Mấy nhân vật cấp bậc Tướng quân trực tiếp chết bất đắc kỳ tử ở trong Đào Dật Đĩnh, chỉ có Phất Luân Nặc là Đại Ngự Sư cấp bốn miễn cường còn sống ở trong hư không, tuy nhiên không có đạt tới cấp bậc Ngự Hồn là không có khả năng phát huy sức chiến đấu trăm phần trăm ở trong hư không.

Phất Luân Nặc toàn thân phủ đầy vết máu, nhìn Tiêu Hoằng cách đó không xa, trên mặt không kìm được co giật mấy cái. Hắn có lòng muốn chạy trốn, nhưng có thể chạy thoát khỏi Tiêu Hoằng được sao?

Đặng Ba Duy đang ở trong Thánh Ni Tinh, nhìn thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, phản ứng đầu tiên chính là Phất Luân Nặc không có bất kỳ bảo hộ, hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Tiêu Hoằng, coi như xong đời rồi.

Tuy nhiên, Đặng Ba Duy cũng không có hoàn toàn bị chìm trong tâm tình bối rối, hẳn tận khả năng để cho mình bảo trì bình tĩnh, rất nhanh phát ra mệnh lệnh: Tất cả Ma Văn hạm trong phòng tuyến Thác Ni Đặc, có bản thân hắn tiếp quản, toàn bộ rút lui về phòng tuyến Nam Lâm của Thánh Ni Tinh Quận. Nói trắng ra chính là buông bô Phất Luân Nặc, cùng với vùng phía nam Thánh Ni Tinh Quận, trong đó bao gồm sáu viên Nghi Cư Tinh.

Gom binh lực lại, chuẩn bị một lần nữa ngăn chặn hạm đội Lạc Đan Luân. Đây cũng là biện pháp duy nhất, nếu không để toàn bộ hạm đội phe nhà chôn vùi ở Thác Ni Tinh Quận, thì chỉ cần thời gian không đến hai ngày, hạm đội Lạc Đan Luân liền có thể đánh tới Ma Duệ Tinh. Đen lúc đó, phát sinh chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Cùng lúc đó, đại khái chỉ qua vài giây giằng co, Tiêu Hoằng một lần nữa khởi động, giống như tia chớp màu xanh trong chớp mắt, đã xuất hiện ở trước mặt Phất Luân Nặc, đồng thời chỉ thấy trong cánh tay phải của Tiêu Hoằng, đã duỗi ra ma trảo màu máu nắm lấy đầu của Phất Luân Nặc.

Ngay khoảnh khắc đó, Phất Luân Nặc chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể bị tháo nước điên cuồng, sau đó là rút đi sinh mệnh, có cảm giác như vậy làm cho Phất Luân Nặc cực kỳ thống khổ và sợ hãi.

Ngắn ngủi một phút sau, Phất Luân Nặc hoàn toàn biến thành một khối thây khô ở trong hư không.

Ma trảo màu máu của Tiêu Hoằng hơi dùng một chút lực, thân mình Phất Luân Nặc giống như tờ giấy giòn tan trở thành bột phấn.

Không hề nhìn lại Phất Luân Nặc một cái, Tiêu Hoằng chỉ là nhìn lướt qua chiến hạm Thượng Bang đang rất nhanh rút lui khỏi phòng tuyến Thác Ni Đặc, Tiêu Hoằng liền chậm rãi rút ra Băng Tín Ngưỡng chỉ về hướng Ma Duệ Tinh.

Lập tức phía sau Tiêu Hoằng: Cự Nhân Hào và vô số Ma Văn chiến hạm, khoảnh khắc không ngừng bay về hướng Ma Duệ Tinh.

Chỉ để lại 100 chiếc hạm đội Sưu Cứu, tìm kiếm hạm viên còn lạc ở trong hư không.

Tiêu Hoằng một lần nữa quay về trong Cự Nhân Hào. Giờ khắc này, đã có thể nhìn thấy rõ ràng số liệu tổn thất sau trận chiến: Trong thời gian sáu tiếng chiến đấu, liên hiệp hạm đội Thần Vệ tổn thất tổng cộng 35 chiếc Ma Văn chiến hạm, các Ma Văn chiến hạm khác đều bị tổn thương với mức độ bất đồng, hạm viên bất hạnh gặp nạn cũng có tới 1000 người.

Về phần Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc bên kia, thì tổn thất Ma Văn chiến hạm 50 chiếc, Bộ tổng chỉ huy bị tiêu diệt toàn bộ, Phất Luân Nặc bị đánh chết.

Có thể nói, trải qua một trận chiến này, song phương đều bị tổn thất thảm trọng.

- Mọi người mất đi đều là anh hùng của Lạc Đan Luân! An ủi duy nhất của chúng ta đối với họ, chính là mang theo ý chí của họ đưa về trên Ma Duệ Tinh!

Tiêu Hoằng đứng trước ghế chủ tọa, nhìn số liệu thống kê trên màn hình, trầm mặc một lát rồi nói:

- Lệnh cho Ma Văn chiến hạm chúng ta, khoảnh khắc không ngừng, tiếp tục dùng tốc độ cao nhất đi về hướng Ma Duệ Tinh!

Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, trong hư không, Ma Văn chiến hạm trải qua chiến đấu chịu đủ thảm thiết, một lần nữa giống như những con dã thú sắt thép vết thương lớp lớp, phóng vọt tới hướng Ma Duệ Tinh.

Nếu hết thảy thuận lợi, dự tính chỉ trong thời gian hai ngày là có thể tới Ma Duệ Tinh, thế nhưng tiền đồ sẽ thuận lợi vậy sao?

Một lần nữa nhìn xem màn hình, xác định mấy giờ sắp tới sẽ không có chiến đấu tiếp, Tiêu Hoằng liền một lần nữa quay về tới trong phòng nghỉ, khoanh chân ngồi trên đầu giường, bắt đầu ngựa không dừng vó tiến hành thăng cấp cho Hàn Võ.

Nâng Hàn Võ trong lòng bàn tay, chậm rãi rót Ngự lực trong cơ thể vào trong đó, Tiêu Hoằng liền bắt đầu từng chút từng chút “hòa tan” biển năng lượng đóng băng trong Hàn Võ.

Ngắn ngủi vài giây qua đi, theo Ngự lực của Tiêu Hoằng không ngừng rót vào, cánh tay trái của thi thể màu máu đóng băng cũng từ từ hòa tan ra. Cánh tay trái này khác với cánh tay phải nắm cự kiếm mỏ neo, trong màu đỏ như máu hơi toát ra đường cong màu tím, trên ngón giữa đeo một cái nhẫn thật lớn, thoạt nhìn vẫn như trước tàn tạ không chịu nổi, trên chiếc nhẫn có điêu khắc một ký hiệu kỳ quái, tràn ngập quỷ dị, âm trầm và tàn bạo. Tuy nhiên đến tột cũng là dùng làm cái gì, thì Tiêu Hoằng không biết được.

“Cái này lại là cái gì đây?” Trong lòng Tiêu Hoằng, không kìm được phát ra nghi vấn như thế.

Ngay lúc Tiêu Hoằng không ngừng thăng cấp cho Hàn Võ, thì ở vào Bái Cam Tinh của Tiệp Tây Á Vương Quốc, Tư Kiều và Tư Ninh cùng với các vương công đại thần đang tụ họp ở trong vương điện.

Tin tức về Tiêu Hoằng toàn lực tấn công Ma Duệ Tinh, Tư Kiều đã biết, đồng dạng Đại Tế Ti bọn họ kính yêu chính là Tiêu Hoằng, gần như cũng đã lộ ra mặt nước.

Biết được tin tức như vậy, phản ứng đầu tiên của Tư Kiều chính là mình bị lừa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc Tiêu Hoằng lừa gạt mình cái gì chứ?

Dường như vốn không có một điều quy định nào nói, Tiêu Hoằng lại không thể là Đại Tế Ti.

Hơn nữa Tư Kiều cùng điều tra rõ rang, trong truyền thuyết ở Thái Qua Vũ Trụ quả thật có một vị thần minh A Cổ Thần như vậy, khởi đầu ở Tân Bối Ba liên hợp thể, chỉ có điều về sau lại bị Áo Cách Tư Thần chèn ép, sau đó, Thần Điện bị hủy, tín đồ bị tàn sát, thời gian tới ngày nay A Cổ Thần cùng gần như sắp bị quên đi.

Tiêu Hoằng với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc là địch, từ một góc độ nào đó cũng là giải thích thông suốt.

Đương nhiên, trừ hết thảy chuyện này, còn một điểm trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng đi tới Tiệp Tây Á Vương Quốc, ngoại trừ một chút tiền bạc bé nhỏ không đáng kể, ngoài ra gần như không có làm bất kỳ chuyện gì nguy hại tới ích lợi của Tiệp Tây Á Vương Quốc, thậm chí còn có ân với khắp cả Tiệp Tây Á Vương Quốc.

Trên từ Vương tử của Tư Kiều, dưới đến dân chúng bình dân, thật ra đều nghĩ thật là tốt về A Cổ Thần.

Thậm chí trong thời gian qua, hai ái phi của Tư Kiều bệnh nặng, cũng là nhờ Tiêu Hoằng trị lành bệnh. Mà một điểm trọng yếu hơn là, hiện tại thế lực của Tiêu Hoằng, đã lớn đến cực điểm, xoay tay lại tiêu diệt Tiệp Tây Á Vương Quốc, dễ như trở bàn tay.

- Phụ vương! Nhi thần xin nói ra suy nghĩ của mình!

Đúng lúc này, Tư Ninh bỗng nhiên đứng ở trung tâm đại điện, lên tiếng nói.

- Tư Ninh có lời gì cứ nói đi!

Tư Kiều biểu hiện vẫn là rất trầm tĩnh, lên tiếng nói.

- Nếu không có lý do gì chứng minh Đại Tế Ti Tiêu Hoằng chính là kẻ lừa đảo, như vậy Đại Tế Ti vẫn là Đại Tế Ti, về phần Ma Văn Thiên Đường chính là Ma Văn Tinh Độc, vài năm trước tất cả người hút Tinh Độc chịu tội, cũng đã bị huỷ bỏ, càng không thể truy cứu tội của Đại Tế Ti. Bởi vậy, Tiêu Hoằng có phải Đại Tế Ti của A Cổ Thần hay không, dường như quan hệ không lớn!

Tư Ninh lên tiếng nói, có thể nói, trong lời nói của Tư Ninh này, rõ ràng có thiên vị Tiêu Hoằng. Điều này cũng không thể trách, Tiêu Hoằng có ân đức với Tư Ninh cũng không phải là lớn bình thường.

Trên thực tế, trong lời nói tràn ngập thiên vị này, không thể nghi ngờ cùng chính là tạo cho mọi người một cái bậc thang đi tới.

Dù sao hiện tại Tiệp Tây Á Vương Quốc, thật đúng là không dám xé rách da mặt, hoặc là địch với Tiêu Hoằng. Cứ nhìn xem Tiên Nữ Hào nghênh ngang đi ở trong Liên bang Bắc Áo, Liên bang Bắc Áo ngay cả đánh rắm cũng không dám thả, bởi vậy đủ để thấy được rõ ràng.

Tiệp Tây Á Vương Quốc giờ phút này đứng ra gây chuyện với Tiêu Hoằng, dường như chỉ có thể tự bị diệt vong, cho nên cùng với là địch, không bằng là bạn.

- Tư Ninh nói lời nói này lại có vài phần đạo lý, không biết mọi người còn có ý kiến gì không?

Tư Kiều quét ánh mắt nhìn một vòng bốn phía, trầm giọng hỏi.

Trong đại điện, mọi người thuần một sắc lựa chọn trầm mặc, biểu hiện này cũng là một loại ngầm thừa nhận. Thời điểm này ai ngốc chứ? Tự nhiên muốn đối nghịch với Tiêu Hoằng? Bộ điển rồi hay sao?

- Nếu không có người nào dị nghị, ta đây chính thức tuyên bố, thừa nhận địa vị hợp pháp của Tiêu Hoằng là Đại Tế Ti ở Tiệp Tây Á Vương Quốc, A Cổ Thần như trước là A Cổ Thần, vẫn là quốc giáo!

Tư Kiều đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp:

- Nếu A Cổ Thần vẫn là quốc giáo của Tiệp Tây Á như trước, như vậy Tiêu Hoằng tấn công Thánh Ni Tinh Quận, cũng chính là Tiệp Tây Áương Quốc tấn công Thánh Ni Tinh Quận, truyền lệnh ta: Từ Tiệp Tây Á Vương Quốc điều động 30 chiếc Ma Văn chiến hạm, 300 chiếc Ma Văn vận binh hạm, đi tiếp viện cho hạm đội Lạc Đan Luân!

Theo Tư Kiều phát ra mệnh lệnh như thế, Tiệp Tây Á Vương Quốc liền trước tiên đối ngoại tuyên bố: Tuyên chiến với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc! Đồng thời phái ra 30 chiếc Ma Văn chiến hạm, 300 chiếc Ma Văn vận binh hạm tiếp viện cho hạm đội Lạc Đan Luân.

Không chỉ là Tiệp Tây Á Vương Quốc, gần như đồng thời ngay lúc đó, Gia Nại Triết cũng thuyết phục hội nghị quốc gia, từ khu phía bắc Thượng Tri Tự Do Quốc, một lần nữa điều động 15 chiếc Ma Văn chiến hạm, hiệp trợ Tiêu Hoằng thu hồi Ma Duệ Tinh!

Gia Nại Triết đi ra tòa lầu hội nghị, sắc mặt vẫn như trước vô cùng nghiêm túc, chỉ có điều trên đường chuyên xa chạy tới, ở trong lòng lại không ngừng mắng thầm Tiêu Hoằng: “Chết tiệt! Ngủ với con gái lão tử, còn phải tới giúp ngươi! Cũng không biết đời trước thiếu nợ ngươi cái gì?”

Tuy nhiên, trước mắt chuyện này cũng là không có cách nào. Trên thực tế, từ lập trường của quốc gia, trợ giúp Tiêu Hoằng cũng là chuyện hợp tình hợp lý: Nguyên nhân chủ yếu chính là một khi Thánh Ni Tinh Quận bị Tiêu Hoằng chiếm lĩnh, như vậy hai oan gia Thượng Tri Tự Do Quốc và Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc này sẽ không còn biên giới giáp giới nữa, từ nay về sau, sẽ không còn chiến sự, chân chính ý nghĩa tiến vào thời đại hòa binh trường kỳ.

Theo Tiệp Tây Á Vương Quốc và Thượng Tri Tự Do Quốc phân biệt tỏ thái độ, lại có tổng cộng 45 chiếc Ma Văn chiến hạm, từ hai quốc gia lao tới Thánh Ni Tinh Quận.

Kể từ đó, Tiêu Hoằng vừa mới tổn thất 35 chiếc Ma Văn chiến hạm, được bổ sung lại đầy đủ.

Nhìn lại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thế cục nhưng vốn không có sáng sủa như vậy, trước sau hai quốc gia một lần nữa tuyên chiến với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đồng thời phái ra hạm đội, không thể nghi ngờ làm cho tâm tình nghiêm trọng của Hải Đình Gia một lần nữa tăng thêm một phần.

Hiện giờ khu phía nam Thánh Ni Tinh Quận, Ma Văn chiến hạm còn lại chỉ có 61 chiếc, bên phía Tiêu Hoằng tuy có tổn thất, nhưng giờ khắc này, lại được bổ sung trở về đầy đủ.

Từ quân khu phía bắc điều động qua 150 chiếc Ma Văn chiến hạm, dùng để ứng phó với Áo Thác suất lĩnh hạm đội Lạc Đan Luân, đã không có cách nào phân thân được.

Có thể nói, bất kể là khu vực phía Nam hay là phía Đông Thánh Ni Tinh Quận, bất kể một khu vực nào thất thủ, đều là đả kích có mang tính huỷ diệt đối với Thánh Ni Tinh Quận.

Một điểm trọng yếu hơn là, nói cái gì cũng không thể để cho người Lạc Đan Luân đoạt lại Ma Duệ Tinh, càng không thể để người Lạc Đan Luân lập quốc, nếu không sẽ uổng phí hết thảy cái giá phải trả, bởi vì một khi như thế, hậu quả là rất đáng sợ, hơn nữa Mạc Cáp Đốn càng sẽ không đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play