Đối với Hấp Bàn chiến văn của Tiêu Hoằng chế tạo ra, đơn thuần từ trình
độ lưu loát của Để Văn cùng với độ tinh diệu của khung hình Ma văn mà
nói cũng không tệ. Tiêu Hoằng so với A Di La kém cách xa vạn dặm, nhưng
điều A Di La không có, chính là loại kỹ thuật văn trong văn mà Tiêu
Hoằng học được từ trong Ma văn châu.
Cầm lấy khối Ma Văn trong
lòng bàn tay, cẩn thận rót Ngự lực vào trong đó, trên mặt Tiêu Hoằng rốt cục toát ra ý như trút được gánh nặng, cảm giác thành công thật thoải
mái.
Bởi vì trước đó như trước thêm vào một lượng lớn Hàn băng
vạn năm, nên số lần sử dụng cùng gia tăng trên diện rộng, ước chừng hơn
1000 cổ năng lượng, cùng đủ cho Tiêu Hoằng dùng tốt một thời gian.
Vừa khu động Hấp Bàn chiến Văn lập tức ở chỗ cánh tay Tiêu Hoằng, liền hình thành một năng lượng văn phức tạp, thông qua Ngự lực điều động chỉ thấy trong hai bàn tay Tiêu Hoằng đã nhiều thêm một đoàn năng lượng thể màu
lam sẫm.
Nhẹ đưa tay về phía cái gối ở đầu giưởng ngay cách đó
không xa, Tiêu Hoằng đột nhiên khống chế Hấp Bàn chiến Văn hút thu một
cái.
Vèo!
Ngay tức thì cái gối dưới sức hút tinh chuẩn,
rất nhanh bay lên, tiếp theo bị Tiêu Hoằng chộp vào tay, chỉ cần Ngự lực khống chế đúng chỗ, chộp lấy đơn giản dễ dàng.
Thấy vậy, trên mặt Tiêu Hoằng toát ra vé đắc ý nho nhỏ, rồi giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vừa tìm được món đồ chơi ưa thích.
Một lần nữa ném trở lại cái gối trên đầu giưởng, Tiêu Hoằng liền chậm rãi
giơ lên hai tay, bàn tay nhắm ngay trần nhà, lại lần nữa mở ra Hấp Bàn
chiến Văn.
Lúc này, chỉ thấy dường như hai tay của Tiêu Hoằng có
gắn nam chàm, thân thể hắn đang ngồi trên ghế, đột nhiên treo lơ lửng
giữa trời, tiếp theo hai tay liền hút dính trên trần nhà.
- Có chút ý tứ!
Tiêu Hoằng cười cười, thì thào tự nói, đồng thời hai chân cũng sinh ra hai
điểm hút, dùng một chút lực hất thắt lưng bụng về phía trước, lập tức
hai chân của Tiêu Hoằng đồng dạng hút dính trên trần nhà, nhin qua giống như một con nhện biến dị to lớn dính trên trần nhà. Sau đó có vẻ vụng
về di chuyển từng chút từng chút trên trần nhà.
Một người sống di chuyển bằng phương thức này, ít nhiều khiến cho người ta cám thấy thật quái dị.
Trài qua ban đầu thích ứng, vài phút sau, tốc độ bò sát của Tiêu Hoằng trên
vách tường đã nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể sử dụng lực hút
Hấp Bàn chiến văn, từ trần nhà vọt tới trên tường.
Loại cảm giác
bò sát trên vách tường này làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Đồng thời không ngừng bò sát, cùng làm cho ý nghịch ngợm của Tiêu Hoằng
nổi lên.
Tiếp theo chỉ thấy Tiêu Hoằng cứ như vậy từ trần nhà di
chuyển tới trước cửa, mở cửa, sau đó cùng cứ như vậy dán sát trên tường
di chuyển ra ngoài, bắt đầu ở trên vách tường khá cao ở phía sau viện,
di chuyển qua lại, sau một lúc quen thuộc hắn thực hiện ý đồ kết hợp
Linh Xà của bản thân vào nó, giúp cho tính linh hoạt nâng cao thêm một
bước.
Sau một lát, Tiêu Hoằng bỗng nhiên cảm thấy, một người cứ
di chuyển tới lui trên vách tường như vậy rất nhàm chán, vì thế liền ghé mắt nhìn tới phòng Lý Nhạc, hiện giờ đã nửa đêm về sáng, đèn trong
phòng Lý Nhạc đã tắt, cửa đóng kín.
Tròng mắt trong mắt khẽ đảo
tới lui, Tiêu Hoằng liền toát ra một chút ý cười gian tà, tiếp theo
giống như con thằn lằn không một tiếng động bò tới phía trên cửa phòng
Lý Nhạc, gõ cửa phòng vài cái.
- Ai đó?
Lúc này Lý Nhạc đang ngủ say, nghe tiếng gõ cửa liên tiếp, Lý Nhạc mặc áo ngủ bông đỏ,
hơi ngái ngủ mở ra hai mắt nhập nhèm, giụi giụi, trong giọng nói chứa
đầy bất mãn.
Tiếp theo Lý Nhạc cũng không có nghĩ nhiều, vừa ngáp liên tục, vừa đi tới cửa mỡ cửa ra, kết quả trước cửa lại rỗng tuếch,
không có ai?
Lý Nhạc đang trong cơn ngái ngủ nửa mộng nửa tỉnh, nhìn thấy một màn như thế ít nhiều có chút nghi hoặc,chẳng lẽ là nghe lầm?
-Hày, Lý Nhạc!
Ngay lúc Lý Nhạc vừa định đóng cửa lại, vào ngủ tiếp, chỉ thấy cái đầu của
Tiêu Hoằng không hề có dấu hiệu báo trước từ trên cao thòng xuống, xuất
hiện ở trước mặt Lý Nhạc, đồng thời lớn tiếng kêu.
Lý Nhạc đang
lúc mơ mơ màng màng, lúc này duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có một cái
đầu xuất hiện trước mặt, không có thân mình, loại cảnh tượng này vượt
qua lẽ thường, không khỏi làm cho Lý Nhạc trợn tròn mắt.
- Ái...
Tiếp theo Lý Nhạc chỉ phát ra một tiếng như vậy, mí mắt lật ngược, ngã ngửa về phía sau, trực tiếp bị dọa cho ngất xiu.
-Này!
Nhìn thấy bộ dáng Lý Nhạc như thế, Tiêu Hoằng ít nhiều có chút bất ngờ. Tên
này lá gan cùng quá nhỏ đi. Hắn thật tình không biết: hơn nửa đêm thình
lình hiện ra một cái đầu, còn hét lớn một tiếng, rốt cuộc là cảnh tượng
dọa người biết bao.
Lúc này, Tiêu Hoằng cũng không dám chậm trễ,
hiển nhiên vui đùa có hơi quá trớn rồi. Từ trên vách tường nhảy xuống,
Tiêu Hoằng liền đỡ Lý Nhạc lên, vạch mí mắt, lại sờ sờ động mạch trên
cổ, thấy cũng không có gì khác thường.
- Hẳn là bị dọa ngất xỉu đây!
Tiêu Hoằng làm ra phán đoán như thế, rồi ôm Lý Nhạc thảy lên giường, đắp chăn cho hắn, sau đó quay về phòng mình.
Thu hồi Hấp Bàn chiến Văn. Tiêu Hoằng cũng cố dỗ mình vào giấc ngủ.
Rất nhanh trời sáng, sau khi vệ sinh, dọn dẹp các thứ linh tinh trong phòng cho vào túi hành trang. Tiêu Hoằng đi ra tiền thính, liền nhìn thấy Lý
Nhạc đang chuẩn bị bữa sáng, đồng thời thao thao bất tuyệt kể lại chuyện đêm qua.
- Ta nói cho các ngươi biết, đêm qua ta nhìn thấy
một cái đầu, xuất hiện ở trước mặt ta, còn lên tiếng chào ta. trời ạ!
Dọa ta chết khiếp!
Lý Nhạc vừa dọn một mâm thịt bò đặt trên bàn ăn, vừa thần bí nói với đám người Lâm Tử.
- Thôi đi Lý Nhạc! Nhìn ngươi nghi thần nghi quỷ, phòng chừng là ngươi nằm mơ đi!
- Đáng đời! Ai bảo ngươi suốt ngày cứ lôi lôi kéo kéo Phương Đình của
tiệm trang phục đi xem phim kinh dị, hù dọa tiểu cô nương nhà người ta
hoảng sợ rúc vào trong lòng ngươi!
Đám người Lâm Tử lộ về khinh thường nói, đồng thời cầm chén theo thứ tự đi xới cơm.
Lúc này Lý Nhạc, bị những người này nói vậy, cùng có chút không biết chính
xác chuyện đêm hôm qua rốt cuộc là nằm mơ, hay là tận mắt nhìn thấy, về
phần hình dáng cái đầu, đang lúc mơ mơ màng màng hắn không thấy rõ. Vừa
lúc nhìn thấy Tiêu Hoằng tóc hơi rối từ từ đi vào tiền thính, Lý Nhạc
hỏi ngay:
- Hoằng ca! Huynh luôn cảnh giác, đêm qua có phát hiện một cái đầu người bay tới bay lui ở trong sân hay không?
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn Lý Nhạc một cái, nếu hắn không nhận ra, Tiêu Hoằng
tự nhiên cũng không định thừa nhận, bước chân hơi dừng một chút, tùy ý
nói:
- Ngươi đi uống thuốc đi!
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, lập tức Lý Nhạc cùng cảm thấy kỳ quái, hay đúng thật là mình nằm
mơ? Nhưng mà mộng cùng quá thật đi chứ?
- Còn nữa, Lý Nhạc! Chuyện ta giao cho ngươi, thế nào rồi?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Ái chà! Không tệ lắm, hai phòng này, Trạch Lôi gia tộc bọn họ đã
thuận bán cho chúng ta, hiện tại đang làm thủ tục giao nhận, phỏng chừng cuối tuần là xong.
Lý Nhạc thành thành thật thật đáp lại.
- Ta đưa cho ngươi một ngàn kim tệ, còn lại bao nhiêu?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Mấy chục kim tệ! Tuy nhiên, mấy ngày này Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ còn lợi nhuận không ít.
Lý Nhạc ngẫm nghĩ rồi đáp.
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, khẽ gật gật đầu, cũng không có nói gì, sau một
lúc, trong đầu hắn bắt đầu lập kế hoạch. Hiện tại ý tưởng của Tiêu Hoằng là không ngừng lớn mạnh, không chỉ phương diện kinh doanh, mà còn về
phương diện sức chiến đấu, bởi vì chỉ có như vậy mới có vốn để sống yên.
Ngay lúc Tiêu Hoằng cùng Lý Nhạc nói chuyện kế hoạch với nhau, Ma Văn thông
tin trong mình Tiêu Hoằng bông nhiên truyền đến một tràng rung động, lấy ra vừa thấy là một tin nhắn: “Dựa theo hiệp ước trước đây, hội biểu
diễn lần thứ hai trả thù lao 3000 kim tệ, đã nhập vào tài khoản của
ngươi. Mai Kiệt.”
Nhìn thấy tin nhắn như vậy, Tiêu Hoằng tuy rằng bình thản, nhưng trong ánh mất đã hiện lên một chút tia sáng. Khoảng
thời gian này, bởi vì chế văn cùng với mua cửa hàng, quá thật tiêu phí
của Tiêu Hoằng không ít tiền. 3000 kim tệ này đến quả thật là tới đúng
lúc.
Tiện tay cầm lấy bản đồ khu vực trên bàn, nhìn thoáng qua,
sau đó, Tiêu Hoằng dùng bút đỏ từ khu vực mình, vòng một vòng bốn cái
cửa hàng.
- Bốn nhà này là mục tiêu kế tiếp, ngươi Hãy đi đàm
phán thu mua, tận khả năng toàn bộ mua lấy, giá tiền cứ tính, nhưng
không thể coi tiền như rác. Một khi đàm phán thỏa đáng, cần tiền tới tìm ta. Mặt khác mười con con thỏ trong sân, chãm sóc cho tốt một chút!
Tiêu Hoằng đưa bản đồ tùy tay đánh dấu cho Lý Nhạc, phân phó.
Tiếp theo liền bắt đầu cắm đầu lùa cơm. Ăn xong Tiêu Hoằng đứng dậy cầm lấy
túi hành trang, bước vào Ma Văn Xa, lập tức tiến đến hướng học viện dốc
lòng cầu học.
Trong óc tiếp tục bắt đầu lo lắng sự tình liên quan tới Văn đan trị bệnh. Dù sao sở dĩ Tiêu Hoằng liều mạng học tập như
vậy, cùng lúc với chiến Văn, về phương diện khác chính là Văn đan trị
bệnh.
Có thể nói, lần này văn đan trị bệnh trên cơ bản đã dùng
hết bình sinh sở học của Tiêu Hoằng rồi, có thành công hay không cùng ở
lần này. Bởi vậy trước tình huống như vậy, Tiêu Hoằng trừ không yên tâm
ra, còn tận khả năng làm tốt hết thảy chuẩn bị. Với lại có Nội Ngự pháp, Tiêu Hoằng cùng muốn nhanh chóng tiến hành huấn luyện.
Lái xe
chạy vào Học viện Tây Tân Ma Văn, Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện: bên
trong sân trường, tất cả thủ vệ đã toàn bộ rút lui, chỉ để lại Bối La
quân đội tốp năm tốp ba xuất hiện, thần sắc đều đã trở nên vô cùng thoải mái.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng cũng không tỏ vẻ gì
kinh ngạc, hắn đã biết tin Thánh điện kỵ sĩ đoàn tới đây rồi, phỏng
chừng lần này, thế lực quân đội Duy Lâm ở Thái Ngô Thành sắp trở nên
nguy ngập. có lẽ dựa theo kế hoạch của Lạc Tuyết Ninh sẽ cấp cho quân
đội Duy Lâm đả kích trầm trọng, đồng thời, sẽ dồn toàn bộ lực chú ý vào
“bóng đen”.
- Ồ ?
Ngay thời điểm Tiêu Hoằng suy nghĩ lung tung trong đầu, thằn sắc hắn bỗng nhiên vừa động.
Bởi vì Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện bên trong sân trường, trước mỗi một
cái màn hình lớn đều vây quanh đầy học sinh. Tất cả đều mở lớn hai mắt
đầy vẻ khó tin, mà còn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình
lớn.
“ Sao có nhiều người như vậy?” Tiêu Hoằng có hơi kinh ngạc,
lập tức ở trong Ma Văn Xa nhẹ nhàng lấy tay vạch một cái, một Ma Văn
hình ảnh hiện lên, sau khi đạt thành tần số cùng điện ảnh và truyền hình ở sân trường.
Lúc này, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy, bên
trong màn hình nhỏ trước mắt, Sài Sương cùng một nam nhân dáng người hơi thấp bé đứng cùng nhau. Thông qua phụ đề, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy
chuẩn xác, người này dáng người thấp bé, làn da trắng nõn, tên là Lục
Quần, là học sinh của Học viện Long cầm Ma Văn.
Đối với thứ này,
Tiêu Hoằng cũng không có để ý nhiều lắm, trước đó hắn cùng nghe nói qua, Sài Sương từng đi tới Ngân Hiểu Thành, đánh cho học sinh nơi đó thất
bại tơi bời, người ta đương nhiên tức giận, vì thế Lục Quần liền tìm đến đây, tiếp tục so tài một lần với Sài Sương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT