Bỗng nhiên Tiêu Hoằng híp mắt, tiếp theo bỗng nâng tay phải về phía Miêu Thần, lòng bàn tay hiện lên ánh sáng màu lam.

Thấy thế, Miêu Thần là Ngự Giả cấp bốn tự nhiên phản ứng, một trận gió rít vang lên, vô số Tử Linh trùng con trào ra từ túi áo, tay áo, vạt áo, hình thành vách chắn trước mặt Miêu Thần.

Tiếp theo trên tay phải Tiêu Hoằng hấp thụ một đoàn Tử Linh trùng con, không tạo thành ảnh hưởng đến Miêu Thần.

- Ở trước mặt Tử Linh Trùng, chiến văn của ngươi không có hiệu quả.

Miêu Thần liếc Tiêu Hoằng, sắc mặt âm trầm nói. Theo Miêu Thần thấy, Hấp Bàn chiến văn không thể tiến hành hấp thụ mà có vật cản trở.

Tiêu Hoằng không để ý lời của Miêu Thần, trước mắt Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nhiều lời cùng vô ích. Không ngừng lại, bàn tay Tiêu Hoằng vừa động, mười ngón tay hình thành gai Hàn băng vạn năm như móng vuốt, tiếp theo lao về phía Miêu Thần.

Thấy vậy, Miêu Thần lại híp mắt, khóe miệng cong lên, vung hai tay. Trong ống tay áo đột nhiên trào ra vô số con trùng xanh lục, bao trùm trên hai tay, tiếp theo Tiêu Hoằng cùng Miêu Thần hỗn chiến với nhau.

Đúng thế, chỉ riêng cấp bậc Ngự lực thì Tiêu Hoằng còn xa không phải đối thủ với Miêu Thần, nhưng mà Linh Xà của Tiêu Hoằng có thể tăng mạnh trình độ linh hoạt trên diện rộng.

Nhưng Miêu Thần cũng có thủ đoạn hạn chế độ linh hoạt của Tiêu Hoằng, đó là ruồi viên đạn bay tán loạn xung quanh, đây cũng là một loại trùng con của Tử Linh Trùng mẹ.

Đối với loại trùng con phiền phức này, Tiêu Hoằng cũng có thủ đoạn đối phó, mở ra Tập Tố chiến đao, phóng ra lượng lớn sương mù. Có mở ra Ma Văn Châu lam đậm, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được hơi lạnh, nhưng sẽ không tạo ra ảnh hưởng xấu tới Tiêu Hoằng.

Tối thiểu là đối với Hàn băng vạn năm mình phóng ra.

Vài hiệp sau, hai bên không có ưu khuyết rõ ràng, nhìn như không phân thắng bại.

Nhưng mà tiếp theo, đám người Phác Dật phản ứng lại, ra tay tấn công Tiêu Hoằng, lần này Tiêu Hoằng liền ăn không tiêu.

Dù sao ba tên tâm phúc của Miêu Thần khác với học sinh năm 2, tùy tiện một người đứng ra đều là trình độ Ngự Giả cấp ba, tương đương với Tiêu Hoằng.

Mộ Khê Nhi đứng một bên cũng không có sức hỗ trợ, đối với loại chiến đấu cấp Ngự Giả, nàng không nhúng tay vào được.

- Học sinh Phân viện bí ẩn, ngươi xong rồi!

Bỗng nhiên Miêu Thần quát khẽ, tiếp theo tay trái xiết chặt đánh mạnh vào bụng Tiêu Hoằng.

Ngay khi Tiêu Hoằng đánh một quyền lên bụng Tiêu Hoằng, nhận định rằng mình đã nắm giữ chủ động, lại đột nhiên biến sắc. Chỉ thấy trong nháy mắt Tiêu Hoằng bị đánh ra, một cái khối băng to bằng ngón cái đánh thẳng về phía mi tâm, góc độ thời cơ nắm bắt đúng, cực kỳ xảo quyệt.

Nếu đổi lại là người thường, lần này chắc chắn nổ đầu, nhưng mà Miêu Thần dựa vào thực lực Ngự Giả cấp bốn mạnh mẽ lắc cổ.

Xẹt!

Khối băng xẹt qua da mặt Miêu Thần, nhưng vẫn để lại một cái vết máu thật

sâu.

Lúc này Tiêu Hoằng trúng một cú đánh mạnh của Miêu Thần, cảm thấy bụng quay cuồng, lực lượng của bản thân Miêu Thần kết hợp cùng lực lượng Tử Linh Trùng, vượt quá sự tưởng tượng được Tiêu Hoằng, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Đã trúng một quyền, Tiêu Hoằng cũng không lo lắng, mà bản thân mình ở giữa không trung, bị lực đánh mạnh đã mất năng lực né tránh, đây là chỗ trống chí mạng.

Quả nhiên như Tiêu Hoằng dự kiến, Phác Dật chỉ cách Tiêu Hoằng không đến 10m đã nhấc tay bắn ra đạn năng lượng hình tam xoa kích thẳng đến trán Tiêu Hoằng.

Loại năng lượng thể tam xoa kích này đối với Tiêu Hoằng hiện giờ là rất khó tránh né, dù có thể tránh được nguy hiểm chí mạng, cũng khó tránh khỏi bị thương.

Ở tình hình này, phải đối mặt Miêu Thần cùng ba tên Ngự Giả cấp ba, bị thương chỉ có đường chết. Chết người là hiện giờ bụng Tiêu Hoằng còn đang lồng lộn, không có sức phóng ra Long Tức.

- Hỏng bét.

Tiêu Hoằng luôn cẩn thận, không kìm được rên rỉ.

Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng rên lên, chỉ thấy trước mắt tối đen, mơ hồ có lông xù dính lên mặt, loại cảm giác này rất quen.

- Cái này...

Trong lòng Tiêu Hoằng chợt động, tiếp theo cảm thấy lực đánh mạnh mẽ truyền vào trán, khiến cả người Tiêu Hoằng ngửa ra sau, trong lòng Tiêu Hoằng rất rõ đây là bị năng lượng thể tam xoa kích đánh trúng.

Bùm!

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng cảm giác được thân mình đã tiếp xúc với mặt đất, bị lực đánh mạnh lăn mấy vòng mới ngừng lại được.

Xoạt!

Lúc Tiêu Hoằng ổn định thân thể, lại nhìn thấy Cầu Cầu rơi xuống đất, thú giáp trên lưng đã biến hình, ở giữa là dấu cháy khét.

Cầu Cầu lúc này ho khan, khóe miệng dính máu, chỉ còn một hơi.

- Cầu Cầu...

Thấy cảnh này, ánh mắt Tiêu Hoằng co rút, vô cùng khẩn trương. Có thể nói hiện giờ Tiêu Hoằng không cha không mẹ, trong lòng chỉ có ba thứ quý giá nhất: ân sư Thôi Uyển Bác, Mộ Khê Nhi, một cái còn lại là Cầu Cầu.

Mộ Khê Nhi ở một bên, bàn tay trắng nõn che kín miệng, ánh mắt tràn ngập kích động, lo lắng cho Cầu Cầu.

- Khốn kiếp.

Tiêu Hoằng liếc Cầu Cầu, trừng Phác Dật cùng Miêu Thần, ánh mắt như muốn phun lửa.

Lần này, Tiêu Hoằng thật sự nổi giận.

Đồng thời, sợi màu lam trên tay phải Tiêu Hoằng lẫn lộn màu đỏ nhiều hơn, màu lam càng sáng ngời giống như bị cảm xúc của Tiêu Hoằng lấy nhiêm.

- Tức giận? Tốt lắm? Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thực lực, nhưng mà mặc kệ ra sao, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Miêu Thần cùng nhàn nhạt nhìn Tiêu Hoằng, bộ dạng đứng ở trên cao.

Đối với lời Miêu Thần nói, Tiêu Hoằng vẫn không đáp lại, cẩn thận đưa Cầu Cầu hấp hối cho Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng rút ra Tập Tổ chiến đao ở bên hông.

Nháy mắt màn sương tràn ra từ Tập Tố chiến đao, hình thành đám sương nhàn nhạt xung quanh, nhiệt độ cùng đột ngột giảm xuống.

Trên người Tiêu Hoằng cũng hình thành sương lạnh màu lam nhạt.

Thậm chí có thể nhìn thấy tay phải Tiêu Hoằng hoàn toàn bị Hàn băng vạn năm bao trùm, giống như giáp tay hàn băng.

Rống!

Cố nén đau đớn ở bụng, Tiêu Hoằng đột nhiên rống lên, sóng âm hình thành tuyến màu lam đậm trước mặt Tiêu Hoằng, trong sóng âm còn kèm theo khối Hàn băng vạn năm to bằng hạt đậu.

Điều này cũng không lạ, xung quanh hình thành sương mù, nơi này đã biến thành sân nhà của Tiêu Hoằng. Bên trong sương mù, Tiêu Hoằng sẽ ngưng kết Hàn băng vạn năm càng nhanh, sóng âm truyền bá trong sương mù này sẽ càng mạnh mẽ hơn ở không khí khô.

Nhoáng cái, một cái đầu rồng há to miệng đánh thẳng về phía đám người Miêu Thần.

Thấy vậy, khóe miệng Miêu Thần khẽ giật, hấn cảm nhận được lần này Tiêu Hoang tấn công mạnh hơn trước nhiều, giống như một chiêu toàn lực.

Không dám khinh thường, Miêu Thần nhanh chóng khống chế Tử Linh Trùng mẹ nháy mắt sinh ra một lượng lớn trùng con, hình thành tấm chắn mạnh mẽ trước người.

Đám người Phác Dật thực lực không kém hơn Tiêu Hoằng, thậm chí Tiêu Hoằng còn hơi yếu hơn một chút, thế công mạnh mẽ trước mắt làm họ nhướng mày, cùng nhanh chóng mở ra vòng bảo hộ.

Ầm!

Chỉ vài phần mười giây ngắn ngủi, sóng âm mạnh mẽ bí mật mang theo hạt băng đánh vào đám người Miêu Thần.

Nháy mắt, trùng con trước người Miêu Thần bị xé nát bươm, bị sóng âm cùng hạt băng đánh vào, dịch xanh lục từ trùng con bắn tung tóe.

Nhưng mà Miêu Thần vẫn miễn cường chặn được một chiêu này.

Nhưng đám người Phác Dật cách Miêu Thần không xa thì không có thân thủ mạnh như vậy, vòng bảo hộ của bọn họ bị xé nát trong nháy mắt, hạt băng, sóng âm đánh vào tạo ra những vết thương trên người, có lớn có nhỏ. Tuy rằng không nguy hiểm tính mạng, nhưng mà chật vật khó coi.

Mà đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo sát Long Tức là Tiêu Hoằng nắm Tập Tổ chiến đao, vẻ mặt dữ tợn đánh về phía Miêu Thần, không cho Miêu Thần có cơ hội thở một hơi.

Đồng thời, trên lười đao Tập Tố chiến đao trong tay Tiêu Hoằng đã kết thành lưỡi băng sắc bén, vung lên chém về phía đầu Miêu Thần.

Thấy vậy, Miêu Thần không kịp phản kích, chỉ có thể phòng thủ.

Đúng lúc này, sắc mặt Miêu Thần chợt biến đổi, trong ánh mắt toát ra kinh ngạc, chỉ thấy hình ảnh Tiêu Hoằng đang lao tới chợt lóe lên, biến mất ngay trước mặt hắn.

Đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Tiêu Hoằng đã đổi mục tiêu nhắm thẳng về phía tên gây tội Phác Dật.

Dương đông kích tây, Miêu Thần phản ứng lại.

- Phác Dật!

Miêu Thần vội cảnh báo, nhưng mà đã chậm.

- A?

Phác Dật còn chưa tỉnh táo từ đợt tấn công khi nãy, vừa ngẩng đầu, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Miêu Thần nhưng lúc này hắn không thấy được Miêu Thần, mà là khuôn mặt hung dữ của Tiêu Hoằng.

Nhanh như chớp, năm ngón tay kết gai băng như vuốt ưng của Tiêu Hoằng chộp vào mặt Phác Dật, ngón cái cùng ngón trỏ chọc sâu vào trong hốc mắt Phác Dật!

Sau hai tiếng trầm đục phốc phốc, Tiêu Hoằng đã bắn cục băng kẹp ở hai ngón tay vào trong mắt Phác Dật, ngay sau đó, bắn ra từ sau gáy hắn.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không ngừng lại, khởi động Hấp Bàn chiến văn với một cái cây gần đó, nhanh chóng di động trong rừng cây, kéo ra khoảng cách với Miêu Thần.

Còn Phác Dật theo quán tính lui ra hai bước, bùm một cái té xuống đất, không còn sức sống, máu tươi tràn ra từ sau ót cùng hai mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play