- Có thể, nhưng dường như đó không phải là ngươi? Yên tâm đi, ta cũng không có ác chỉ muốn biết người dùng phiếu đặc quyền của ngươi rốt cục là ai thôi?

Miêu Thần nói khẽ.

- Chính là ta. Gần đây ta học hỏi rộng hơn, muốn tới xem một chút. Chẳng lẽ ở học viện Tây Tán Ma Văn, một chút tự do như vậy cũng không có sao?

Mộ Khê Nhi dựa vào ghế, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cầu Cầu, ra vẻ thản nhiên nói.

- Có thể cho ta xem phiếu đặc quyền của ngươi một chút được không?

Miêu Thần hơi tiến tới từng bước, vẻ mặt nghiêm túc nói, trên người tỏa ra một loại khí thế.

Mộ Khê Nhi tất nhiên cảm nhận được loại khí thế này, trong lòng không khỏi căng thẳng, thân thể theo bản năng nhích lại phía sau, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh. giọng hơi nghiêm túc nói:

- Miêu học trưởng, phiếu học quyền là đồ vật riêng tư của ta, ngươi cũng không có quyền kiểm tra đâu.

- Hừ hừ.

Miêu Thần bỗng nhiên hừ lạnh. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không tin là Mộ Khê Nhi rốt cục có quan hệ với " học sinh của phân viện" hay không. Nhưng Mộ Khê Nhi lại không phối hợp như vậy vẫn khiến hắn hơi phản cảm.

- Nói vậy thì Mộ Khê Nhi, phụ thân ta là Miêu Đông Thăng hẳn là xứng để kiểm tra thẻ ưu đãi của ngươi chứ?

Miêu Thần nói nhỏ.

Nghe thấy ba chữ Miêu Đông Thăng, khóe mắt Mộ Khê Nhi hơi giật giật. Tất nhiên là nàng biết người này, Ngự Giả cấp năm, chế tác sư của Ma Văn ảnh hiệu nổi tiếng. Có thể nói, năm đó thành công của Mộ Khê Nhi có quan hệ không nhỏ tới Ma Văn ảnh hiệu. Bởi vì ngọn đèn sân khấu, cảnh vật đều không rời được Ma Văn ảnh hiệu, hơn nữa còn chiếm tỉ trọng tương đối lớn.

Buổi diễn thành công thì những nhân tố này hoàn toàn không tách rời nổi. Tập đoàn Khoa Long vẫn rất coi trọng việc hợp tác với Miêu Đông Thăng.

Trước mắt hiển nhiên Miêu Thần đã nắm chắc được điểm yếu của Mộ Khê Nhi. Sau đó nếu Mộ Khê Nhi không hỗ trợ thì chất lượng buổi biểu diễn của Mộ Khê Nhi chắc chắn sẽ giảm hẳn.

- Thật có lỗi. Lệnh tôn rốt cục muốn thế nào thì là chuyện của hắn. Nhưng hiện giờ học muội ta cũng không thể tuân lệnh được.

Trầm tư hồi lâu, Mộ Khê Nhi vẫn quyết định nói câu này. Muốn nàng khai Tiêu Hoằng ra sao? Mộ Khê Nhi không làm được.

- Xem ra người đó đối với rất quan trọng nhỉ. Lại khiến ngươi chịu trả nhiều tiền như vậy sao? Ngươi sẽ hối hận.

Miêu Thần thấy Mộ Khê Nhi quyết tâm như vậy cũng không muốn đôi co nhiều nữa, phất tay áo rời đi. Người thường có thể coi Mộ Khê Nhi là minh tinh siêu cấp.

Nhưng trong mắt Miêu Thần, Mộ Khê Nhi chỉ là một nghệ nhân mà thôi, lúc còn nổi tiếng thì muốn gió có gió, muốn mưa có mưa nhưng qua rồi thì không còn được như vậy nữa.

Hơn nữa theo Miêu Thần thấy thì không có sự trợ giúp của phụ thân, Mộ Khê Nhi sẽ xuống dốc rất nhanh.

Thấy Miêu Thần đi xa, Mộ Khê Nhi cũng không lập tức gọi Tiêu Hoằng mà trở lại trong ký túc xá, xác định nơi này hoàn toàn không có người mới liên lạc với Tiêu Hoằng.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đang ngồi trước bàn chế văn. Tuy nhiên trên mặt bàn đã đầy những giấy tờ dày đặc đường cong và chữ viết.

Đây đúng là phương án thiết kế Chiến Văn cho đám người Lý Văn. Hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng gần như đã tiêu hao sạch, dù có nhớ nhung kho hàng Phúc Long nhưng bởi vì Ngự lực bị tiêu hao nên cũng chỉ còn có thể làm những chuyện trong khả năng mà thôi.

về phần thiết kế Chiến Văn cho mấy người Lý Văn, tuy hắn không sử dụng kỹ thuật văn trong văn nhưng Tiêu Hoằng vẫn tính toán rất tốt. Dù sao mỗi một Ma Văn có thể kiếm năm sáu trăm kim tệ, làm lấy lệ được sao? Hành động như vậy cũng không phải là tác phong làm việc của Tiêu Hoằng.

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa thiết kế xong bản vẽ Chiến Văn của Yến Nam thì Ma Văn thông tin trong ngực liền chấn động liên tiếp.

Lấy Ma Văn thông tin ra, trên màn hình hiện rõ dãy số của Mộ Khê Nhi. Điều này khiến Tiêu Hoằng chấn động tâm thần. Có lẽ hiện tại hắn đột nhiên mới nhớ ra đã bao lâu chưa liên hệ với Mộ Khê Nhi.

- Mộ Khê Nhi, có chuyện gì sao?

Tiêu Hoằng bắt máy, lời nói dịu dàng hơn lúc bình thường rất nhiều.

- Vừa rồi Miêu Thần tim tới ta, nhác tới chuyện phiếu đặc quyền. Hắn dường như lần được dấu vết. Tuy nhiên ta cũng không nói. Không biết tin tức này có ích gì với ngươi hay không, ta chỉ hy vọng là ngươi cẩn thận một chút.

Mộ Khê Nhi nói khẽ với Tiêu Hoằng.

Nghe thế, thần sắc Tiêu Hoằng hơi thay đổi. Hắn không ngờ được năng lực điều tra của Miêu Thần lại mạnh như vậy. Hiện giờ Tiêu Hoằng khẳng định là Miêu Thần đã tìm được manh mối Tiêu Hoằng sử dụng phiếu đặc quyền của Mộ Khê Nhi đi qua cửa sân huấn luyện vào thư viện.

Tuy nhiên cũng chẳng còn cách nào. Tiêu Hoằng không thể xóa bỏ ghi chép được. Nhưng hắn cũng không lo lắng lắm. Hiện giờ hắn đã là Ngự Giả cấp hai, riêng mình Sài Sương thì hắn cũng chẳng sợ. Mà thứ hắn lo lắng duy nhất là Sài Sương có thể nhờ giúp đỡ hay không, ví dụ Miêu Thần chẳng hạn.

- Tâm tình của ngươi dường như không tốt lắm à?

Trong quá trình nói chuyện, Tiêu Hoằng chú ý rất tốt bỗng nhiên thấy giọng nói của Mộ Khê Nhi có vẻ buồn bã.

- Còn... Cũng không có gì đâu.

Mộ Khê Nhi vội giấu đi.

- Miêu Thần hẳn là đề cập tới phụ thân hắn với ngươi hả?

Tiêu Hoằng thấy Mộ Khê Nhi ngập ngừng thì hiển nhiên là đã bị bắt nạt, hơi phân tích một chút liền không khó để nghĩ ra. Miêu Đông Thăng là đại sư Ma Văn ảnh hiệu đỉnh cấp của Thái Ngô Thành. Những nơi có hắn tham dự nhất định sẽ chấn động.

Mộ Khê Nhi không đáp, sau đó một lúc lâu cũng không phản đối, dường như ngầm thừa nhận.

Bản thân Tiêu Hoằng hiểu rất rõ ý nghĩa của chuyện này, trong lòng vừa áy náy vừa cảm động. Bởi vì hắn cùng hiểu ý nghĩa của Miêu Đông Thăng với Mộ Khê Nhi. Mà Mộ Khê Nhi lại trả giá tất cả để bảo vệ mình.

Mà Tiêu Hoằng lại cùng giận dữ Miêu Thần. Dựa theo lẽ thường mà nói, Tiêu Hoằng và Miêu Thần gần như chẳng có thù hằn gì. Hắn phụ trách điều tra, tùy tiện là được, cùng lắm thì chơi trò trốn tìm đi. Nhưng hắn lại làm vạ lây tới Mộ Khê Nhi, hơn nữa dùng loại thủ đoạn này thì đúng là không thể nói nổi.

- Ản cơm chưa? Đi ăn chung nhé?

Tiêu Hoằng bỗng nói khẽ, chẳng ngượng ngùng mảy may, bình thường như nước chảy thành sông vậy.

- Giờ mà đi cùng nhau thì Miêu Thần kia...

Mộ Khê Nhi cũng không cự tuyệt nhưng hơi do dự.

- Không sao đâu. Chúng ta ở học viện Tây Tán Ma Văn, đi ra bên ngoài đi. Ta mời.

Tiêu Hoằng nói rất dịu dàng, thật ra cũng không có ý tứ khác mà chỉ muốn gặp mặt một lần thôi.

-ừ.

Mộ Khê Nhi đáp khẽ, trong giọng nói lờ mờ có vẻ vui hơn.

Sau đó Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi thương lượng thêm một chút rồi tắt liên lạc, sau đó sửa sang lại y phục, cầm túi hành trang rồi đi ra khỏi ký túc xá, lên Ma Văn Xa.

sắc ười đã tối đần. Tiêu Hoằng đứng ở sân trường vài phút đã thấy Ma Văn Xa nhỏ của Mộ Khê Nhi xuất hiện phía trước. Tuy nhiên nàng cũng không chào hỏi nhiều với Tiêu Hoằng vì không muốn Miêu Thần hoặc cơ sở ngầm của hắn phát giác.

Tiêu Hoằng lái Ma Văn Xa đi, trong lòng cùng cảm thấy bực. Rò ràng là đường đường chính chính ra ngoài ăn một bữa cơm, kết quả lại bởi vì có Miêu Thần mà biến thành vụng ưộm thế này.

Tất cả nguồn gốc Tiêu Hoằng đều hiểu, bởi vì hắn cố kỵ thực lực của Miêu Thần. hiện giờ thực lực minh ngạo thị quần hùng thì có phải sợ đầu sợ đuôi thế này không?

- Miêu Thần, được rồi.

Ánh mắt Tiêu Hoằng nhìn về phía trước, nói khẽ, xác định mục tiêu một cách bình thản vô cùng.

Đi ra khỏi sân trường, đường phố xa hoa đã sáng ngời đèn xe, di chuyển không ngừng trước mắt. Lưu lại hàng loạt luồng sáng trong ười đêm.

Tiến thẳng ra tới khu Tây Tân, rời khỏi phạm vị thế lực của Tập đoàn tài chính Hồng Bác, Mộ Khê Nhi mới lái Ma Văn Xa vào một bãi đỗ xe nhỏ, sau đó xoay người đi lên xe của Tiêu Hoằng.

- Vậy sao, không thể tưởng là xe ngươi còn mới đó. Ta còn tưởng là mua lại cơ.

Ngồi trên ghế, thấy rõ ràng ghế còn có nilon bọc bảo vệ đệm, thần sắc Mộ Khê Nhi vốn ảm đạm hơi giật mình, cảm thấy khá bất ngờ.

Cùng lúc đó, Cầu Cầu trong lòng Mộ Khê Nhi thấy Tiêu Hoằng liền trực tiếp bổ nhào sang, cũng bắt đầu cọ cọ vào ngực Tiêu Hoằng, đồng thời "khà khà khà" không ngừng, dường như tố cáo với Tiêu Hoằng là Miêu Thần bắt nạt Mộ Khê Nhi.

Thấy dáng vẻ của Cầu Cầu như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng cũng khó chịu, xoa nhẹ đầu nó, nhìn thấy vẻ mặt hơi ảm đạm của Mộ Khê Nhi, nói khẽ:

- Đi đâu nào?

- Đâu cùng được.

Mộ Khê Nhi đáp, cũng không hào hứng lắm.

- Vậy thì đi Nam Viên lục lâm ăn thịt nướng đi. Đám Lý Văn đã từng qua đó, nghe nói không tồi. Nhưng nó lại nằm trong phạm vi thế lực của Tập đoàn Thiếu Giang, cũng khó bị phát giác.

Tiêu Hoằng đề nghị, sau đó lái Ma Văn Xa đột nhiên gia tốc, di chuyển rất nhanh trên đường.

Chỉ nửa tiếng đồng hồ, Ma Văn Xa màu đen nhánh của Tiêu Hoằng đã dừng lại ở cửa. Mộ Khê Nhi đeo kính đen đi vào, tìm một căn phòng mà ngồi.

Tuy nhiên trong nháy mắt khi Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi vừa vào phòng thì Ma Văn thông tin liền chấn động, cùng có tiếng reo vang lên.

Mộ Khê Nhi lôi ra liền thấy số Mai Kiệt đang gọi.

Liếc nhìn Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi cũng không kiêng dè nhiều lắm, liên lạc với Mai Kiệt.

- Khê nhi, rốt cục là có chuyện gì? Ta vừa nhận được tin tức của Miêu Đông Thăng, hủy bỏ hợp đồng buổi biểu diễn với ngươi.

Ngày khi Mộ Khê Nhi vừa bắt liên lạc, tiếng nói lo lắng của Mai Kiệt truyền ra.

Nghe nói vậy, vẻ mặt Mộ Khê Nhi lập tức tối sầm lại. Nàng không ngờ được là tin xấu lại tới nhanh như vậy, vốn vẫn còn hy vọng vào may mắn, nghĩ Miêu Đông Thăng cũng không để ý tới xung đột của nàng và Miêu Thần, kết quả là vẫn như không. Trí tuệ của Miêu Đông Thăng lại nhỏ hẹp như vậy, còn rất bao che cho con.

Nhưng điều này về một phương diện khác cũng chứng minh một điều, bất kể ở dưới tình huống nào, nắm giữ kỹ thuật xuất sắc mà không kẻ nào có mới có quyền chủ động không thể dị nghị, cao cao tại thượng.

- Ta và Miêu Thần xảy ra chút chuyện không thoải mái.

Mộ Khê Nhi trầm tư một chút rồi nói chi tiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play