Sài Sương cách Sài Tang không xa tất nhiên cũng không thể không chú ý tới con số không thể tưởng tượng này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

- Điều này sao có thể chứ? Nhất định là dụng cụ xuất hiện trục trặc. Chuyện này không có khả năng.

Sài Sương lẩm bẩm.

Con số này đã đạp nát tất cả!!

Đứng trên bục giảng, vẻ mặt Vương Giai đỏ bừng, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng hơi đưa mắt nhìn về phía dụng cụ.

- Á?

Bỗng nhiên Vương Giai kêu lên, giọng điệu có vẻ không biết làm sao, giống như đang nằm mơ. Có điều hắn nằm mơ cũng không ngờ được là chuyện thế này có thể xảy ra.

Ngay sau đó, lại nhìn màn hình lớn. Chủ nhân Ma Văn này không biết là ai, đã vọt lên đứng thứ hai, theo sát Sài Sương. Tuy nhiên bất kể là Sài Sương hay những người khác đều cảm nhận được số thứ hai này lại càng bắt mắt hơn vị trí đứng đầu. Mà số 166 kia càng nhìn càng chói mắt.

Cũng không biết có phải là trùng hợp không, chủ nhân Ma Văn kia như cố ý, 166 đúng nhiều hơn Sài Sương 100 lần sử dụng.

- Chủ nhiệm Hàn, ta cảm thấy chuyện này kỳ quái. Ngài không thấy 166 lần đúng là rất kỳ quái sao? Thử hỏi ai có thể làm được chứ?

Sài Sương vốn vô cùng đắc ý bỗng nhiên đứng lên nói. Hiển nhiên tuy rằng nàng thấy Ma Văn này rất quỷ dị nhưng con sô 166 kia giống như cái gai đâm sâu vào lòng nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, tự tôn cao ngạo bị khiêu khích vô tận.

Khi Sài Sương nói vậy, tất cả học sinh đang khiếp sợ mới hơi khôi phục tinh thần.

- Đúng vậy, vừa rồi nghĩ đi đâu rồi. Theo ta thấy thì rõ là dụng cụ lỗi thôi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Phân hiệu Tây Tân rác rưởi kia sao lại có người chế tạo được Ma Văn mạnh tới vậy chứ? Quả đúng là nói đùa mà.

Tân sinh dưới đài bắt đầu bàn luận.

- Chủ nhiệm Hạ, đổi dụng cụ, trắc nghiệm một lần nữa xem.

Sài Tang lên tiếng. Hắn cũng không tin là phân hiệu Tây Tân lại chế được Ma Văn kinh khủng thế này.

- Vâng.

Hạ Duẫn Chi lên tiếng, không dám chậm trễ, vội nhấn trên bục giảng một cái. Sau đó dụng cụ đo lường liền dâng lên từ sàn nhà.

Lúc này rung động trong lòng Hàn Thần vẫn chưa bình ổn, tỉ mỉ quan sát Ma Văn trong tay. Hoa văn trong tay hắn không tràn ngập vẻ đường hoàng như Sài Sương mà khiến người ta cảm thấy thâm trầm, tùy ý mà không mất đi vẻ lão luyện.

Cầm Ma Văn trong tay, Hàn Thần đi tới trước dụng cụ, điều chỉnh tâm tính, hết sức chăm chú phóng ra một chùm sáng xanh biếc.

- Số điểm trị bệnh 204, có thể sử dụng 165 lần.

Dụng cụ đưa ra con số.

Im ắng!

Nhìn thấy số liệu dụng cụ đưa ra, tất cả mọi người đều im bặt. Toàn thân Hàn Thần vẫn giữ nguyên động tác phát lục quang, nhìn con số trước mặt, không nhúc nhích.

Khuôn mặt Sài Tang dưới đài vốn hồng hào giờ trắng bệch, hai mắt trợn trừng, lộ vẻ khiếp sợ.

Còn tân sinh của học viện Tây Tân Ma Văn vừa rồi còn nghi ngờ lúc này mở to hai mắt, có người giật mình mà há hốc mồm, thậm chí có thể nhét vào cả một nắm tay.

Đừng nói đây là Ma Văn của phân hiệu, dù đặt ở trong học viện Tây Tân Ma Văn cũng khiến người ta rung động.

Cùng lúc đó, vị trí của Sài Sương vốn tạm ở số một giờ lập tức bị đạp xuống thứ hai. Thật ra kết quả như vậy cũng không có gì kỳ quái. Lần đầu Hàn Thần tùy ý phát ra một chùm sáng trị bệnh. Mà lần này hắn phát ra cẩn thận, trước sau hai lần có sự khác biệt là bình thường.

Tuy nhiên chỉ di động mỏng manh như vậy lại đả kích Sài Sương trầm trọng. Nhất thời khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Nàng căn bản không ngờ được nữ thiên tài của học viện Tây Tân Ma Văn lại bị một tân sinh của phân hiệu Tây Tân đạp xuống. Điều này đối với nàng đúng là một sự trào phúng tàn khốc vô cùng.

Mà một đạp này không chỉ một mình Sài Sương mà cả học viện Tây Tân Ma Văn thần thánh cũng lập tức ảm đạm thất sắc. Tiêu điểm duy nhất lóe sáng lúc này là Ma Văn quỷ dị kia.

- Ma Văn kia rốt cục là do ai làm?

Sài Sương hỏi, trong lòng vừa sợ vừa giận, tóm lại là vô cùng bất ổn nhưng lại không biết phải phát tiết thế nào, chỉ hy vọng biết chủ nhân của Ma Văn này là ai, đến đọ tay nghề một phen.

Được Sài Sương nhắc nhở như vậy, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Hàn Thần một lần nữa.

Mà Thánh thể cũng không dừng lại mà lật Ma Văn trên tay lên, xem thấy rõ ràng là có huy hiệu của phân hiệu Tây Tân, cũng có đánh số cho lần trắc nghiệm này nhưng phía dưới lại không ghi tên, cũng không có dấu hiệu gì của chủ nhân Ma Văn.

- Trên Ma Văn này có dấu hiệu của phân hiệu Tây Tân, không có bất cứ danh hiệu gì của người khác. Hàn Thần nói, đồng thời nhìn kỹ một lần nữa nhưng cũng chẳng phát hiện được gì.

- Có thể là ai nữa chứ, đoán một cái là ra, nhất định là Tiêu Hoằng rồi,

Mộ Khê Nhi ngồi dưới đài, mặt không đổi sắc nói nhỏ, lại thì thào với Cầu Cầu trên vai:

- Tuy nhiên nếu là ta thì ta cũng phải viết tên tuổi rõ ràng vào đó, để cho cái lão già họ Sài kia hối hận không thôi vì đã bỏ qua Tiêu Hoằng.

Cầu Cầu ngồi trên vài Mộ Khê Nhi cũng không biết có nghe được nàng nói gì không, chỉ mải ăn rồi lại vươn móng vuốt nhỏ ra, tỏ vẻ lấy lòng nàng.

Ma Long màu đen tất nhiên hiểu Cầu Cầu muốn gì, hơi hơi nhíu mày:

- Trời ạ, một giờ ngươi ăn hết chín miếng rồi.

Tuy nhiền cảnh tượng trên bục giảng khiến tâm tình Mộ Khê Nhi tốt hơn, dường như còn hơn cả Tiêu Hoằng nữa, cảm thấy hết giận. Tuy rằng biết tiểu tử này cứ ăn thế thì có thể sẽ tròn như quả bóng như cũng không đành lòng từ chối nó, lấy ra một miếng thịt bò khô đưa cho nó.

Nhìn lại phía bục giảng và nhân vật quan trọng ngồi ở hàng ghế đầu lúc này đã qua cơn khiếp sợ, vẻ mặt trở nên ác liệt. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi là phân hiệu Tây Tân lại có một tân sinh khủng bố tới vậy, nhưng lại cố tình không để ai biết mình.

Mà Dược Văn quỷ dị trước mặt này, không nghi ngờ gì nữa chính là một đòn nặng nề đánh vào học viện Tây Tân Ma Văn, đánh cho không còn ngẩng mặt lên được.

Lập tức tất cả tân sinh, bao gồm cả Sài Sương đều trở nên ảm đạm.

- Nếu không có tên thì thành tích này không tính.

Hạ Duẫn Chi cười gượng vài tiếng nói, sau đó chuẩn bị loại thành tích Ma Văn của Tiêu Hoằng ra.

- Sao lại thế? Chủ nhiệm Hạ thua không dám nhận à?

Ngay lúc Hạ Duẫn Chi định sửa danh sách thì tiếng của Trình Thiếu Vĩnh bỗng nhiên vang lên, sau đó thấy Trình Thiếu Vĩnh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi từ đằng sau đài tới, bước lên bục giảng, tuy rằng cố ra vẻ bực mình như mặt mày lại hớn hở đắc ý.

Thật ra hắn cũng biết thừa Ma Văn không có tên kia không phải của Tiêu Hoằng thì còn là của ai nữa? Chẳng qua không ngờ là Tiêu Hoằng ngay cả tên cũng không thèm viết. Mà lại càng không thể ngờ được là Tiêu Hoằng lại hăng hái tới vậy, trực tiếp dẫm nát Sài Sương.

Mười năm đó, suốt mười năm Trình Thiếu Vĩnh lần đầu cảm thấy thoải mái thế này.

Tuy nhiên dù trong lòng biết rõ nhưng Tiêu Hoằng không đánh dấu tên thì Trình Thiếu Vĩnh cũng không nói ra. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn sợ học viện Tây Tân Ma Văn sẽ trộm mất hạt giống này của hắn.

- Không có tên, thế ý của Trình viện trưởng là nên làm thế nào bây giờ?

Hạ Duẫn Chi nói.

- Tên quan trọng gì, là học sinh của phân viện Tây Tân là được rồi.

Trình Thiếu Vĩnh nói tiếp, ý bảo Vương Giai không kiểm tra Ma Văn nữa, lại đưa mắt nhìn Sài Tang, ra vẻ cung kính nói:

- Sài đại nhân, dựa theo quy củ, bảng danh sách lần này vẫn phải công khai đúng không?

Sài Tang sau khi qua cơn kinh ngạc, mặt không đổi sắc, tuy trong lòng phi thường không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu, lại thầm tính toán nhất định phải mò ra được kẻ chế tạo Ma Văn này, sau đó sẽ lôi về học viện Tây Tân Ma Văn.

Hắn không biết Tiêu Hoằng rất hận học viện Tây Tân Ma Văn, lại càng không biết mấy ngày trước hắn còn tự mình hạ lệnh loại bỏ Tiêu Hoằng ra khỏi danh sách nhập học học viện Tây Tân Ma Văn, đưa vị trí này cho một vị công tử nhà quan to.

Nếu Sài Tang giờ mà biết điều này thì không biết trong lòng sẽ có cảm nghĩ gì.

Sau đó bởi Tiêu Hoằng không xuất hiện nên vốn lễ trao giải phải rất hoành tráng trở nên im ắng. Bởi lẽ bản thân học viện Tây Tân Ma Văn vốn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo giờ lại chẳng khác gì một đám cà bị sương muối.

Sài Sương ngồi hàng đầu sắc mặt lại càng khó coi.

Cùng lúc đó, người khởi xướng ra là Tiêu Hoằng, đối với những chuyện lằng nhằng tại lễ đường hắn chẳng hề biết chút nào. Mà có biết thì hắn cũng chẳng hứng thú, lúc trước cũng chỉ tùy tiện chế tạo ra cái Ma Văn kia để ứng phó cho có mà thôi.

Giờ phút này hắn đang ngồi khoanh chân ở đầu giường, sử dụng huyết thí huấn luyện tu luyện bản thân, đồng thời đầu óc không ngừng nghĩ cách cải tiến nó.

Lần tu luyện này kéo dài ba giờ, khi hắn mở hai mắt ra một lần nữa thì Ngự lực trong cơ thể đã đạt tới 1539 luồng, nếu trong mắt thường nhân thì đã không tồi rồi. Nhưng Tiêu Hoằng vốn có thói quen tăng tiến vòn vọt trong thời gian dài lại thấy chưa thỏa mãn.

Phải cải tiến nhanh hơn một chút mới được.

Trong lòng Tiêu Hoằng nghĩ vậy, liền chậm rãi đứng lên, đi tới trước bàn nước, uống mấy ngụm trà dưỡng sinh do tự hắn pha chế, lại lôi Đức Thức Ao Diện Văn ra xem. Tiêu Hoằng hứng thú phi thường đối với Ma Văn Liệp Cung trong đó.

Loại Chiến Văn này có đặc điểm là uy lực rất lớn, tầm bắn xa, chuẩn, khuyết điểm cũng rất rõ ràng đó là cần thời gian chuẩn bị ba giây. Đặc điểm như vậy ở thời điểm cận chiến chẳng thể dùng được. Tác dụng của nó lớn nhất là khi ẩn nấp âm thầm, cho đối thủ một đòn trí mạng hoặc là phải ở cách đối phương một khoảng nhất định.

Bởi vậy ngoài Liệp Cung ra thì Tiêu Hoằng còn phải là một việc gấp đó là chế tạo ra một cái Phong Văn, tăng tốc độ di chuyển trên diện rộng mới được.

Khống chế Phong Văn là tượng trưng cho Ngự Giả cấp một. Bản thân mình không có thì đúng là hơi keo kiệt rồi.

Hiện giờ Tiêu Hoằng hiểu rõ là Lạc Tuyết Ninh đã đến, đừng nói là học viện Tây Tân Ma Văn mà toàn bộ Thái Ngô Thành cũng chớ mong yên tĩnh được. Tuy rằng mình đã đạt cấp bậc Ngự Giả nhưng vẫn cần cẩn thận lo trước khỏi gặp họa về sau. Thực lực bản thân có mạnh thì mới có thể khiến mình an toàn hơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play