- A? Còn mua nữa, không phải mấy hôm trước mới mua 10 con hay sao?
Lý Nhạc chớp mắt, khó hiểu hỏi.
- Đã chết rồi, tiếp tục mua đi
. Tiêu Hoằng nói.
Lý Nhạc cũng không hỏi rõ, khẽ gật đầu. Dù sao thỏ cũng không đáng bao nhiêu, hơn nữa Lý Nhạc mua thỏ đều là thỏ lấy thịt, dù không chết ữong tay Tiêu Hoằng thì đưa tới quán ăn cũng phải chết thôi.
Còn nữa, từ nay về sau cho ngươi thêm một quyền, đó là quyền mướn người. Đã trải qua thời gian dài như thể, ngươi cũng quen biết không ít người ở Thái Ngô thành, tìm vài người tin được, ngươi nhận làm đồ đệ là được rồi, sau này chúng ta nghĩ cách mở rộng quy mô.
Tiêu Hoằng ho khan, nói với Lý Nhạc.
Lý Nhạc nghe nói vậy, khẽ giật mình, tiếp đó mặt mày hớn hở liên tục gật đầu. Kỳ thật hắn đã sớm có ý này, dù sao kinh doanh hiện tại tốt như vậy, không mở rộng quy mô thì đúng là trời đất không tha.
Còn bản thân Lý Nhạc lúc này cũng đạt đến Ngự đồ cấp năm, ở ữong mắt người thường cũng đã là khá cao rồi.
Liếc Lý Nhạc một cái, uống sạch chén cháo, Tiêu Hoằng kéo ba lô lấy ra một cái hộp gỗ, cùng một quyển sách.
Trong hộp gỗ chứa Dược văn Doanh nghiệp Đại Hoàng Mỹ cần tiêu hao, đều do tự tay Tiêu Hoằng chế tạo, còn sách là nói về chế văn sơ cấp.
- Ngươi cùng đám người Lâm Tử xem kỹ sách này, chỗ nào không hiểu thì tìm thời gian hỏi ta.
Phân phó xong, Tiêu Hoằng vác ba lô đi ra khỏi Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, lên xe Ma Văn chạy đi Học viện Tây Tân Ma Văn.
Trên đường, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng chợt rung lên, lấy ra xem, người gọi là Mộ Khê Nhi.
- Mai Kiệt đã đồng ý yêu cầu của anh, thời gian đến hội biểu diễn còn không đến hai tuần, chừng nào anh mới đến giúp ta đây. Dù sao ta giao hết mọi thứ cho anh rồi đấy.
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa nhận liên lạc, giọng nói véo von của Mộ Khê Nhi truyền vào tai Tiêu Hoằng, trong đó còn mơ hồ kèm theo tiếng cười hì hì.
Nghe giọng Mộ Khê Nhi, sắc mặt âm trầm của Tiêu Hoằng mơ hồ sáng hơn một chút. Chuyện tới mức này, Tiêu Hoằng không thể không thừa nhận thế giới của hắn đã trở thành một vùng tối tăm, khắp nơi tràn ngập hơi thở của cái chết. Còn Mộ Khê Nhi là chiếc cầu vồng giữa thế giới xám xịt này, tuy ràng mỏng manh, nhưng tràn ngập tươi đẹp tô điểm thể giới này.
- Yên tâm đi, không làm trễ việc của cô được.
Tiêu Hoằng cười cười nói lại.
- Anh phải cố sức lên, công ty chúng ta có rất nhiều người đều nghi ngờ anh, ta đã ủng hộ anh được ăn cả ngã về không đấy.
Mộ Khê Nhi nói tiếp, có vẻ rất tự nhiên.
Tiêu Hoằng cũng không biết nói gỉ mới được, chỉ ngây ngô ừ hử trong lòng thật là ấm áp.
Nói thêm vài câu, Tiêu Hoằng kết thúc liên lạc, đi vào Học viện Tây Tân Ma Văn. Lúc này Tiêu Hoằng lại chợt phát hiện Học viện Tây Tân Ma Văn, thậm chí là khu Tây Tân đã cảnh giới càng nghiêm khắc hơn.
Tiêu Hoằng cũng không cảm thấy khác thường đối với chuyện này, Lạc Tuyết Ninh thu được tình báo của mình, không cảnh giác cũng khó. Mà đối với kể hoạch của Lạc Tuyết Ninh, bản thân Tiêu Hoằng cũng rất hứng thú, bởi vì rất có thể chuyện này có ngàn vạn liên quan tới bệnh lạ của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoang chỉ dự một buổi học sáng, hai tiết còn lại vẫn như bình thường, hỏi riêng Thôi Uyển Bác. Tiêu Hoằng bác học, điểm này là rõ ràng, nhưng mà so sánh với Thôi Uyển Bác đọc sách cả đời, dạy học cả đời, vẫn còn kém xa.
Đối với chứng bệnh của mình, Thôi Uyển Bác cũng hỗ trợ Tiêu Hoằng tiến hành kiểm tra cũng nghe ý tưởng điều trị chứng bệnh của Tiêu Hoằng. Đương nhiên trong đó Tiêu Hoằng không nói công thức dùng Đỗ tát thảo cùng với Thiết đề liên.
Hắn cũng không ngốc, một khi tiết lộ thứ này ra ngoài, tuyệt đối sẽ đưa tới rấc rối không hết.
- Ý tưởng phương thuốc của ngươi rất chính xác, nhưng mà phải có một điều kiện quyết định đó là khi trị liệu bệnh lạ của ngươi, phải cố gắng chữa trị mạch máu cùng những tế bào tổ chức khác không bị tổn hại, lại còn phải cường hóa tế bào hơn nữa mới được.
Thôi Uyển Bác ngồi trên bàn làm việc, đẩy kính mắt nói.
- Ta biết điều này, gần đây ta đã có ý chế tạo Văn đan chữa trị thành tế bào, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu.
Tiêu Hoằng đứng ở bên cạnh Thôi Uyển Bác, bình thản nói.
Thôi Uyển Bác nhìn Tiêu Hoằng, suy ngẫm một lát, tiếp theo cánh tay gầy yếu mở hộc tủ trên bàn làm việc, tìm kiểm một hồi, lấy ra sổ ghi chép phủ bụi.
- Đây là sổ ghi chép mấy năm trước ta nhân lúc thân thể còn khỏe mạnh ghi lại, xem như một phần tinh hoa của ta. Ta còn nhớ bên trong có tri thức liên quan tới chữa trị tổ chức thân thể giống như ngươi, ngươi thấy có tác dụng thì lấy xem đi.
Tuy ràng Thôi Uyển Bác nói rất bình thường, nhưng Tiêu Hoằng biết sổ ghi chép này tuyệt đối không đơn giản như thế, nhất thời Tiêu Hoằng có chút được sủng mà sợ.
Cẩn thận nhận lấy sổ ghi chép, mở ra mấy trang, sắc mặt Tiêu Hoằng chợt đổi, ữong mắt mơ hồ hiện lên ánh sáng.
Dựa vào học thức mà Tiêu Hoằng nắm giữ hiện giờ, chỉ liếc một cái là biết thứ này tuyệt đối là tinh hoa cả đời bác học của Thôi Uyển Bác.
Thôi Uyển Bác ngồi ở đó tự nhiên chú ý tới sắc mặt biến đổi của Tiêu Hoằng, khuôn mặt khô quắt hiện lên chút vui mừng. Theo Thôi Uyển Bác thấy, thần sắc Tiêu Hoằng như thế không chỉ là tán thành học thức cả đời của mình, còn là một loại thể hiện trình độ của bản thân hắn đã đạt tới một mức độ nhất định.
Bởi vì chỉ người có học thức uyên bác mới có thể xem hiểu nội dung đã viết, thấy rõ giá trị trong đó.
- Thích thì cứ cầm lấy, từ từ nghiên cứu, sổ ghi chép này đưa cho ngươi.
Tiêu Hoằng đang liều mạng xem, muốn cố gắng ghi nhớ nội dung quyển sổ vào đầu, nghe được lời này không khỏi hô lên. Ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin, không ai hiểu được giá trị quyển sổ này hơn Tiêu Hoằng. Có nó, có thể để cho Tiêu Hoằng chỉ trong vài ngày đến mấy tháng ôn luyện con đường đã đi trong đời Thôi Uyển Bác, học hỏi những gì cả đời của ngài ấy đã học.
Đối với bất cứ ai một lòng muốn trở thành Dược sư đỉnh cao, thứ này tuyệt đối là tài phú khổng lồ, chỉ là không ngờ Thôi Uyển Bác tùy tiện một câu đã tặng nó cho mình.
- Thứ này... thứ này quá quý giá, ta...
Tiêu Hoằng bất ngờ không biết nên nói gì.
Ngươi cứ nhận lấy, ta đã già muốn đột phá Ngự hồn giả thì đúng là nói nhảm, so với việc để nó phủ bụi trong tủ, còn không bàng cho ngươi cầm lấy, trở thành trợ lực cho ngươi trưởng thành. Nói không chừng sẽ có hỗ trợ cho bệnh của ngươi, sr có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích thì sao.
Thôi Uyển Bác nhấn từ chữ, trong lời nói tràn ngập từ ái của trưởng giả đối đãi 'g với con cháu.
- Ta... ta sẽ quý trọng sô ghi chép này.
Suy nghĩ cả buổi, Tiêu Hoằng mới nói.
Thôi Uyển Bác gật đầu, không nói thêm. Kỳ thật lão đưa sổ ghi chép này cho Tiêu Hoằng, hoàn toàn là vỉ quý mến. Có thể nói nếu Tiêu Hoằng trị dứt bệnh, Tiêu Hoằng tuyệt đối là đồ đệ hoàn mỹ, đầu óc nhanh nhạy, nghiên cứu kỹ thuật vững vàng, làm người khiêm tốn, không có một chút nóng nảy.
Lúc này coi như là Thôi Uyển Bác nhất thời nóng đầu, hay là hợp ý lẫn nhau cũng được, Thôi Uyển Bác quyết định toàn lực giúp Tiêu Hoằng một phen.
- Mặt khác, còn có một loại kỹ xảo sử dụng Ngự lực tên là Nội ngự pháp, có lẽ cũng sẽ giúp được ngươi trị liệu mình.
Thôi Uyển Bác suy nghĩ một lúc, nói tiếp.
- Nội ngự pháp là thứ gì?
Tiêu Hoằng liền tò mò, hắn thật không có nghe nói qua thứ này.
- Không có tác dụng gì lớn, chỉ là một loại kỹ xảo nhỏ về sử dụng Ngự lực, có thể bao bọc Ngự lực xung quanh khí quan, tế bào, có tác dụng bảo vệ thân thể. Trước kia loại phương pháp tu luyện này được dùng để huấn luyện khả năng chịu đánh của Ngự văn giả, về sau vì xuất hiện đủ loại Ma Văn áo giáp, thứ này dần dần bị người ta quên đi. Trên cơ bản thể lực bình thường đã khó tìm, các thế lực còn còn cất giữ, ngươi có thể tìm hiểu rồi học tập thử, như vậy sẽ có ngày trong tương lai lúc ngươi dùng Văn đan, có lẽ thứ này sẽ giúp đỡ được.
Thôi Uyển Bác nói rõ ràng.
Tiêu Hoằng gật đầu cảm tạ, ghi nhớ chuyện này ữong lòng. Từ trong lời Thôi Uyển Bác nói, có thể nghe ra được cũng không phải thứ gì quý giá, muốn tìm kiểm cũng không quá khó.
Tiếp theo Tiêu Hoằng nói chuyện một hồi với Thôi Uyển Bác, như thường lệ cúi đầu chào rồi rời văn phòng Thôi Uyển Bác.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cha mẹ ra, Tiêu Hoằng chưa từng chịu ơn huệ của người khác lớn như thế. Hành động của Thôi Uyển Bác quả thật làm trong lòng Tiêu Hoằng rất cảm kích.
Ra khỏi ký túc xá Phân viện, Tiêu Hoằng hoạt động tay chân một chút, bóng tối trong lòng trải qua cuộc nói chuyện với Thôi Uyển Bác đã nhạt đi, tìm lại được tự tin.
- Tiếp tục cố gắng, ta sẽ có biện pháp.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm cổ vũ mình, sau đó lại đẩy mình vào trong công việc.
Đầu tiên là gửi tin cho đám người Lý Văn, buổi chiều đến ký túc xá của mình nhận Chiến văn chế tạo xong.
Sau đó đi nhà ăn dùng tạm một bữa, Tiêu Hoằng vác ba lô trở về ký túc xá, xác nhận Ma Văn cảnh báo không có gì dị thường, bắt đầu tập trung đọc sổ ghi chép quý giá của Thôi Uyển Bác đưa tặng.
Trong sổ ghi chép không chỉ ghi lại những kỹ năng Thôi Uyển Bác nắm giữ, còn có những sách mà Thôi Uyển Bác từng xem qua, cùng những dẫn dắt học được từ sách, trên cơ bản có thể coi là tinh hoa học thuật, cũng là ghi chép tri thức cả đời của Thôi Uyển Bác.
Thứ này tuyệt đối hỗ trợ rất lớn đối với Tiêu Hoằng, nếu so sánh Tiêu Hoằng trưởng thành như chiếc tên lửa, như vậy sổ ghi chép này tuyệt đối là ống đẩy lâm thời, trong thời gian ngắn tăng tốc cho sự trưởng thành của Tiêu Hoằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT