Mãi đến giờ, Lục Quần vẫn không dám tin được tên học sinh Phân viện kia lại có thực lực xuất sắc như thế.
"Không thể nào, không thể nào."
Trong lòng Lục Quần lặp đi lặp lại mấy chữ này, không ngừng tự an ủi mình.
Chiến văn do Tiêu Hoằng chế tạo ra chắc chắn là phế văn, nhưng mồ hôi
trên trán đã làm lộ rõ trong lòng hắn không yên cỡ nào.
Dựa vào
thực lực Ngự giả cấp hai, hắn có thể thấy rõ chiến văn trong tay Tiêu
Hoằng xảo diệu cỡ nào, trong đó có những văn lộ dường như dùng biện pháp quái dị tiến hành nén cùng đơn giản hóa.
Nhìn lại học sinh Phân
viện Tây Tân bên dưới đã bắt đầu hô to học sinh Phân viện, hơn nữa âm
thanh càng lúc càng lớn, đã gần đến mức sôi trào.
Hiện giờ sờ dĩ
Phân viện có thể xác lập một chút địa vị ở Thái Ngô thành, hoàn toàn là
dựa vào Tiêu Hoằng, bây giờ coi như họ được tận mắt chứng kiến sự lợi
hại của học sinh Phân viện bí ẩn.
Điều này mang tới áp lực cực lớn lên Lục Quần, tuy rằng động tác vẫn rất nhanh, nhưng rõ ràng đã rối loạn.
Tiêu Hoằng ở phía bên kia, bị kính râm cùng mặt nạ che đậy, mọi người không
thể nhìn thấy biểu tình của Tiêu Hoằng, lúc này Tiêu Hoằng đang khởi
động chiến văn Ngự đồ cấp năm vừa chế tạo xong.
Nháy mắt, trên
cánh tay Tiêu Hoằng hình thành đường văn năng lượng màu lam nhạt, tuy
rằng cấu tạo đơn giản, nhưng vẫn vô cùng sáng lạn.
Đồng thời
tiếng hoan hô toàn bộ lễ đường đã đạt tới đỉnh điểm, không hoàn toàn là
vì Ma Văn do Tiêu Hoằng chế tạo tốt cỡ nào, mà là vì họ xác định chỉ cần không có gì đột xuất, bọn họ đã có thể hung hăng chà đạp cái Lục Quần
kiêu ngạo vừa rồi ở dưới chân mình.
Đối với âm thanh ồn ào này,
Tiêu Hoằng cùng không phát ra lời gì, mà chỉ vươn một ngón tay, đặt ở
trước miệng, làm ra động tác "im lặng".
Xoạt!
Nháy mắt khi Tiêu Hoằng làm động tác này, lễ đường lập tức im ắng, không còn một chút tiếng vang.
Ngay cả Lạc Tuyết Ninh ngồi ờ hàng đầu nhìn thấy hành động này, khóe mắt
củng co giật, nàng nghĩ không rõ, tên Tiêu Hoằng quáu gở đến lạnh lùng
kia, vào lúc này lại có sức hút đến thể.
Tiêu Hoằng lúc này đã
xoay người, nhắm năm ngón tay vào bia Ma Văn, ngay sao đó, năm ngón tay
của Tiêu Hoằng bắn ra năm tia sáng có màu sắc khác nhau, tiếp theo quấn
thành một chùm sáng đánh lên bia Ma Văn.
Giá trị uy lực: 588 điểm.
- Oa...
Ngay khi biểu hiện ra con số này, trong lễ đường liền vang lên tiếng rong to.
588 điểm, đã gần với uy lực Ngự đồ cấp sáu, quan trọng hơn là Ma Văn do
Tiêu Hoàng sử dụng là sản phẩm chế tạo tốc hành trong 4 phút.
Một cái sản phẩm tốc hành đã đạt tới uy lực, thậm chí vượt xa Ma Văn mà Chể Văn Sư binh thường tỉ mỉ tạo hình, cái này thật là quá đáng.
Hơn nữa vừa rồi bọn họ nhìn Tiêu Hoằng tiến hành bắn ra, rõ ràng thấy được
quá trình phóng ra bó năng lượng cũng khá hoa lệ, 4 phút ngắn ngủi lại
có thể cấu trúc tinh diệu như vậy, điều này khiến người ta khó mà tin
được.
Người trong lễ đường đều nhìn nhau, trong ánh mất tràn ngập kinh ngạc
Thậm chí có những học sinh tràn ngập ánh mắt hâm mộ, tuy rằng trong tay Tiêu Hoằng chỉ là sản phẩm tốc hành, nhưng mà tuyệt đối tốt hơn chiến văn mà họ đang dùng, nếu có thể lấy được, vậy thì tốt rồi.
Người có ý
nghĩ như thế cũng không ít. nhìn Tiêu Hoằng thu hồi chiến văn Ngự đồ cấp năm tiện tay ném lên bàn. số ít học sinh đã bắt đầu tính toán làm sao
mới lấy được nó?
- Bây giờ là 5 phút 21 giây, nếu ngươi có thể hoàn thành trong vòng 8 phút, hơn nữa làm ra Ma Văn có uy lực đột phá
900 điểm, vậy ngươi sẽ thắng.
Tiêu Hoằng liếc Lục Quần, nói.
Nhưng mà lời này tuy rằng binh thản, nhưng truyền vào tai Lục Quần lại là
châm chọc. Dùng chiến văn Ngự đồ cấp năm tốc hành đột phá uy lực 900
điểm, cái này rõ ràng là trò cười. Cho dù mời Sài Tang bên dưới lên đây
cũng làm không kịp, hơn nữa uy lực 900 điểm, đã là chiến văn tiêu chuẩn
Ngự đồ cấp chín.
Hiện giờ trong lòng Lục Quần đã nóng giận cực
điểm, hận không thể trực tiếp ra tay bóp chết Tiêu Hoằng tại chỗ. Nhưng
mà hiện giờ hắn lại làm chiến văn, trong lòng đã bắt đầu nghĩ tới chiêu
sau, hoặc là tìm cách xuống thang, rõ ràng lời hắn nói vừa rồi đã đắc
tội chết.
3 phút sau, Lục Quần mới chế tạo xong Ma Văn, tổng cộng mất 8 phút 21 giây, kém xa tiêu chuẩn.
Tiếp theo thử nghiệm uy lực, chỉ có 501 điểm.
Cảnh này lập tức dẫn tới một trận cười to trong lễ đường, phần lớn học sinh
lớn tiếng đều là học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, muốn lợi dụng ngôn
ngữ làm nhục Lục Quần.
Còn Trình Thiếu Vĩnh vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ là khóe miệng sắp chạm tới mang tai.
- Thế nào, ghi hết hình ảnh vừa rồi chứ?
Trình Thiếu Vĩnh hỏi trợ thủ bên cạnh.
- Viện trưởng, ngài yên tâm, đều đã ghi lại hết.
Trợ thủ nói.
- Nhớ kỹ, đợi kết thúc tỷ thí, ngươi liền truyền nó ra ngoài, sau đó
tuyên truyền khắp nơi, tiêu đề thì dễ thôi sẽ là: Phân viện Tây Tân, lấy lại thể diện cho Học viện Tây Tân Ma Văn.
Trình Thiếu Vĩnh phân phó tiếp.
Thôi Uyển Bác ngồi bên cạnh nghe Trình Thiếu Vĩnh nói như vậy, lắc đầu bất
đắc dĩ. Nhưng mà trong biểu tình lại mơ hồ có chút vui mừng, an ủi.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở bên trên nhìn con số trên bia Ma Văn, không có quá nhiều cảm giác, chỉ là cười khẽ. Thắng thua rõ ràng, Lục Quần mới vừa
rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, bây giờ thua bầm dập.
- Thật là không ra gì, là ai cho ngươi dũng khí nói ra những lời kiêu ngạo khi này.
Tiêu Hoằng nói, sau đó đẩy kính lên, liền xoay Người chuẩn bị đi.
Lời nói khắc nghiệt của Tiêu Hoằng cũng đưa tới một trận cười vang ở bên dưới.
Ngay cả Lạc Tuyết Ninh cùng cười nhàn nhạt, chỉ duy nhất Sài Sương sắc mặt
vẫn vô cùng khó coi. Theo nàng thấy, đây là lời kịch của nàng mới đúng.
- Chờ đã!
Thấy Tiêu Hoằng quay đầu muốn đi, bỗng nhiên Lục Quần cao giọng hô lên.
- Ngươi còn muốn gì?
Tiêu Hoằng nghiêng đầu hỏi.
- Trận này không tính, đấu một lần nữa, lần này chúng ta đấu Ngự giả cấp một, ngươi có dám không?
Ánh mất Lục Quần trừng Tiêu Hoằng, khiêu chiến.
- Ngươi?
Tiêu Hoằng chỉ kéo một chữ thật dài, tiếp theo khẽ lắc đầu, xoay người muốn đi.
Rõ ràng, tuy rằng động tác Tiêu Hoằng rất nhỏ, nhưng tuyệt đối là trắng
trợn không thèm nhìn tới Lục Quần, khiến Lục Quần vừa thẹn vừa giận.
- Thắng xong muốn đi, đừng mơ!
Ngay khi Tiêu Hoằng đặt chân lên cầu thang, Lục Quần xấu hổ đến cực điểm rút ra chiến văn thường dùng của mình, khởi động, bắn ra lưỡi dao chữ thập
màu bạc về phía tay phải của Tiêu Hoằng.
Nếu bị đánh trúng, Tiêu
Hoằng không nguy hiểm tính mạng, nhưng tay phải chắc chắn bị phế, tài
nghệ chế văn của Tiêu Hoằng cũng xong đời.
Mọi người bên dưới tự
nhiên chú ý tới cảnh này, toàn bộ biến sắc. Nhất là phía Phân viện Tây
Tân, trong ánh mắt khiếp sợ đã tràn ngập căm tức, rõ ràng là thua không
chịu nổi, còn muốn hủy diệt chế văn Sư giỏi hơn hắn.
Đê tiện! Hèn hạ!
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người.
Mộ Khê Nhi thấy cảnh này, tay che miệng, sắc mặt trắng bệch, biểu tình lo lắng khiếp sợ.
Tiêu Hoằng có tính cảnh giác cực cao tự nhiên chú ý tới hành động đê tiện của Lục Quần, phản ứng lại cực nhanh.
-Khốn kiếp!
Đối với thứ đánh lén muốn phế người ta, Tiêu Hoằng làm sao không giận?
Nhanh chóng xoay người tránh né, đồng thời tay của Tiêu Hoằng xẹt qua
bao Ma Văn, nháy mắt khởi động Ma Văn Châu lam đậm cùng Hấp Bàn chiến
Văn.
Nháy mắt trên tay phải Tiêu Hoằng đã hình thành đường văn
năng lượng rắc rối của Hấp Bàn chiến Văn, đồng thời sợi màu lam đã hiện
lên tay phải.
Không chút chần chờ, Tiêu Hoằng xoay người như chớp vươn tay về phía Lục Quần, một đoàn ánh sáng lam hiện ra trên bàn tay.
Ngay sau đó, không chờ Lục Quần phản ứng lại, chỉ cảm thấy lực hút cực mạnh khiến bản thân không thể chống lại lan tràn tới.
Khoảng khắc sau, thân thể Lục Quần lóe lên đă bị Tiêu Hoằng chộp lấy, năm ngón tay xiết cổ Lục Quần, kéo hắn lên cao.
Lục Quần không ngừng giãy giụa, vẫn không có tác dụng gì, càng làm cho Lục
Quần khiếp sợ là trong nháy mắt hắn cảm thấy ở trên cổ có thứ gì đó lành lạnh lặng lẽ rót vào trong máu. Khác với hơi lạnh bình thường, thứ hơi
lạnh này có thể đông cứng Ngự lực của hắn, làm cho hắn không thể vận
chuyên Ngự lực trong thời gian ngắn.
- Cái gì...
Trong lòng Lục Quần hoảng sợ, tiếp theo liều mạng giãy giụa, nhưng không có chút hiệu quả.
Mọi người bên vừa rồi còn khẽ xôn xao, lúc này liền lặng ngắt như tờ. Mọi
người kinh ngạc nhìn cảnh bên trên bục giảng, thậm chí nhiều người vừa
nãy không thể thấy rõ Lục Quần làm sao chạy tới tay Tiêu Hoằng.
Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là học sinh Phân viện bí ẩn kia nổi
giận, hơn nữa trận đấu văn mới đó đã trở thành đánh nhau trực tiếp.
Còn ở giữa mọi người, lúc này khiếp sợ nhất lại chính là Lạc Tuyết Ninh,
sắc mật Lạc Tuyết Ninh trở nên tái nhợt, mắt trợn to, biểu tình này hiếm khi xuất hiện trên mặt nàng, lần này tuyệt đối là ngoại lệ.
Loại rung động này không phải vì Tiêu Hoằng ra tay, mà là văn năng lượng Hấp Bàn trên cánh tay Tiêu Hoằng.
Ngồi ở hàng trên cùng, Lạc Tuyết Ninh có thể thấy rõ trên văn năng lượng Hấp Bàn có một tầng Để văn nhàn nhạt.
Thân là đồ đệ của A Di La, Lạc Tuyết Ninh tự nhiên nhận ra kỹ thuật vang danh của A Di La, nhưng làm sao Tiêu Hoằng biết được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT