- Ôi trời ơi!

Tiêu Hoằng thầm kêu. Xuất phát từ nhiệt tình đối với chế văn, lúc này toàn thân Tiêu Hoằng có cảm giác như lên thiên đường vậy.

Do đó cũng có thể thấy Tập đoàn Khoa Long trước đây, hoặc là Công ty Mỹ Nhân đối với Miêu Đông Thăng coi trọng biết bao. Chỉ tiếc là Miêu Đông Thăng lại không hề cảm kích, trực tiếp vỗ mông chạy lấy người.

Đương nhiên Tập đoàn Khoa Long sở dĩ lấy lòng Miêu Đông Thăng như vậy cũng bởi vì bản thân Chế Văn Sư rất ít, có thể ra mặt hầu như chẳng có ai.

- Tất cả những thứ này đều chế tác theo ý Miêu Đông Thăng, hao tổn 4000 kim tệ. Không biết lão đại có cần thay đổi không?

Thượng Mặc cẩn thận hỏi.

- Đều tốt lắm rồi, không cần sửa đổi nữa. Ta cũng không cần nhiều như vậy.

Tiêu Hoằng không mặn không nhạt đáp, sau đó ngồi trên đài công tác khổng lồ,

thấy ngay cả ghế thủy tinh cũng đặc chế, có thể tùy ý thay đổi thư thế, khiến người sử dụng lúc nào cũng thấy thoải mái nhất.

Còn ba người quản lý và hai mươi công nhân đều đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tiêu Hoằng, dường như giờ khắc nào cũng đợi lệnh hắn vậy.

- Ở đây có ai từng có kinh nghiệm làm trợ thủ cho Chế Văn Sư không?

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua mấy người này, mở miệng hỏi.

Lúc này có hai người nhỏ nhắn, nơm nớp lo sợ, khẽ giơ tay rồi cẩn thận nói.

- Hai người chúng ta ... Trước đây đã từng làm trợ thủ cho Miêu Đông Thăng một thời gian.

- Tốt lắm, vậy thì hai người các ngươi đi.

Tiêu Hoằng cũng không muốn nói nhiều, tuyển chọn hai người này, sau đó ý bảo những người khác mang toàn bộ dụng cụ vào tài liệu tiến vào.

Mọi người đều đi ra khỏi phòng chế văn, chuẩn bị dựa theo phương pháp của Tiêu Hoằng. Kết quả lại thấy Mộ Khê Nhi mặc một bộ quần áo thường từ trong sân thể dục đi tới, trong lòng ôm Cầu Cầu không ngừng ngáp.

Nhìn đám Thượng Mặc thành thành thật thật đang nhìn vào đám tài liệu được khuân vào phòng chế văn, giống như những công nhân bình thường, thần sắc Mộ Khê Nhi hơi thay đổi, vẻ mặt lộ vẻ bất ngờ mờ nhạt.

- Hả? Thượng thúc, ngài đang...

Thấy An Vinh đang è cổ khiêng một bó Hương huỳnh thảo, Mộ Khê Nhi hơi tò mò. An Vinh này trước kia đến chút vật nhỏ cũng không mang hộ ai.

- Không có cách nào khác. Tiêu lão đại sai mà.

An Vinh khiêng Hương huỳnh thảo, thần sắc bất đắc dĩ nói.

- Tiêu lão đại?

Mộ Khê Nhi hơi ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại mới hiểu là Tiêu Hoằng. Nhưng lúc trước bọn họ không phải rất chướng mắt với Tiêu Hoằng sao? Sao hôm nay lại thế này?

- Hương huỳnh thảo đâu?

Đúng lúc này thì trong phòng chế văn truyền ra giọng nói trầm thấp của Tiêu Hoằng.

Nghe thấy những lời này, An Vinh cũng không dám chậm trễ, vội vàng đáp.

- Lão đại, tới ngay đây.

Nói xong hắn liền vác cái thân mập mạp chạy về phía phòng chế văn.

Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng chế phục những người này thế nào nhưng Mộ Khê Nhi thấy mọi người có thể hòa thuận sống chung là đã cao hứng lắm rồi.

Cẩn thận đi tới, Mộ Khê Nhi liền có thể thấy Tiêu Hoằng đang chuẩn bị tài liệu, cũng nói những hạng mục công việc cần chú ý với hai gã trợ thủ, không chú ý tới việc nàng đã tới cửa.

Thấy Tiêu Hoằng lạnh lùng chăm chú như vậy, Mộ Khê Nhi lần đầu tiên cẩn thận quan sát Tiêu Hoằng. Trong mắt nàng, Tiêu Hoằng không có thân thể cường hãn, cũng không có khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có một loại mị lực nói lên lời. ít nhất đó là trong mắt Mộ Khê Nhi.

Tuy nhiên khi thấy Tiêu Hoằng bận bù đầu bù cổ như vậy, Mộ Khê Nhi cũng không tiến tới quấy rầy mà chỉ lẳng lặng đứng đằng xa. Còn Cầu Cầu tì đang nằm ngủ gật.

Tiêu Hoằng vẫn chăm chú chế tạo Ma Văn, cũng không chú ý tới Mộ Khê Nhi xa xa, hướng hai gã trợ thủ phân công công tác. Tiêu Hoằng bắt đầu với mấy chục Bạch ngọc thạch đã mãi tốt ở trên đài công tác.

Sau đó hắn quay đầu lại chế tác Ma Văn dich. Hiện giờ chế tác Ma Văn dịch cũng không giống như ở nhà Tiêu Hoằng, sử dụng ống nghiệm mà dùng một số lọ thủy tinh một lít.

Cảnh tượng như vậy đối với chế tác Ma Văn dịch mà nói tuyệt đối có thể nói là khoa trương, thậm chí một số người còn lo Tiêu Hoằng chế nhiều Ma Văn dịch như vậy sẽ không thể dùng hết.

Ma Văn dịch bình thường có hiệu quả đại khái trong vòng bốn tiếng. Nếu Chiến Văn dịch quý báu thì thời hạn có hiệu lực chỉ miễn cường duy trì trong hai giờ, nếu không sẽ biến chất.

Hơn nữa bọn họ có thể nhận thấy rõ ràng Tiêu Hoằng chế tạo ra Ma Văn dịch đều là phải một loại mà là mười mấy loại, số lượng dự trừ bao nhiêu cũng không đều.

Nhiều Ma Văn dịch như vậy tuyệt đối là mấy chục là, ngắn ngủi bốn tiếng có thể dùng hết sao?

Người này không phải không hiểu cả trình tự chế tác Ma Văn đó chứ? Nhìn thủ đoạn của hắn trước đây thì cũng không giống mà.

Đây là ít nhiều nghi vấn trong lòng người khác. Tuy nhiên vẫn phải nói là không ai dám can đảm nói lên nghi ngờ của mình.

Ngồi trên đài công tác, Tiêu Hoằng nhìn liếc qua Ma Văn dịch và Tái thạch trước mặt, vẻ mặt hơi hưng phấn, trong lòng lập tức bắt đầu sinh ra cảm giác phong phú. Trong mắt người khác thì đây đúng là công tác mệt nhọc nhưng trong mắt hắn thì đây chính là cơ hội luyện tập tốt tới không ngờ.

Đơn giản mãi Tà tiêm đao và Châm đầu đao một chút, Tiêu Hoằng hơi điều chỉnh tâm tính, nhớ lại hình ảnh tưởng tượng trong đầu một lần nữa, sau đó cầm một khối Tái thạch tạo hình như rồng bay phượng múa.

Động tác của hắn thành thạo vô cùng. Chỉ trong ba phút trên Tái thạch đã hình thành hoa văn đầy đủ, sau đó rót Ma Văn dịch vào, kích hoạt. Toàn bộ quá trình chỉ tới sáu phút.

Cầm lấy bút ký hiệu, đánh số trên mặt nó, tùy tay đây ra, đưa Ma Văn đã hoàn thành giao cho một trợ thủ.

Mọi người vốn còn nghi ngờ với Tiêu Hoằng lúc này tất nhiên đã nhìn toàn bộ quá trình chế văn của hắn. Sáu phút ra một Ma Văn ảnh hiệu, đó là tốc độ bọn họ không thể tưởng tượng được.

- Nhanh như vậy, chất lượng sợ là khó có thể đảm bảo.

An Vinh nói rất nhỏ.

Tuy nhiên trong nháy mắt khi hắn nói lời này thì trợ thủ đã khởi động Ma Văn trong tay. Trong nháy mắt trong tay hắn xuất hiện một cây đại thụ che trời, nối thẳng với nóc nhà, hình dạng giống thật như đúc.

- Ối trời ơi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cảm thán như vậy. Sáu phút chế tạo ra Ma Văn phẩm chất cao như vậy, khiến mọi người há hốc cả mồm hết.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Sau khi Tiêu Hoằng làm nóng người và không ngừng quen thuộc, tốc độ tay không ngừng tăng lên rõ rệt.

Hắn làm cho người ta có cảm giác việc tạo hình dường như là một đao là xong, nhìn không thấy chút cản trở nào.

Tốc độ chế tác điên cuồng tăng lên. vốn sáu phút mới được một Ma Văn giờ sau mười mấy Ma Văn, tốc độ đã lên tới năm phút đồng hồ.

Lúc này căn bản Tiêu Hoằng không để ý tới vẻ kinh ngạc của những người

khác, trong đầu đều là những hình ảnh đẹp tới tới kích động lòng người. Mà hai tay Tiêu Hoằng khiến hình ảnh thể hiện ra hoàn mỹ.

Có điều châm chọc là cuối cùng mấy trợ thủ bên cạnh Tiêu Hoằng đo lường cũng không nhanh bằng tốc độ chế tác của hắn. Điều này khiến hai trợ thủ vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.

- Không phải chứ. Các ngươi xác định tên kia là người bình thường sao?

Thượng Mặc đứng ở cửa, cố gắng nuốt nước bọt, lẩm bẩm. Chỉ thấy thần sắc Tiêu Hoằng mãi vẫn không dao động chút nào, bình thản, dường như là một bộ máy móc hoạt động trong trạng thái hoàn hảo.

- Bao lâu rồi?

An Vinh hỏi khẽ.

- Một giờ mười phút.

Một nữ trợ lý đáp.

- Cái tên biến thái này.

An Vinh không kìm được nói. Vừa rồi hắn thấy trong một giờ mười phút, Tiêu Hoằng đã chế tạo tộng cộng ra mười bốn cái Ma Văn. Tốc độ này cũng không phải là nhanh bình thường.

Dựa vào tốc độ này thì Ma Văn dịch trước mặt hắn dự tính không tới bốn tiếng sẽ dùng hết sạch.

Ngay cả Mộ Khê Nhi cũng như ngẩn ra. Kỹ thuật đao kia rõ ràng không chút tương xứng với tuổi của Tiêu Hoằng.

Thật ra xem người khác chế tác Ma Văn cũng là một chuyện không có ý tức. Nhưng bọn họ không thể không nói Tiêu Hoằng này là quái thai. Cái loại tốc độ này tuyệt đối khiến người ta ngạc nhiên mà thán phục.

Lại nhìn mấy trợ thủ bên cạnh Tiêu Hoằng. một cái Ma Văn kiểm tra cũng không đáp ứng nổi. Một giờ đã khiến hắn mồ hôi đầy đầu, Ngự lực trong cơ thể liên tục tiêu hao, trên tán đã có một tầng mồ hôi ròng ròng.

Trái lại Tiêu Hoằng vẫn bình tĩnh như thường, không có bất kỳ dao động nào. Có thể nói giờ khắc này Tiêu Hoằng đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới vong ngã, trong óc chỉ còn có Ma Văn và hình ảnh.

Ước chừng ba giờ rưỡi, tới khi toàn bộ Ma Văn dịch dùng hết, Điêu văn đao trong tay Tiêu Hoằng mới từ từ buông xuống, cũng ghi số 50 lên Ma Văn trước mặt, tùy tay giao cho một trợ thủ. Trợ thủ này đã hơi cuống tay chân, trước mặt có bốn Ma Văn.

- Sao thế?

Nhìn thấy trợ thủ luống cuống tay chân, Tiêu Hoằng đứng dậy, nói khẽ.

-Ta...

Khóe miệng của nữ trợ thủ hơi giật giật nói:

- Không... Không. tốt mà,

Nhưng trong lòng nàng lại kiêng dè.

- Không vội, ngươi từ từ là được, sau đó nghỉ ngơi một giờ rồi tiếp tục.

Tiêu Hoằng nói khẽ.

-Hả?

Trợ thủ nghe vậy không khỏi phát ra tiếng nói như vậy, vẻ mặt lập tức lộ vẻ khoa trương. Bản thân Ngự lực của nàng không cao, trải qua ba giờ đã tiêu hao gần như không còn. Hơn nữa khiến nàng kinh ngạc chính là Tiêu Hoằng rốt cục ở đâu ra lắm Ngự lực như vậy.

Những người khác nghe vậy lập tức như tỉnh mộng, hai mặt nhìn nhau.

- ? Có gì khó sao?

Tiêu Hoằng không để ý tới người khác, lau mồ hôi trên đầu, nói khẽ.

- Ta... Ngự lực cơ thể thân thể đã không đủ rồi.

Nữ trợ thủ ấp úng nói.

- - Vậy thì người đổi công tác cho người khác một chút, giờ đi nghỉ đi.

Tiêu Hoằng nói xong liền đi ra cửa, ý bảo chuẩn bị cơm trưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play