Thấy Tiêu Hoằng ngừng lại, Lạc Tuyết Ninh đột nhiên dừng bước chân. Khoảng cách giữa hai người lúc này đại khái là năm thước.

- Tới nơi này rồi thỉ hẳn là nên đi đi chứ. Đừng theo ta nữa, có duyên sẽ gặp lại.

Tiêu Hoằng quay đầu, nhìn Lạc Tuyết Ninh rồi nói nhỏ.

- Trước kia ta vẫn cho ràng Quyền Tàng chỉ là một ngôi sao nhỏ trong vở hài kịch này. Hôm nay còn có thể gặp lại thì cũng phải cám ơn ngươi đã dẫn đường.

Lạc Tuyết Ninh nói khẽ, chuẩn bị đi về một hướng khác.

Tiêu Hoằng nhìn Lạc Tuyết Ninh, hơi hơi ừầm tư, bỗng nhiên nghĩ tới.

- Chờ một chút.

Tiêu Hoằng bỗng nhiên lên tiếng, nói với Lạc Tuyết Ninh.

- Còn có việc gì? Ngươi không phải định mời ta trà nước đó chứ?

Lạc Tuyết Ninh thoải mái nói.

- Ngươi có Thiết đề liên không?

Tiêu Hoằng nói rất thẳng thắn.

- Ngươi hỏi làm gì?

Lạc Tuyết Ninh hơi nghi hoặc.

- Ngươi chỉ cần trả lời ta là có hay không thôi.

Giọng điệu của Tiêu Hoằng vẫn ngắn gọn như trước.

- Thứ đó tuy ràng ít nhưng chỉ quân đối mới có thể có. Hơn nữa ta còn là Tướng quân đó.

Lạc Tuyết Ninh đáp.

- Vậy giao dịch nhé?

Tiêu Hoằng bình thản nói.

- Giao dịch?

- Đúng vậy. Ta có thứ mà ngươi cảm thấy rất hứng thú, muốn đổi lấy Thiết đề liên trong tay ngươi.

Tiêu Hoằng nói nhỏ.

Lạc Tuyết Ninh hơi tò mò, hỏi tiếp.

- Bản đồ phân bố của quân đội Duy Lâm Công Quốc ở Thái Ngô Thành. Bản đồ này tạm thời còn chưa ở trên người ta.

Tiêu Hoằng nói. Thật ra bản đồ này đang ở ngay trên người hắn. Tiêu Hoằng nói như vậy chỉ là muốn cẩn thận một chút, tuy ràng cũng không phải có khả năng quá lớn nhưng nhỡ Lạc Tuyết Ninh muốn giết người đoạt bảo thì sao?

Lạc Tuyết Ninh nghe nói như vậy thì vẻ bỉnh thản phía trước đột nhiên biến đổi, lộ vẻ nghiêm túc, cũng có kinh ngạc, trong lòng chấn đông. Nàng không ngờ được Quyền Tàng này lại biết hết cả quân đội Duy Lâm Công Quốc 5 càng không ngờ hắn lại có cả bản đồ phân bố. Mà Lạc Tuyết Ninh cũng hiểu rõ, một khi có được thứ này thì nàng tuyệt đối có thể thay đổi tình trạng bị động hiện tại.

Lập tức Quyền Tàng trang phục quái dị trước mắt này ữở nên sâu không thể lường trước mặt Lạc Tuyết Ninh.

- Ngươi có bản đồ phân bố của Duy Lâm Công Quốc sao? Ngươi thu được à?

Cố gắng khiến giọng mình trở nên bình thản, Lạc Tuyết Ninh hỏi tiếp.

- Vụ ở đường Thông Giang là do ta làm.

Tiêu Hoằng cười cười, trong lòng hiểu rất rõ là đổ chuyên này lên người Quyền Tàng là hay nhất.

Sau đó Tiêu Hoằng liền rút từ túi áo ra một huy chương của quân đội Duy Lâm Công Quốc , đưa cho Lạc Tuyết Ninh.

Nhận tấm huy chương, Lạc Tuyết Ninh nhìn qua một chút. Hiện tại nàng đã không có lý do gì phải nghi ngại Quyền Tàng.

- Nói giá đi, ngươi định thế nào?

Lạc Tuyết Ninh bắt đầu thẳng thắn.

- Rất rẻ thôi. Hai mươi cây Thiết đề liên, hai mươi cây Hắc vẫn thảo, cộng thêm 1000 kim tệ. Đương nhiên nếu ngươi còn có thể cung cấp một bộ tủy não của linh thú Ngự Sư cấp năm thì ta còn có thể dâng lên cho ngươi một tin tức tỉnh báo phi thường đáng giá.

Tiêu Hoằng nói.

Đối với người thường mà nói thì những thứ này tuyệt đối là giá trên trời. Nhưng đối với Lạc Tuyết Ninh mà nói thì là không đáng. Chỉ cần Tiêu Hoằng nói đều là sự thật là được.

- Đồng ý giao dịch. Địa điểm giao dịch?

Lạc Tuyết Ninh nói rất sảng khoái.

- Liên hệ sau đi.

Tiêu Hoằng nói xong liền lấy ra một Ma Văn thông tin mới tinh từ trong túi, sau khi ném cho Lạc Tuyết Ninh xong liền xoay người đi vào sâu trong rừng.

Lạc Tuyết Ninh hơi nhìn Ma Văn thông tin, lại đưa mắt về hướng Tiêu Hoằng biến mất, dừng lại một chút, cũng không mù quáng đuổi theo mà đi về một hướng khác.

Đại khái đi hon năm phút, thấy Lạc Tuyết Ninh không tiến theo, Tiêu Hoằng mới tăng tốc, tiến về hướng để Ma Văn Xa.

Tiến vào trong Ma Văn Xa, Tiêu Hoằng cũng không dừng lại, không trở về đại lộ mà yên lặng đi theo đường núi, tiến tới rất nhanh.

Tiêu Hoằng hiểu rất rõ địa hình nơi này. Đi theo con đường này lập tức có thể tới gần một trấn nhỏ, nơi đó có một con đường khác đi thông tới Thái Ngô Thành.

Tuy rằng phải đi một vòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Tiêu Hoằng cũng không biết là quân đội Duy Lâm trong Thái Ngô Thành có tiếp viện ngay không. Chẳng may mà đụng phải thì thực sự là phiền toái. Đương nhiên hắn cũng không hi vọng lại gặp phải Lạc Tuyết Ninh nữa.

Đi một vòng lớn, mãi tới hai giờ sáng Tiêu Hoằng mới trở về Doanh nghiệp Đại Hoàng Mỹ. Xuống khỏi Ma Văn Xa, thay quần áo của Tiêu Hoằng, hắn liền vô thanh vô tức tiến vào bên trong phòng ngủ.

Sau đó hắn bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ về chuyện giao dịch với Lạc Tuyết Ninh.

Có thể nói đây là biện pháp lóe lên trong đầu Tiêu Hoằng. Chẳng qua thời điểm giao dịch phải cẩn thận một chút. Nhưng việc nay cũng không phải việc khó.

Tắm qua một cái, rửa toàn bộ bùn đất trên người đi, Tiêu Hoằng liền ngã xuống giường ngáy o o.

Sáng sớm ngày hôm say, vừa rời khỏi giường, thậm chí Tiêu Hoằng còn chưa kịp rửa mặt, lập tức đã bắt đầu chế tạo một bộ Ma Văn báo động khác.

Trong quá trình chế tác, trong đầu Tiêu Hoằng vẫn tận khả năng suy tư về địa điểm giao dịch. Đầu tiên phải yên lặng, hơn nữa phải là nơi hắn biết rõ, lại không được khiển người khác chú ý.

Cẩn thận cân nhắc một chút, Tiêu Hoằng bỗng nhiên mỉm cười. Hắn nghĩ tới một địa phương tuyệt hảo. Đó chính là một ngọn núi gần mỏ đá Đông Thành. Nơi đó khá yên tĩnh, môi trường lại quen thuộc, hơn nữa chỉ cần tới trước, nhìn từ trên cao xuống là có thể quan sát tất cả những hướng đi quanh Lạc Tuyết Ninh.

Mặc dù có chuyên không ổn thì hắn cũng có thể xoay người rời đi.

Hai giờ sau, Tiêu Hoằng đã chế xong toàn bộ Ma Văn báo động, đặt hết vào bên trong hộp gỗ, cho vào cốp sau của Ma Văn Xa. Sửa sang đầu tóc một chút, hắn tiến vào Ma Văn Xa đi tới học viện Tây Tân Ma Văn.

Đối với việc giao dịch Dạ Thiên Lang, có thể nói Tiêu Hoằng rất khao khát nhưng tối thiểu phải cho Lạc Tuyết Ninh chuẩn bị. Hơn nữa Tiêu Hoằng cũng không muốn người ta cảm thấy mình quá nóng vội. Dù toong lòng Tiêu Hoằng có sốt ruột tới mấy thì hắn cũng không thể thể hiện.

Cùng lúc đó, ở khu Bách Hàm tại Thái Ngô Thành, bên trong tổng bộ của Công Thiên Yêu Đồ Thánh Quyết giải trí Mỹ Nhân, Mai Kiệt đang ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt âm trầm. Mấy người quản lý khác sắc mặt cũng nghiêm túc. Mộ Khê Nhi

không đi học, cũng ngồi ở đây, vẻ mặt không dễ nhìn. Tất cả mọi chuyên đều là do nàng mà ra.

Ở trên bàn có hai thứ vừa được đưa tới.

Cái thứ nhất là một bộ áp phích, cũng là cuối tuần sau, một nhân tài mới xuất hiện của Thái Ngô Thành - Vu Hĩnh, cũng là một buổi biểu diễn, đồng thời ở vị trí bắt mắt nhất của nó có in một hàng chữ to: Đại sư ảnh hiệu siêu cấp Miêu Đông Thăng sẽ ủng hộ.

về phần Vu Hinh là học sinh năm thứ tư của học viện Tây Tân Ma Văn, thân thể gợi cảm quyến rũ cực độ, nổi danh lớn mật, nghiễm nhiên trở thành nữ thần trong lòng của đám đàn ông.

Sự nổi bật của nàng đang có xu hướng vượt cả Mộ Khê Nhi. Buổi biểu diễn lần này gần như cùng cử hành, không thể nghi ngờ gỉ nữa, chinh là một chiến thư khiêu chiến trắng trợn.

Lại thêm việc Miêu Đông Thăng rút lui vào thời khắc mấu chốt, đối với Mộ Khê Nhi mà nói đúng là họa vô đơn chí. Trái lại Vũ Hinh lại như hổ thêm cánh.

Thậm chí giới truyền thông đã bắt đầu đưa tin theo tít" Mộ Khê Nhi xong rồi", " ngôi sao phát sáng ngắn ngủi".

Mà đó cũng chưa phải điều đả kích người nhất. Ngay vừa rồi bản thân Miêu Đông Thăng cũng phát biểu trong tin tức giải trí, tỏ vẻ hắn giao nhập chắc chắn khiển buổi biểu diễn của Vũ Hinh đạt được hiệu quả xuất sắc nhất.

Lời nói này ngầm chỉ ý là phải xử lý Mộ Khê Nhi.

Đương nhiên tất cả điều này Mai Kiệt đều hiểu rố. Miêu Đông Thăng hiển nhiên là muốn dựa vào kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu độc nhất vô nhị, cao cao tại thượng. Nói trắng ra là hắn muốn nói cho người khác, đắc tội với Miêu gia bọn họ thì bất kể là ai cũng không có kết quả tốt.

- Hừ...

Mai Kiệt ngồi ở vị trí chủ tọa thở dài một hơi, dường như muốn phun hết cơn tức giận trong bụng ra, sau đó cầm lấy một Ma Văn ảnh hiệu bên cạnh tờ áp phích.

Rót Ngự lực vào, sau khi điều khiển, trong bàn tay của Mai Kiệt xuất hiện một hình ảnh thảm thực vật vô cùng thô ráp, hình thái thê thảm cực kỳ, mơ hồ không rõ. Càng buồn cười hơn chính là Ma Văn ảnh hiệu này có cảm giác lập thể như đặt hai góc vuông của hình hộp với nhau, giống như nhìn hai góc bìa các tông vậy.

Cái này khiến cơn giận dữ của Mai Kiệt suýt bùng nổ tại chỗ.

Đây là đại sư Ma Văn ảnh hiệu mà các ngươi dùng hai trăm kim tệ mời tới sao? Quả thực là rác rưởi, rác rưởi.

Nói xong Mai Kiệt trực tiếp đập Ma Văn ảnh hiệu trong tay xuống bàn.

Vài người quản lý cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Trong lòng Mộ Khê Nhi hơi run lên. Nàng hiểu rất rõ kết quả như vậy đều là vỉ nàng. Chẳng qua Mai Kiệt nể mặt nàng nên không nói trực tiếp mà thôi.

- Ông chủ bớt giận. Người này không được thỉ có thể tuyển người khác.

Một gã quản lý lên tiếng, tuy rằng cố gắng bỉnh tĩnh nhưng giọng nói lại nơm nớp lo sợ. Có thể nói trước kia Mai Kiệt tính tình rất tốt, tức giận như vậy là lần đầu.

Trong lòng bọn họ đều có thể hiểu tương đối, tập đoàn tài chính Hồng Bác Miêu Đông Thăng lần này đã đưa Vũ Hinh cạnh tranh với Mộ Khê Nhi. Đừng nói là Tập đoàn Khoa Long thai muốn lợi dụng ảnh hưởng của Lạc Tuyét Ninh tới mà đạp cho Tập đoàn Khoa Long một cước.

Tóm lại là dù mục đích thế nào thì Miêu Đông Thăng kiêu ngạo như vậy và sự bá đạo của Miêu Thần cũng khiển mọi người cảm thấy phi thường không thoải mái.

- Nếu...thật sự không có ảnh hiệu sư tốt thì ta có một bạn học. Hắn nguyện ý tới hỗ trợ.

Mộ Khê Nhi nói xong liền cẩn thận lấy ra Ma Văn ảnh hiệu mà Tiêu Hoằng từng đưa cho nàng đặt lên bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play