Tuy nhiên đó mới là sự mở đầu. Sau đó Tiêu Hoằng mang theo Mộ Khê Nhi đi đuổi giết trở lại, bắt đầu tim kiếm học sinh năm hai ở xung quanh.

Tiêu Hoằng theo sát Mộ Khê Nhi, dẫn dắt nàng khiến nàng biến từ vẻ nhu nhược yếu đuối sang linh hoạt sắc bén, giống như một thiết nương tử vậy.

Vài trường hợp Tiêu Hoằng ra tay, gần như không ai địch nổi. Mộ Khê Nhi lúc này mới thật sự cảm nhận được cảm giác an toàn mà hắn mang lại. Có Tiêu Hoằng ở đây, nàng và Cầu Cầu dường như có thủ lĩnh, có cây cột chống trời trong lòng.

Về phần mấy học sinh năm hai gâp ở ven đường phần lớn đều ở cấp Ngự Đồ, dưới thực lực gần Ngự Giả cấp bốn của Tiêu Hoằng thì quả thực bị nghiền nát dễ dàng. Thêm Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu, mặc dù chưa phải như hổ thêm cánh nhưng cũng không phải là trói buộc. Dù sao thì Mộ Khê Nhi cũng gần đạt Ngự Đồ cấp sáu, thêm trạng thái Mặc Nại của Tiêu Hoằng phụ trợ thì sức chiến đấu cũng được coi là trung bình.

Không hề nghi ngờ gì nữa, từ giờ khắc này, trong mắt Tiêu Hoằng, nhân vật thợ săn và con mồi đã xảy ra thay đổi kinh người.

Sự đổi chỗ như vậy cũng đồng thời thể hiện trên bảng xếp hạng. Hơn nữa vừa rồi đánh chết đám người vây Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng đã đánh chết 23 học sinh năm hai.

Hắn lập tức từ số mười lăm vọt tới mười, thành công tiến vào mười người đứng đầu.

Đương nhiên mười người đứng đầu cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Mấu chốt là ba trong số những người Tiêu Hoằng đánh chết trước đó đều đứng trong mười người đứng đầu.

Hiện tượng như vậy không thể không dẫn tới sự chú ý của nhưng người khác. Quan trọng hơn nữa là Tiêu Hoằng lại là học sinh năm dầu, đánh chết một gã học sinh năm hai thì cuối cùng khi đánh giá sẽ có thể coi là đánh chết hai người.

- Cái số 845 kia... Rốt cục là tên nào?

- Còn phải hỏi sao? Học sinh bí ẩn của Phân viện đó.

Đám học sinh lúc này đều đàm luận, mà tiêu điểm chú ý lúc này cùng từ Từ Duệ và Tiết Kinh Nhất chuyển thành học sinh bí ẩn của Phân viện và Tiết Kinh Nhất.

Tuy nhiên bọn họ không chú ý chính là Mộ Khê Nhi theo sát phía sau Tiêu Hoàng, bắt đầu từ vị trí cuối cùng vô thanh vô tức tăng lên.

Sài Tang ở phòng điều khiển lúc này đã không còn chút thoải mái nào. Lúc này hắn chỉ hy vọng vào Tiết Kinh Nhất. Một Tiết Kinh Nhất ngã xuống thì e là không còn ai có thể ngăn cản học sinh bí ẩn của Phân viện nữa. Đến lúc đó Sài Tang cùng không dám tưởng tượng ra hậu quả .

Về phần Lạc Tuyết Ninh thần sắc vẫn không biến đổi, cơ bản xác định đó là Tiêu Hoằng thật. Thần sắc của nàng cũng trở nên thoải mái, chỉ kỳ vọng Tiêu Hoằng kiềm chế một chút, đừng quá đáng quá.

Chẳng qua ý tưởng này của Lạc Tuyết Ninh muốn thành hiện thực với Tiêu Hoàng thì cũng hơi khó khăn.

Tiêu Hoằng chưa từng có thực hành truy tìm nhưng trong sổ tay truy kích của quân đội đã từng đề cập tới, có thể thông qua dấu vết như nhánh cây chẳng hạn.

Tóm lại chính là Tiêu Hoằng thấy nơi nào bị kinh động liền mang Mộ Khê Nhi lao tới, học sinh năm đầu thì tha, năm thứ hai là giết sạch.

Đối mặt với Tiêu Hoằng gần như đạt Ngự Giả cấp bốn, đại bộ phận học sinh năm hai đều không có chút đường phản kháng.

Do vậy lúc này bắt đầu là cuộc đua giữa Tiết Kinh Nhất và Tiêu Hoằng. Thực lực của Tiết Kinh Nhất còn kém Tiêu Hoằng một chút nhưng hắn lại có ưu thế là có vài tên bằng hữu cấp Ngự Giả, đại khái gồm năm người, trên cơ bản đều giúp Tiết Kinh Nhất, mục đích là bảo vệ ngôi vị đệ nhất.

Mà học sinh năm đầu khác thì lại có chênh lệch về thực lực với học sinh năm hai.

Trái lại phía Tiêu Hoằng chỉ có một mình Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu giúp đỡ, hơn nữa đối mặt với học sinh năm hai khó đối phó hơn.

Tuy nhiên đối với Tiêu Hoằng mà nói thì đó đã không phải là chuyện khó. Giết Ngự Đồ cấp mười lâu hơn, Ngự Đồ cấp năm thì trực tiếp đập chết.

Tiêu Hoằng mang theo Mộ Khê Nhi đánh giết, trên mặt hai người đã đầy mồ hôi. Mái tóc Mộ Khê Nhi hơi hỗn loạn. Tạo hình khéo léo lúc trước giờ lại trở nên hơi cuồng dã, quần áo trên người dơ bẩn, trên mặt còn có vô số vết xước.

Rất nhanh Tiêu Hoằng tiến lên triền núi, lại thấy bên cạnh có vài tên học sinh năm đầu hoảng sợ.

Cảnh tượng như vậy Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đã thấy quen rồi, nhanh chóng xoay người đi về phía ngược lại.

Quả nhiên vài giây sau, ba gã học sinh năm hai đã hiện ra trước mặt Tiêu Hoàng và Mộ Khê Nhi.

Bởi vì học sinh năm hai hiện giờ đều muốn thành tích cao, chẳng hề có chút cảm kích gì đối với số 845 Tiêu Hoằng.

Ngẩng đầu lên, thấy Mộ Khê Nhi ở cùng với số 845 mà không chạy trốn, ba gà học sinh hơi sửng sốt, có vẻ không thích ứng. Bởi vì vừa rồi một đường đuổi giết đã thành thói quen, bọn họ thấy học sinh năm đầu cứ gặp mình là bỏ chạy. Đột nhiên lúc này xuất hiện hai người trông hơi chật vật đứng đó thì tất nhiên phải ngạc nhiên.

Dù vậy bọn họ cũng nhận ra Mộ Khê Nhi rất nhanh, chỉ là trên mặt nàng đã dính đầy bụi đất.

Mộ Khê Nhi trước kia cho bọn họ cảm giác giống như nữ tử yếu đuối, thình lình đổi thành cuồng dã khiến bọn họ khó tiếp thu.

Giết!

Không đợi ba tên học sinh năm hai này kịp phản ứng, Tiêu Hoằng bỗng lên tiếng.

Trải qua nhiều lần giao chiến, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đã tương đối ăn ý. Tiêu Hoằng vừa dứt lời, hai người một thú đã vọt tới ba gã học sinh năm hai.

Sau mười giây, ba gã học sinh kia đã nằm lăn ra đất.

Ở phía Tiết Kinh Nhất cũng vậy, dưới sự trợ giúp của đồng đội đã vây sát cả đám học sinh năm đầu, vẻ mặt từ đầu tới cuối lạnh như băng, đối với những người kháng cự cũng không nương tay chút nào.

Phàm là phản kháng thì trên cơ bản đều giết sạch, động tác lưu loát sạch sẽ, cũng không để ý, vừa giết vừa suy tính số lượng mà Từ Duệ đã hạ.

- Hẳn là cũng không kém rồi.

Tiết Kinh Nhất thầm nghĩ, sau đó liền mang theo thuộc hạ đánh về hướng khác.

Cùng lúc đó, ở trên sân thể dục, hầu như tất cả học sinh giờ khắc này đều trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy trên bảng Dã Huấn, số 845 đã vọt tới thứ hai, đánh chết 46 người. Mà Từ Duệ bị đánh chết rồi tạm đứng thứ ba, tuy nhiên thành tích không tăng thêm nữa.

Tiết Kinh Nhất tuy rằng đứng thứ nhất, đánh chết 59 người nhưng khoảng cách đang không ngừng giảm bớt.

Lúc này bảng danh sách này khiến người ta có cảm giác là số 845 này vọt tới như hỏa tiễn, điên cuồng lao lên. Vị trí nhìn như không gì phá nổi của Tiết Kinh Nhất đã bắt đầu xuất hiện nguy hiểm.

Mà quan trọng hơn đó là thành tích của học sinh năm đầu được nhân đôi.

Khi tới sáu giờ tối của ngày săn đầu tiên thì cuộc săn đã tới giai đoạn chót. Bất kể là ai thì Ngự lực cũng không phải là vô cùng vô tận.

Mà đại bộ phận người lúc này đều thừa dịp trời còn ánh sáng mà tìm kiếm nơi ẩn nấp tương đối an toàn, chuẫn bị ngủ ngoài trời một đêm.

Giờ phút này Tiết Kinh Nhất đang ờ trên một sườn núi, phía dưới có một đám đất đã được san bằng, lắp dựng lều trại.

Hiện giờ năm đồng đội của hắn đang ngồi quang đống lửa, so với đồng đội của Từ Duệ thì đồng đội của hắn hoàn mỹ hơn, toàn bộ đều là Ngự Giả.

Ánh lửa có vẻ cực kỳ bắt mắt nhưng bọn họ cũng không lo lắng mảy may. Ai tới tìm bọn họ gây phiền toái thì đúng là tự tìm đường chết.

- Chắc bên Từ Duệ cũng đã ngừng chiến đấu rồi. Tên mập mạp kia ngại tối.

Một nam nhân tóc ngắn tên Phùng Cần, vẻ mặt khá đẹp trai nói.

- Cũng chưa chắc. Cái tên kia ngày thường trông như lười nhác nhưng giờ khắc mấu cốt hắn sẽ không buông lỏng đâu.

Tiết Kinh Nhất ngồi trên một khúc gỗ, thần sắc nghiêm túc đáp. Vẫn là một câu nói kia, Từ Duệ tuyệt đối là kinh địch trong mắt hắn.

Thắng bại của song phương hoàn toàn chỉ cách nhau một đường.

Nhìn Ma Văn trong ngực, lúc này đã sáu giờ, dựa theo quy củ thì đây là lần đầu tiên công khai thành tích rồi.

- Các thí sinh dự thi chú ý. Lần đầu công bố thành tích bắt đầu.

Đúng lúc này thì trực thăng Ma Văn bay trên bầu trời truyền ra âm thanh vang dội, tỏa khắp núi rừng.

- Bắt đầu rồi.

Vẻ mặt Tiết Kinh Nhất nghiêm túc, thầm nghĩ, lỗ tai cùng dựng đứng lên, trong lòng không yên.

- xếp hạng đầu, số 1, đánh chết 65 người.

Nghe thấy tiếng nói này, thần sắc Tiết Kinh Nhất hơi thoải mái. May mà ngày đầu tiên đã dẫn trước cái tên Từ Duệ khó đối phó kia.

- xếp thứ hai, số 845, đánh chết 61 người.

- Hả?

Tiết Kinh Nhất đột nhiên thốt lên. vẻ mặt vừa rồi còn thoải mái lập tức thay đổi. Thành tích như vậy khiến Tiết Kinh Nhất cảm thấy bất ngờ.

- Sao lại thế?

Tiết Kinh Nhất thì thào, đồng tử cũng chuyển động. Hắn biết rõ Từ Duệ là số 2, dựa theo lý mà nói thì phải đứng thứ 2. Nhưng số 845 này từ đâu ra chứ? Xem số thứ tự thì hẳn là một kẻ vô danh.

Mà quan trọng hơn là người này lại chỉ kém hắn không có mấy, đuổi theo sát nút rồi.

Đám người Phùng Cần ngồi quanh đám lửa thần sắc cũng đại biến. Kết quả như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Tuy nhiên đó mới chỉ là bắt đầu. Sau đó người thứ ba là Từ Duệ đã bị đánh chết bởi số 845. Người xếp thứ tư của bị số 845 đánh chết nốt.

Trên cơ bản mười người đứng đầu thì có ba người bị đánh chết bởi số 845.

- Thế...

Sau khi danh sách mười người đứng đầu được công bố, đồng tử của Tiết Kinh Nhất đã co lại thành một khe nhỏ, sắc mặt tràn ngập vẻ khó tin, thậm chí còn có một tầng mồ hôi mỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play