Hơi trầm tư một chút, Lạc Tuyết Ninh vẫn là chậm rãi đứng dậy, đi lên trên lầu.

Đi tới cửa phòng bệnh của Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh dừng lại một chút, tuy nhiên vẫn là thật cẩn thận vươn tay nhẹ nhàng đẩy hé cánh cửa phòng bệnh ra một cái khe hở, ý đồ nhìn xem bên trong phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà, ngay sau đó, Lạc Tuyết Ninh hoảng sợ đến ngây người, chỉ thấy Mộ Khê Nhi đang dán sát mình trên người Tiêu Hoằng. Lúc này Mộ Khê Nhi đang hấp hối, đồng thời Lạc Tuyết Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng màu vàng lấp lóe phát ra từ bụng của Tiêu Hoằng.

- Này...

Lạc Tuyết Ninh không kìm được bật thốt ra như thế. Trong nháy mắt nàng hiểu được hết thảy, Mộ Khê Nhi lại dùng cái gọi là chữa thương cho Tiêu Hoằng, loại phương thức trị liệu Ngự lực này, Lạc Tuyết Ninh cũng có nghe nói qua, chính là không nghĩ tới Mộ Khê Nhi lại không tiếc hết thảy cái giá phải trả như thế, để cứu Tiêu Hoằng.

- Mộ Khê Nhi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Rốt cục Lạc Tuyết Ninh có chút không kìm nổi, bước vào phòng bệnh, nhẹ giọng hỏi.

Giờ phút này theo Mộ Khê Nhi không ngừng rót rất nhiều cổ Ngự lực vào trong cơ thể Tiêu Hoằng, trên dụng cụ thăm dò bên cạnh Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy, Ngự lực bị vỡ thành mảnh nhỏ trong cơ thể Tiêu Hoằng dưới trợ giúp của Mộ Khê Nhi, cổ Ngự lực đang từng chút từng chút tụ lại, khép lại, chỉ còn một chỗ nhỏ thôi.

Mà Ngự lực trong cơ thể Mộ Khê Nhi đã trực tiếp giảm xuống tới dưới 300. Nói cách khác, Mộ Khê Nhi đã từ Đại Ngự Sư cấp năm, thối lui đến cấp bậc Ngự Đồ. Điều này đối với thể xác và tinh thần của Mộ Khê Nhi tuyệt đối là một loại tra tấn.

Thấy Lạc Tuyết Ninh đi đến gần, với loại tư thế này, trên mặt Mộ Khê Nhi khó tránh khỏi có chút xấu hổ, tuy nhiên cuối cùng vẫn bày ra vẻ tươi cười, suy yếu nói:

- Ta chỉ là muốn cứu nam nhân của ta!

Thời điểm này Lạc Tuyết Ninh đối mặt với cảnh này, đã bị xúc động thật sâu sắc, một lần nữa dời ánh mắt nhìn ngay giữa hai đùi của Tiêu Hoằng, nơi đó có một vết máu, có vẻ chói mắt một cách đặc biệt.

- Mộ Khê Nhi! Ngươi...

Lạc Tuyết Ninh kinh ngạc trong lòng, đối với những chuyện về Mộ Khê Nhi, Lạc Tuyết Ninh tự nhiên biết hết.

- Thực nghĩ là Bệ Đồ đối với ta có ý đồ xấu gì sao? Lúc ấy ta chỉ là một vị thảo dược của Bệ Đồ không hơn không kém. Đối với hắn hoàn toàn là khinh thường cơ thể của ta...

Câu nói này Mộ Khê Nhi còn chưa hoàn toàn nói dứt câu, Ngự lực trong cơ thể Mộ Khê Nhi đã giảm xuống tới dưới 100, Mộ Khê Nhi lập tức rơi vào trong hôn mê sâu.

Thời điểm này, Cầu Cầu cứ như vậy đứng nhìn kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên vô tận bi thương, nó hy vọng có thể thủ hộ ở bên cạnh Mộ Khê Nhi và Tiêu Hoằng, nhưng...

Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy cảnh này, nhìn sinh mệnh của Mộ Khê Nhi bắt đầu từng chút từng chút trôi đi, rốt cục không kim nổi tiến lên, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng bấm ngay cổ Mộ Khê Nhi, cường ép chặn ngang hệ thống Ngự lực cổ của Mộ Khê Nhi, cuối cùng Ngự lực cổ của Mộ Khê Nhi ngừng lại trên vị trí 40 cổ.

- Không có người nào muốn ngươi chết đi, mọi người đều như vậy!

Lạc Tuyết Ninh nói xong nhẹ nhàng ôm Mộ Khê Nhi đặt qua một bên, liếc mắt nhìn mặt Tiêu Hoằng một cái, thở dài một tiếng, tiếp theo bắt đầu từng chút từng chút cởi bỏ quân trang thuần màu trắng của mình, cho đến khi thân trần truồng không một ảnh vải.

- Một chút cuối cùng này hãy để cho ta tiếp đi! Mất đi cấp bậc có thể trở về tu luyện tiếp!

Lạc Tuyết Ninh thì thào tự nói, tiếp theo liền nằm xuống dán sát thân thể trần truồng trắng nõn của mình trên thân thể đầy vết thương của Tiêu Hoằng, sau đó... Làm theo phương pháp của Mộ Khê Nhi...

Trên thực tế, cách chữa trị Ngự lực này Lạc Tuyết Ninh đã được nghe A Di La nói qua...

Cứ như vậy mười phút ngắn ngủi qua đi, cấp bậc Ngự lực của Lạc Tuyết Ninh, đã trực tiếp từ Đại Ngự Sư cấp năm giảm xuống còn Đại Ngự Sư cấp ba, đồng dạng Lạc Tuyết Ninh cùng đã hiến thân thể cho Tiêu Hoằng.

Đồng thời nhìn trên dụng cụ thăm dò, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã hoàn toàn chữa trị xong.

Nhìn thấy hai vết máu phân biệt giữa hai đùi của Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh cũng không nói gì thêm, chỉ là chậm rãi đứng dậy, cầm lấy quần áo mặc vào.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, thời điểm này vẫn như trước còn ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Tuy rằng ý thức mơ hồ, nhưng hắn tự nhiên có thể cảm nhận được hết thảy việc làm của Mộ Khê Nhi và Lạc Tuyết Ninh...

Cứ như vậy hai giờ trôi qua, mọi người một lần nữa tiến vào trong phòng bệnh. Vừa đi vào, bọn họ liền nhìn thấy Mộ Khê Nhi nằm ở trên trường kỷ, hoàn toàn mất ý thức, còn Lạc Tuyết Ninh lại là thần sắc tiều tụy.

Về phần Tiêu Hoằng như trước nằm ở trên giường bệnh, toàn thân chỉ mặc một cái khổ nhỏ màu trắng, giữa hai đùi có hai vết máu.

Nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt mọi người nhìn lướt qua lại trên người Mộ Khê Nhi và Lạc Tuyết Ninh, dường như có điều biết được nguyên do trong đó.

- Lạc Tuyết Ninh! Ngươi...

Gia Nại Cầm thử tính nói, trong giọng điệu tràn ngập hòa ái, dường như nàng biết được rốt cuộc Lạc Tuyết Ninh và Mộ Khê Nhi đã làm gì với Tiêu Hoằng.

Nhìn trên dụng cụ thăm dò bên cạnh Tiêu Hoằng, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã hoàn toàn khép lại.

- Không có gì phải kinh ngạc!

Lạc Tuyết Ninh lạnh lùng đáp lại một câu với Gia Nại Cầm, sau đó liên dời ánh mắt nhìn Trần Tước:

- Trần Dược sư! Ngoại thương của Tiêu Hoằng thì nhờ tới ngài vậy! Ta cần phải về trước Thánh Đàn một đoạn thời gian!

Nói xong, Lạc Tuyết Ninh liền đi ra phòng điều trị số 1.

Về phần những người khác, cũng không có quá phận để ý tới Lạc Tuyết Ninh, mà đồng loạt vây quanh giường bệnh, bắt đầu trị liệu ngoại thương cho Tiêu Hoằng. Ngoài ra, Gia Nại Cầm và vài hộ sĩ, bắt đầu tích cực cấp cứu cho Mộ Khê Nhi.

Tuy nhiên, họ lại phát hiện: Trên người Mộ Khê Nhi không có chút thương tổn, chỉ là Ngự lực quá thấp, hoàn toàn mất đi ý thức, biến thành hoạt tử nhân, hoặc nói là người sống đời sống thực vật.

Cứ như vậy, thời gian ba ngày nhoáng lên một cái mà qua.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đã thức tỉnh, cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên sàn nhà trong phòng bệnh, hai tay và ngực có quấn băng vải, trong lòng ôm Cầu Cầu lẻ loi hiu quạnh, mà nằm ở phía sau Tiêu Hoằng là Mộ Khê Nhi. Hiện giờ nàng chỉ có thể dựa vào dụng cụ Ma Văn tiêm vào chất dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh.

Về phần Tiêu Hoằng, trong hốc mắt không có nước mắt, mà đang cau mày, trong ánh mắt hiển lộ ra hết hàn ý. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không nói gì, cứ như vậy ngồi im lặng.

- Bệ hạ! Đây là dược vật dùng mắt của Kim quan điêu biến dị chế ra, có trợ giúp rất lớn cho ngoại thương vả Ngự lực của ngài!

Trần Tước bưng một cái bát thủy tinh, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói, sợ quấy rầy dòng ý nghĩ của Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng nghiêng đầu, nhìn lướt qua Trần Tước một cái, không có lên tiếng trả lời chỉ chậm rãi cầm lấy cái bát thủy tinh, sau đó uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu xanh nhạt ở bên trong.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Tiêu Hoằng nhíu sát chân mày.

- Thực khổ... Thực khổ mà!

Tiêu Hoằng vốn luôn trầm tĩnh, bỗng nhiên táo bạo lên, sau đó ném mạnh bát thủy tinh cầm trong tay xuống mặt đất, cái bát thủy tinh cứng rắn bị ném vỡ nát.

Tiêu Hoằng có hành động khác thường như thế, quả thực làm cho Trần Tước nhảy dựng, không khỏi lui về phía sau nửa bước. Chỉ cảm thấy trên người Tiêu Hoằng luôn trầm tĩnh chợt nổi lên một khí thế táo bạo, tràn ngập trong phòng bệnh.

- Người đâu! Tập hợp hạm đội chủ lực của Lạc Đan Luân đế quốc, khai chiến với Á Tế Á liên hợp thể tính cả Khảm Đô Tư, diệt tộc! Hoàn toàn triệt để biến Á Tế Á liên hợp thể thành một Tử Vực, không lưu lại cả người lẫn vật!

Tiêu Hoằng đột nhiên đứng lên, dùng giọng rít gào phát ra mệnh lệnh như thế!

Mà mệnh lệnh như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.

Chúng tướng Lạc Đan Luân nghe được mệnh lệnh của Tiêu Hoằng như thế, trên mặt đồng dạng tràn ngập sát ý. Một lần đánh lén của Á Tế Á liên hợp thể làm cho Tiêu Hoằng bị trọng thương, làm cho Lạc Đan Luân đế quốc tổn thất Mộ Khê Nhi, làm cho Lạc Đan Luân đế quốc suýt nữa hủy hoại chỉ trong chốc lát... Giờ khắc này, cừu hận này đã hoàn toàn bùng cháy ở trong lòng người Lạc Đan Luân đế quốc.

Trong nháy mắt, liền thấy Bất Khuất Dực, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Quật Khởi, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Dong Thụ, ba Hạm đội vương bài này toàn bộ tụ tập ở trong hệ Hằng tinh Ma Duệ, tụ tập số lượng Ma Văn chiến hạm đã đạt tới hơn 200 chiếc, 3 chiếc Mẫu Hạm lớn siêu cấp, Ma Văn vận binh hạm lại đạt tới hơn 2000 chiếc.

Gần như, tất cả Ma Văn vận binh hạm, bên trong chuyên chở một triệu binh sĩ Liệt Qua Chiến Giáp, Ma Văn khung máy móc số lượng 8000 chiếc, Ngân Điểu đời sáu cũng đạt tới số lượng 23000 chiếc, còn phi cơ không người lái vô số.

Theo Tiêu Hoằng một lần nữa mặc vào Bất Khuất Khải, mang theo Cầu Cầu tiến vào trong phòng điều khiển chính của Quật Khởi Hào, Tiêu Hoằng không chút do dự trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh, tiến công quy mô tới Á Tế Á liên hợp thể, gặp cái gì tàn sát cái đó, gặp cái gì phá hủy cái đó! Nói tóm lại, mục đích chiến lược là làm cho Á Tế Á liên hợp thể hoàn toàn triệt để biến thành Tử Vực!

Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Hoằng như thế, Ma Văn chiến hạm của ba đoàn chiến đấu Mẫu Hạm chủ lực gần như không có chút tạm dừng, đều xuyên qua Hư Không Môn, trực tiếp tiến vào cảnh nội của Lưu Tư Công Quốc, sau đó lập tức đánh tới hướng Thụy Lạp Tinh Quần Quốc!

Nhìn chiến hạm Lạc Đan Luân che phủ bầu trời, khí thế cuồn cuộn xuất hiện ở chỗ giáp giới giữa Thụy Lạp Tinh Quần Quốc và Lưu Tư Công Quốc, bày ra một tư thế báo thù, đồng thời tuyên bố phải biến Á Tế Á liên hợp thể thành Tử Vực, trong nháy mắt toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ liền chấn động mạnh!

Cho diệt tộc Á Tế Á liên hợp thể, diệt hết mọi chủng tộc của Á Tế Á liên hợp thể, muốn giết sạch một phần sáu dân cư trong Thái Qua Vũ Trụ. Mệnh lệnh của Tiêu Hoằng như thế rốt cuộc có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết.

Tiêu Hoằng này sẽ trở thành đệ nhất đại đồ tể của Thái Qua Vũ Trụ sao?

Tuy nhiên, mặc dù nghĩ như vậy, Á Bình Ninh liên hợp thể cùng với toàn bộ thủ lĩnh của Lạc Minh, gần như đều không dám ra mặt khuyên can. Bọn họ có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ ngập trời trong lòng Tiêu Hoằng kia, mặc dù Tiêu Hoằng làm như vậy có chút quá đáng.

Về phần ba đại liên hợp thể đối địch, vừa nghe tin như thế đã sợ mất mặt. Quân đội của Lạc Đan Luân đế quốc rốt cuộc mạnh tới mức nào đã không cần nói cũng biết. Hiện giờ Tiêu Hoằng đã đạt tới Ngự Không cấp năm, Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh cũng không thể áp chế Tiêu Hoằng được nữa.

Ngắn ngủi mấy mấy giờ sau, theo Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội Lạc Đan Luân sát nhập vào Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, trong nháy mắt khu vực tây nam Thụy Lạp Tinh Quần Quốc trở thành một vùng sinh linh đồ thán.

Hiện giờ toàn bộ Ma Văn chiến hạm cấp thấp nhất của hạm đội Lạc Đan Luân, chính là chiến hạm Trường Tích Liên Hợp. Mấy chiếc chiến hạm trọng trang này nếu như toàn bộ khai hỏa, chính là hủy thiên diệt địa.

Hơn 30 chiếc Ma Văn chiến hạm Thụy Lạp có ý đồ ngăn cản, chỉ ngắn ngủi một phút đã bị quét sạch. Sau đó vô số chiếc Ngân Điểu đời sáu nhảy vào trong hành tinh, không nói hai lời, chính là một trận cuồng oanh lạm tạc. Trong khoảnh khắc, nơi Lạc Đan Luân đế quốc đi qua chính là toàn cảnh sinh linh đồ thán. Ba chiếc Ma Văn Đại Mẫu Hạm đồng thời hợp tác, ở dưới hỏa lực siêu cường của hạm đội Lạc Đan Luân, trong khoảnh khắc một hành tinh quân sự đã hoàn toàn biến thành một cái hỏa cầu thật lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play