Ước chừng trải qua ba giờ sau, Tiêu Hoằng mới hoàn thành tạo hình các văn lộ phức tạp này, nhìn qua thì rất rậm rạp, làm cho người ta có một loại cảm giác hoa cả mắt, trên cơ bản thì mỗi một chỗ trên bề mặt lõm này đều đã bị sử dụng một cách hợp lý, không sót lại chút nào.
Nhẹ nhàng dùng nước lạnh rửa mặt, lại uống vào mấy ngụm nước, Tiêu Hoàng liền một lần nữa ngồi về trước bàn, hít một hơi sâu, đồng thời tay phải khu động Ma Văn châu màu lam đậm, đặt ngón trỏ vào trong một ống nghiệm, bột phấn Hàn băng vạn năm cùng dần dần từ ngón tay của Tiêu Hoằng chảy ra, bay xuống vào trong ống nghiệm.
Trên cơ bản đã trải qua nhiều ngày luyện tập như vậy, Tiêu Hoằng đã có thể thành thạo khống chế Hàn băng vạn năm, ngón trỏ sẽ chảy ra phấn của Hàn băng vạn năm, gần như không hề cần nghiền nát nữa, trực tiếp sử dụng là được.
Đại khái chỉ nghỉ ngơi mười mấy phút, thu hồi Ma văn châu màu lam đậm, tinh thần của Tiêu Hoằng lại lần nữa tập trung lên, bắt đầu phối chế Ma Văn dịch từng chút một.
Sau đó chính là việc rót Ma văn dịch vào các văn lộ đã được khắc khi này, cuối cùng là kích hoạt.
Sau khi hoàn thành toàn bộ quá trình, Tiêu Hoàng trực tiếp xụi lơ trên ghế, cảm thấy thân thể như hư thoát, lại nhìn về phía mặt bàn, tại đó có một cái chiến Văn vô cùng phức tạp, trong các văn lộ có Để văn màu lam nhạt, trạm lam và thâm lam đan vào nhau, cùng với chủ văn giao hòa cùng một chỗ, xinh đẹp mà huyền ảo, nhất là bốn phía còn có các đường cong màu vàng thiên nhiên tạo thành của Kim nam thạch, trông lại càng thêm xa hoa.
Lần này, cùng là một lần mà Tiêu Hoàng dùng nhiều kỹ thuật của A Di La nhất.
Thở hổn hển mấy hơi, đợi khi thể lực có chút khôi phục, Tiêu Hoàng liền cầm Long Tức chiến văn vào tay, trực tiếp khu động, trong nháy mắt, trong tay Tiêu Hoằng liền hình thành một luồng năng lượng giống như đóa hoa màu lam, cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng có thể cảm nhận được, bên trong có khoảng 1500 cổ năng lượng.
Chậm rãi đi ra ngoài cửa, nhìn về phía vách tường cực dày bên kia, cùng với Ma Văn kiểm tra được khảm lên trên đó, hắn hơi nắm hai tay, bắt đầu chậm rãi hít một hơi.
- Rống... a...!
Một lát sau, Tiêu Hoằng hơi mở miệng, đột nhiên phát ra một tiếng rống, trong nháy mắt, chỉ thấy sóng âm từ trong miệng Tiêu Hoằng bắt đầu không ngừng bị phóng đại, cùng nhanh chóng tụ tập truớc mặt Tiêu Hoằng, hình thành các đường cong màu lam không theo quy tắc nào cả, mà những đường cong tổ hợp xong, sẽ hình thành một cảnh tượng rất kinh người, đó là một cái đầu rồng cực lớn, nhìn thoáng qua thì thấy có vẻ hơi trừu tượng.
Tiếp theo cái đầu rồng do sóng âm hình thành này không ngừng lại chút nào, đánh về phía vách tường cực dày phía truớc, nhanh chóng mở ra cái miệng, dường như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Oanh...!
Ngay sau đó, đầu rồng thật lớn này đã cha chạm vào vách tường, vách tường bằng gạch đá, bê tông này đã bị xé nát trước sức tấn công mãnh liệt này, các mảnh vụn nổ tung, làm cho người ta có cảm giác, giống như có một mũi khoan hợp kim to lớn đang đâm thẳng lên trên vách tường này.
Bụi đất tràn ngập sân, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, rất khó tưởng tượng ra, lực phá hoại như vậy lại chỉ do một tiếng hô tạo thành.
Đợi sau khi bụi bặm tản đi, lúc này Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng, vách tường đối diện đã hình thành một vết lõm bất quy tắc, trung tâm vết lõm này là một lỗ thủng lớn bằng nắm tay, có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau tường, thậm chí thông qua lỗ thủng này, Tiêu Hoằng còn có thể nhìn thấy trên vách tường phía sau cách đó mấy thước, còn có một vết lõm lớn bằng miệng bát.
Chỉ riêng cảnh tượng trước mắt này đã làm cho người ta phải sợ hãi, trên cơ bản thì đã có thể kết luận, uy lực nó đã hơn quá xa các Ma văn của Ngự Giả cấp ba bình thường khác.
Đồng thời, Ma Văn kiểm tra cùng đưa ra giá trị uy lực: 5422 điểm, con số này đã phi thường không tệ rồi, thậm chí so với Thần Âm chiến Văn thì còn cao hơn gần 500 điểm, điều này chủ yếu là do Tiêu Hoằng bỏ được hạ vốn gốc, các tài liệu đều là thứ vô cùng đắt đỏ, còn cả kỹ thuật văn trong văn và “nén ép” nữa.
Thần Âm chiến Văn chỉ dùng sóng chấn động để tấn công, còn Tiêu Hoằng thì đã thông qua kỹ thuật “nén ép”, gia tăng lực tấn công của sóng âm, do đó lực phá hoại tất nhiên sẽ mạnh hơn rồi.
Cẩn thận đi tới trước vách tường dày này, vươn tay khẽ sờ vào miệng lỗ, chỉ thấy vách tường vốn rất kiên cố, nhưng đã bị lần tấn công này hình thành vô số vết rách thật nhỏ, ngón tay miết một cái, các mảnh nhỏ đã lả tả rơi xuống.
Ngay khi Tiêu Hoằng quan sát trình độ hỏng hóc của vách tường, Lý Nhạc, thậm chí cả vài khách hàng cũ đã bị chấn động mạnh khi nãy làm cho kinh động, đều vươn đầu từ sảnh trước nhìn về phía này, kết quả là ai nấy đều mang sắc mặt đại biến.
Từ trước tới nay, trong mắt các khách hàng, Tiêu Hoằng là chuyên gia thẩm mỹ, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, rất rõ ràng, Tiêu Hoằng đã từ một chuyên gia thẩm mỹ, biến thành hủy diệt chi vương.
Nhất thời, mọi người đều chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
- Hoằng ca, cái này... dường như đã là bức tường thứ hai mà ngài phá hư rồi đấy, kiềm chế một chút đi!
Lý Nhạc hơi hồi thần lại, nhẹ nhàng nói.
- Sợ gì, hiện tại chẳng phải đây là nhà của chúng ta hay sao? Tìm người sửa lại là được, nhớ kỹ lần sau, cần phải làm chắc hơn nữa đấy!
Tiêu Hoằng nhìn Lý Nhạc một cái, cười nói.
Không hề nghi ngờ, lần này Long Tức chiến văn đã đạt được hiệu quả khiến Tiêu Hoằng phi thường vừa lông, cùng lúc đó, cứ mỗi một cái chiến Văn vô cùng khó khăn khi chế tác được sinh ra trong tay Tiêu Hoằng, thì cũng khiến cho hắn cảm nhận được sự tiến bộ của mình.
Trọng yếu hơn là, có chiến văn mạnh mẽ như Long Tức chiến văn này, sức chiến đấu của Tiêu Hoằng đã được nâng cao một bước, tuy rằng thực lực còn chưa bằng Miêu Thần, nhưng cùng đã có vốn để đánh một trận rồi.
- Được rồi, nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, thì thà lắp một bức tường hợp kim là xong, tuyệt đối chắc chắn, chỉ là đắt một chút, đại khái cần mười mấy kim tệ!
Lý Nhạc đáp.
- Ý kiến hay, cứ như vậy mà làm đi.
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, chào hỏi các khách hàng cũ một tiếng, sau đó xoay người tiến vào trong phòng, nhìn xem cơm trưa của đám người Lý Nhạc còn chút gì không, tiện tay ăn một chút.
Ăn xong hai cái chân gà, một bát cơm, Tiêu Hoằng lại một lần nữa quay về trong phòng ngủ, bắt đầu thiết kế linh thú khôi giáp cho Cầu Cầu.
Linh thú khôi giáp thuộc một loại Khí Văn, đối với Khí Văn, Tiêu Hoằng cùng không hiểu sâu như Ma Văn, may mà đây chỉ là Khí Văn của Ngự Đồ cấp năm, chỉ là loại nhập môn, bằng vào thực lực chế văn hiện tại của Tiêu Hoằng, cho dù không quen thuộc, thì cũng có thể chế tạo được một bộ.
Huống chi, khi trước Tiêu Hoằng cùng đã nghiên cứu qua các bộ sách về mặt Khí Văn
Đúng lúc này, trong nhà Miêu Đông Thăng, Miêu Đông Thăng đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng, biểu tình có chút âm lãnh, trước cái bàn viết rất có khí phách này, Miêu Thần đang cung kính đứng hầu.
- Theo suy luận của phụ thân, đám người Phác Dật thấy học sinh bí ẩn của Phân viện, sau đó lại vô duyên vô cớ té xỉu ư?
Miêu Thần nhẹ nhàng hỏi, nét mặt có vẻ nghi hoặc.
- Đúng là như vậy, Dược sư đã kiểm tra thương thế của bọn họ, phần cổ bị đánh một đòn nghiêm trọng, cũng không thu được dấu vết công kích của chiến Văn, hiển nhiên, có người đang trợ giúp học sinh bí ẩn của Phân viện này, phỏng chừng tám phần là Tập đoàn Khoa Long, chúng đã cho người bảo vệ học sinh bí ẩn của Phân viện này.
Miêu Đông Thăng nói, hắn cũng không biết, kẻ ra tay khi trước chính là người của Thánh điện kỵ sĩ đoàn.
- Đáng tiếc, lúc ấy ta không ở đó, nếu không thì học sinh bí ẩn của Phân viện sẽ không tròn thoát được đâu.
Giọng điệu của Miêu Thần tràn ngập vẻ tiếc nuối, có thể nói, hiện giờ hắn đã hận thấu xương tên học sinh bí ẩn của Phân viện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT