn thì tuyệt đối là sai phạm cần phải bị khai trừ.
- Vì tìm kiếm học sinh bí ẩn của Phân viện, đây là nhiệm vụ mà ngài giao cho ta, học sinh bí ẩn của Phân viện rất giảo hoạt, các thủ đoạn thông thường thì gần như không có hiệu quả gì, vì thế sau khi trên đường đi tới khu Dã Huấn vẫn không xác định được học sinh bí ẩn của Phân viện là ai, ta liền lẻn vào trong khu vực Dã Huấn, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thì thân phận thật sự của hắn là ai, sau đó tìm cách lôi kéo hắn.
Miêu Thần khí định thần nhàn, trả lời rất hợp tình hợp lý, cái cớ này thì trên đường về hắn đã nghĩ ra rồi.
- Một khi đã như vậy, lúc trước vì sao ngươi không nói với ta một tiếng? Mà lại chuyên quyền độc đoán như vậy?
Sài Tang hỏi tiếp, tuy rằng Miêu Thần trả lời có thể nói là không chút kẽ hở nào, nhưng Sài Tang vẫn từ trong mắt của Miêu Thần thấy được điều gì đó khác thường.
- Ta cùng là nhất thời nghĩ ra, nên không kịp báo cáo lại cho ngài, ta làm như vậy là không đúng, xin Viện trưởng thứ lỗi.
Miêu Thần nhìn như vô cùng cung kính đáp, bày ra một bộ dáng thành tâm ăn năn hối lôi.
Đối với Miêu Thần, có thể nói hắn là nhân vật chiêu bài của Học viện Tây Tân Ma Văn, trong toàn bộ Thái Ngô Thành này, hắn cùng được coi là có đại danh đỉnh đỉnh, có thể nói là ngôi sao tương lai của Thái Ngô Thành, là thiên tài siêu cấp, bởi vậy Sài Tang cũng không quá làm khó hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT