Gặp lại Cầu Cầu. Tiêu Hoằng không khỏi cúi xuống, vẫn như ngày xưa nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ vào mũi Cầu Cầu.
Cầu Cầu lúc này như cảm nhận được những chuyện đã qua, con mắt nhỏ lấp lánh nước mắt.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa, mỉm cười nhàn nhạt, vuốt cái đầu lòng tơ của Cầu Cầu, hôn lên mặt nó một cái.
Tiếp xúc ngắn ngủi với Cầu Cầu, Tiêu Hoằng đứng lên, từ từ nhìn vào Mộ Khê Nhi. Lúc này Mộ Khê Nhi lẳng lặng đứng giữa đám đông, trong tay cầm một bộ lễ trang chuẩn bị cho Tiêu Hoằng. Đây là lễ trang may theo kiểu lúc Cáp Thụy Sâm tham dự các hoạt động, cũng là quân trang Thống soái của vua Lạc Đan Luân, vải đen bóng, còn những hoa văn màu vàng.
Không có chỗ nào đặc biệt, nhưng nó đại biểu quyền lực tối cao Lạc Đan Luân đế quốc.
Trên lễ trang còn có hai quân hàm đại thống soái, may bằng chỉ vàng và tơ kim thiền, bên trên khảm hoa vãn vương miện.
Bộ lễ trang này là do Mộ Khê Nhi đặc chế từ Tập đoàn Thiên Xà.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nói gì, tiến lên ôm mỗi người một chút, bây giờ họ lại đoàn tụ, giữa Ma Duệ Tinh khói lửa tán loạn.
Cuối cùng Tiêu Hoằng chậm rãi tới trước mặt Mộ Khê Nhi, nhìn nhau, trong ánh mắt có một thứ gì đó khó nói ra được.
- Đã nhiều năm qua, em vẫn luôn đợi chờ anh.
Mộ Khê Nhi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng từng trải đủ tang thương, cuối cùng khẽ nói. Đã trải qua nhiều chuyện, nét ngây thơ trên mặt Mộ Khê Nhi cũng đã thoát đi nhiều.
Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ chầm chậm nhấc bàn tay thô ráp của mình, nhẹ nhàng vuốt ve má Mộ Khê Nhi.
- Báo cáo bệ hạ, sau 6 vòng không kích, tất cả hệ thống phòng vệ đã bị phá hủy hoàn toàn, quân đội chúng ta đã đánh vào trong thành Thánh Tử!
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng truyền ra tiếng của Ai Nhĩ Phu.
- Thu dọn một chút, mau thay lề trang, điển lề phục quốc sẽ nhanh chóng bắt đầu.
Mộ Khê Nhi nói khẽ với Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi biết rõ khi toàn bộ Ma Duệ Tinh rơi vào trong tay người Lạc Đan Luân, chính là lúc nghi thức phục quốc bắt đầu.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nội nhiều, khẽ gật đầu, đi vào phòng nghỉ đằng sau Đại Vệ Vương Thính, nơi này không khác gì một chỗ để chỉnh trang lại.
Cởi Bất Khuất Khải và Vương Giả Khôi cất vào trong khe nứt không gian, Tiêu Hoằng bước vào phòng tắm, cọ rửa hết máu đã khô trên người.
Về phần trong lòng, thì đang trăm mối ngổn ngang, không biết bao nhiêu lần Tiêu Hoằng nằm mơ cũng nghĩ tới giờ phút này, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng Tiêu Hoằng chẳng những không có hưng phấn, ngược lại có thêm mấy phần thương cảm quá khứ.
Qua loa cọ rửa thân thể một chút, Tiêu Hoằng rời phòng tắm, như thường lệ mặc trang lên người. Lễ trang hoàn toàn được chế riêng theo dáng người Tiêu Hoằng, rất vừa vặn, đơn giản mà không mất trang trọng.
Chỉ là mái tóc bạc rối tung cùng râu ria trên miệng, thật là không hòa hợp với bộ quần áo này.
Đúng lúc này, Mộ Khê Nhi dẫn theo Cầu Cầu vào phòng, trong tay đang cầm một cây kéo.
- Có cần em giúp anh tỉa lại đầu tóc không, theo em nghĩ, khi anh lại xuất hiện, sẽ phải gọn gàng, sạch sẽ đối mặt với mọi người. Vua của một quốc gia, lời nói cử động, kể cả dáng vẻ đều là thể diện của quốc gia, cũng là tôn trọng với cả nước.
Mộ Khê Nhi nhìn Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng nói.
Xa cách đã lâu, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi lại gặp mặt, tuy rằng có xấu hổ, nhưng Mộ Khê Nhi đang tích cực hòa tan.
Đã trải qua nhiều năm, mặc kệ là Tiêu Hoằng hay Mộ Khê Nhi, đều đã thành thục hơn nhiều.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Mộ Khê Nhi, những tình cảm ngày xưa lại trào dâng trong lòng Tiêu Hoằng.
- Được rồi.
Tiêu Hoằng khẽ nói, liền ngồi xuống ghế.
Sau đó Mộ Khê Nhi lẳng lặng đi tới sau lưng Tiêu Hoằng, trực tiếp cắt gọn mái tóc rối tung thành đầu đinh gọn gàng, râu ria trên miệng đều bị Mộ Khê Nhi cạo sạch.
Thoáng cái, cả người liền sáng láng hẳn lên, kiểu tóc già dặn, đôi mắt sắc bén, ngoài làn da từng trải năm tháng, cả người đã không còn vẻ lôi thôi lúc trước.
Tiêu Hoằng đáp lại, chậm rãi đứng lên, nhìn lại mình trong gương, chỉnh lại áo một chút, liễn dẫn Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu rời phòng.
Tiêu Hoằng bước ra, thành viên Thích Khách Minh chờ sẵn ở cửa Đại Vệ Vương Thính đồng loạt chào quân lễ, mỗi người đều thấm đẫm máu, áo giáp lại trở nên tung tóe, vừa nhìn là biết vội vàng trở về từ chiến trường.
Đối mặt với đội quân tâm phúc của mình, Tiêu Hoằng không nói nhiều, trang trọng chào đáp lại, sau đó đi đến Điện bất khuất bên trong vương điện. Nơi đó là đại điện đổi diện Thượng Chung Lâu, cũng là nơi tố chức đại điển long trọng của Lạc Đan Luân đế quốc, một bên quảng trường là một giàn giáo lớn.
Bây giờ Ma Văn khuếch đại âm thanh, ghi hình bên đó đã lắp xong, tín hiệu sẽ lập tức truyền khắp mọi ngõ ngách Vũ trụ Thái Qua, mọi người đều có thể xem được.
Đây chắc chắn là thời điểm ghi vào sách sử!
Đi lên ba tầng đại sảnh đại điện Bất Khuất, cách một cánh cửa là sàn đại điện Bất Khuất, hiện giờ đám người Áo Thác, Mạc Hi đã tụ tập trong đại sảnh, mỗi người đều xúc động.
Trải qua muôn ngàn gian khó, cuối cùng Tiêu Hoằng dẫn dắt Lạc Đan Luân đi đến bước này.
Còn lúc này, Tiêu Hoằng lại không có vẻ hưng phấn vui mừng như mọi người nghĩ, mà có vẻ mặt cực kỳ phức tạp, mày nhíu lại, đôi mắt tràn ngập khác thường.
- Bệ hạ, đây là cương lĩnh dựa theo ý của ngài, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ trước cố gắng, điều chỉnh ra tuyên ngôn lập quốc, mời ngài xem.
Thiết Nam nói xong, đưa tấm da linh thú ghi đầy chữ cho Tiêu Hoằng.
Mục đích của tuyên ngôn lập quốc, nói thẳng ra là khúc nhạc dạo cho Lạc Đan Luân đế quốc thành lập, sẽ trở thành căn cơ của một quốc gia.
Tiêu Hoằng vươn tay, vừa mới tiếp nhận tuyên ngôn lập quốc, Ma Văn thông tin lại truyền ra giọng nói kích động của Ai Nhĩ Phu:
- Báo cáo bệ hạ, thành Thánh Tử bị phá, Đặng Ba Duy đã bị giết, hiện giờ toàn bộ Ma Duệ Tinh đã thuộc về chúng ta.
Nghe được lời này, mọi người trong đại sảnh đều rung động, dù rằng trong lòng họ sớm đã chuẩn bị, nhưng khi nó chân chính tiên đến, vẫn khó tránh khỏi làm người ta xúc động.
Đồng thời, mọi người đông loạt nhìn về phía Tiêu Hoằng, chờ đợi Tiêu Hoằng bước ra sân khấu đại sảnh, tuyên bổ Lạc Đan Luân đế quốc thành lập.
Trái lại lúc này Tiêu Hoằng vẫn nhăn mày, dường như đang khắc chế cảm xúc nào đó.
- Xin phép, chờ ta một chút, ta đi rửa tay một lát.
Tiêu Hoằng nói xong, trực tiếp xoay người chạy vào phòng vệ sinh.
Tiêu Hoằng vừa trở tay đóng cửa phòng vệ sinh, hai hàng nước mắt đã không cách nào kìm chế được lăn dài khỏi mắt, rơi xuống ồ ạt như mở van.
Đối với Tiêu Hoằng, hiện giờ có thể gọi là mừng quá mà khóc, cũng có thể gọi là trút hết đau khổ trong lòng. Một đường đi qua, lúc lên lúc xuống, chỉ có bản thân Tiêu Hoằng mới cảm nhận được những khổ sở đau thương trong đó. Giờ đây, mọi cảm xúc như ngưng đọng thành nước mắt.
Thậm chí đến cuối cùng, Tiêu Hoằng không cách nào khống chế được, trực tiếp khóc to lên. Trước kia Tiêu Hoằng cũng rơi nước mắt, nhưng đây là lần đầu gào khóc như thế này, hiện giờ chính là lúc biểu hiện ra một mắt yếu ớt của nội tâm.
5 phút trôi qua, người trong đại sảnh còn chưa thấy Tiêu Hoằng đi ra, nhìn nhau, nếu chỉ đi vệ sinh một chút, vậy thì quá lâu rồi.
Nhưng khi mọi người từ từ tới gần cửa phòng vệ sinh, sắc mặt liền thay đổi. Đứng ở cửa phòng, bọn họ nghe được một âm thanh cực kỳ xa lạ - tiếng khóc của Tiêu Hoằng.
Nghe âm thanh này, sắc mặt mọi người rung động, lúc này bọn họ như mới chân chính hiểu được nội tâm Tiêu Hoằng, cảm nhận được một mặt nội tâm bi thương mà Tiêu Hoằng không muốn người khác biết.
Nhìn kỹ lại những gì Tiêu Hoằng trải qua, đúng là làm mọi người có cảm giác kinh hoàng, Tiêu Hoằng lúc này đã chịu đủ loại khổ cực, cuối cùng đến bước này, không ai có thể hiểu hết gian khổ trong đó.
Chậm rãi đẩy cửa ra, mọi người phát hiện Tiêu Hoằng ngồi xổm trong góc, tay vuốt nước mắt.
Nhìn Tiêu Hoằng như thế, Mộ Khê Nhi cùng đám người Áo Thác cũng đỏ cả mắt, bọn họ có thể cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoằng, cùng với đau khổ trong lòng hắn.
Lúc này Mộ Khê Nhi nhẹ nhàng vuốt khóe mắt, sau đó đi tới ngồi xuống cạnh Tiêu Hoằng, đưa cho Tiêu Hoằng một chiếc khăn tay trắng, nhẹ giọng an ủi:
- Em có thể cảm nhận được đau khổ trong lòng anh, nhưng em muốn nói cho anh, hiện giờ tất cả những gì anh làm đã không làm thất vọng những cực khổ mà anh đã gánh chịu. Trong tương lai không lâu, mọi người sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì anh và người Lạc Đan Luân bất khuất.
Nói xong Mộ Khê Nhi đặt bàn tay trắng mịn lên vai Tiêu Hoằng, cố gắng cho Tiêu Hoằng một chút an ủi.
Cầu Cầu ở một bên không ngừng xoay qua xoay lại trên người Tiêu Hoằng.
- Cám ơn.
Tiêu Hoằng vuốt nước mắt, khẽ nói. Sau đó từ từ đứng dậy, khí thế vương giả lại bùng lên trên người Tiêu Hoằng, sau đó không do dự nước, sải bước đi ra, xuyên qua đại sảnh, ưỡn ngực, lấy phong thái vua của Lạc Đan Luân đứng trên trung tâm sân khấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT