- Đừng... Đừng giết ta... Đừng...

Cát Lạc vừa mới tới gần Tiêu Hoằng, muốn tuyên bố mình là người hạng nhất, sau lưng Cát Lạc bỗng truyền ra tiếng rên yếu ớt.

Quay đầu lại, là một tên thành viên Hồng Mạo, Tử cả người đầy máu, đang hấp hối.

Rắc!

Tên thành viên Hồng Mạo Tử kia vừa phát ra tiếng, Mạch Khắc đã đứng ở bên cạnh, sau đó nhấc chân đạp lên cổ họng, trực tiếp nghiền nát như đạp chết một con kiến.

- Ta cũng là 1194 tên.

Mạch Khắc nói.

- Vậy...

Thấy thế, Cát Lạc cứng đờ:

- Vậy cũng được?

- Bây giờ là 1194 ngang nhau.

Mạch Khắc vẫn luôn trầm lặng, lúc này đột nhiên trở nên tính toán chi li. Cũng khó trách, Tiêu Hoằng tự mình làm một cái Chiến văn dành riêng, thật là dụ hoặc quá lớn.

- Tên kia đã sắp chết, ngươi chỉ có thể tính là một nửa.

Cát Lạc cũng tính toán nhỏ nhặt.

- Cho dù là người sắp chết, cũng tính là một cái sinh mệnh, tự nhiên có thể tính là một cái, hơn nữa Bác Cách kia cũng là ta giết.

Mạch Khắc nói tiếp, không chịu lùi bước.

- Đừng cãi nữa, mỗi người một cái, hạng nhất ngang nhau.

Tiêu Hoằng thấy Cát Lạc và Mạch Khắc không ngừng tranh cãi, lập tức muốn đánh nhau, liền lên tiếng.

Nghe thế, Cát Lạc và Mạch Khắc suýt xông lên mới coi như hòa giải được. Cát Lạc liền mặt mày hớn hở, Mạch Khắc cũng trở nên hưng phấn, không nhìn ra được hai tên này gộp chung lại, vừa mới xử lý hơn 2000 người.

Nhất là xung quanh tràn đầy thi thể lộn xộn, phối hợp vẻ mặt nịnh nọt của Cát Lạc, cứ làm người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Tiêu Hoằng cũng không quá để ý tới, mà chuyển mắt nhìn ra xa xa, ông chủ khách sạn đang dẫn đường Long, chủ sự cửa hàng Ma Văn Hải Nạp đi tới đây.

Kỳ thật cửa hàng Ma Văn Hải Nạp chính là sản nghiệp của tổ chức Lôi Điểu, theo lý mà nói, một cái đoàn hải tặc nho nhỏ bảo hắn tự mình ra mặt, đúng là trò đùa. Nhưng Đạo Thảo Nhân nháy mắt tàn sát một vạn thành viên Hồng Mạo Tử, vậy thì phải nói khác.

Khi biết ông chủ khách sạn nhắc tới Bạch tiên sinh tự mình mời, trong lòng Đường Long không khỏi căng thẳng.

Đường Long bước vào khu vực toàn là thi thể này, nhìn thành viên Hồng Mạo Tử chết thảm chồng chất, cảm thấy đầu tê dại, chân như nhũn ra.

- Nếu ta nhớ không lầm, hẳn ngài là Đường Long, Đường chủ sự phải không? Xin chào.

Đợi Đường Long đi tới, Tiêu Hoằng lịch sự nói, còn hiền hòa đưa tay ra, không có một chút gì khác thường hay lệ khí sau trận giết chóc.

Đường Long thấy Tiêu Hoằng như thế, trong lòng toàn là cục băng, hắn cảm nhận ra được Tiêu Hoằng lạnh nhạt không phải giả vờ trấn định. Nó cho Đường Long cảm giác rõ ràng nhất, là đối với cái tên đeo mặt nạ trắng này, giết cả vạn người, chỉ là một bữa lót dạ mà thôi.

Bề ngoài nhã nhặn, nội tâm hung tàn.

- Bạch... Bạch tiên sinh, chào ngài.

Đường Long vội vàng bắt tay với Tiêu Hoằng, căn bản không dám làm ra dáng trịch thượng, lại càng không dám lấy danh nghĩa thành viên chủ yếu tổ chức Lôi Điểu.

- Không biết Bạch tiên sinh tìm tại hạ, là vì chuyện gì?

Đường Long dò hỏi.

- Bàn mối làm ăn, nghe nói cửa hàng Ma Văn Hải Nạp thu hết mọi thứ, vậy ngài xem, mảnh thi thể xung quanh đây có giá bao nhiêu?

Tiêu Hoằng lạnh nhạt hỏi.

- A?

Đường Long nghe vậy, không khỏi hô lên, bán thi thể? Hắn mới nghe nói lần đầu.

- Đường tiên sinh không cần cảm thấy kinh ngạc, trên những thi thể này đều mang theo Chiến văn, thậm chí còn có kim tệ cùng với một ít hàng xa xỉ. Ra cái giá, chiến trường sẽ do ngài quét dọn, có thứ gì tốt, cửa hàng Ma Văn các vị cứ giữ lại.

Tiêu Hoằng vẫn ôn hòa nói.

- Này... Cái này...

❤đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện

Dù rằng nghe hiểu được lời của Tiêu Hoằng, nhưng Đường Long vẫn còn hơi đần độn. Đúng vậy, cửa hàng Ma Văn Hải Nạp tự xưng là cái gì cũng lấy, nhưng loại giao dịch như thế này, Đường Long mới làm lần đầu, có khi cũng là lần duy nhất trong đời.

- Dựa theo giá giao dịch của cửa hàng Ma Văn Hải Nạp, trên người mỗi một thành viên Hồng Mạo Tử, ít nhất có giá khoảng 1000 kim tệ. Nhất là Bác Cách, càng không nói hết, như vậy, 10.000 người ít ra cũng phải lời được 10 triệu. Ta chịu thiệt một chút, 8 triệu, những thi thể này đều thuộc về ngài. Sao hả?

Tiêu Hoằng liếc xung quanh, chỉnh lại quần áo một chút, thản nhiên nói.

Đường Long cưỡng bức làm mình bình tĩnh, liếc thi thể xung quanh, đánh giá một chút, quả thật là vậy. Chỉ riêng một mình Bác Cách cũng có giá xa xỉ, Tiêu Hoằng nhường lại 2 triệu kim, xem chùng là chi phí dọn rửa chiến trường, tiêu hủy thi thể.

Không nói “vật phẩm” giao dich quái dị này, mọi thứ coi như công bằng, hai bên cùng có lợi.

- Đường chủ sự chần chờ? Chẳng lẽ sợ hãi đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử?

Tiêu Hoằng liếc Đường Long, khẽ nói.

- Nói đùa gì chứ.

Đường Long nặn ra mặt cười, thực ra đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử bị đánh thành thế này, tổ chức Lôi Điểu vẫn còn cố kỵ, chắc khác gì nói đường đường tổ chức Lôi Điểu còn không bằng cả Đạo Thảo Nhân.

- Xong, 8 triệu kim tệ sẽ đưa đến sau.

Đường Long ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định.

Thực ra, Đường Long quyết định như thế, từ một mặt khác cũng bắt đầu nói cho mọi người, tổ chức Lôi Điểu đã quyết định qua lại với đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, mà không phải chèn ép hay xa lánh.

Tín hiệu này dù có mập mờ, nhưng người khôn khéo đều nhìn ra được.

- Kim tệ? Tạm thời ta không cần, đều đổi thành tài liệu đi. Chỗ ta có một phần danh sách.

Tiêu Hoằng nói xong, lấy ra một phần danh sách in, đưa cho Đường Long.

Nhận lấy danh sách, Đường Long lật xem, kết quả không coi không biết, nhìn danh sách chỉ có 10 loại tài liệu, toàn là thứ cực rẻ, cực kỳ thông thường. 3 loại khoáng thạch, 2 loại tài liệu thực vật, 5 loại tài liệu hóa chất tổng hợp, còn có một bộ thiết bị hợp thành.

- Ngài xác định, toàn bộ 8 triệu kim tệ chỉ mua những thứ này?

Đường Long kinh ngạc nhìn vào Tiêu Hoằng hỏi, hắn ngày càng không nhìn thấu tên mang mặt nạ trước mặt đây, trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Giao dịch thi thể, sau đó dùng kim tệ lấy được để, đổi những tài liệu rác rưởi này, ngay cả chợ đen cũng ngại tăng giá bán ra.

- Đúng vậy, phía dưới có đánh dấu tỷ lệ thu mua, 8 triệu kim tệ có thể mua được bao nhiêu, Đường chủ sự cứ giúp ta cân nhắc là được. Chỉ là, mong Đường chủ sự nhẹ tay, đừng tính áp quá. Tiêu Hoằng vẫn lạnh nhạt nói.

Làm xong mọi chuyện, Tiêu Hoằng quay trở vào phòng khách sạn, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu Ma Văn tăng cường tín hiệu.

Loại Ma Văn tăng cường tín hiệu này nhìn thì đơn giản, kỳ thật độ khó rất cao. Chỗ khó lớn nhất chính là truyền tín hiệu Ma Văn, từ mười mấy km mở rộng ra có thể truyền bá mấy hệ Hằng tinh. Cường độ mở rộng tín hiệu không phải bình thường, không chỉ tiêu hao rất nhiều tiền bạc, còn có thiết kế hết sức phức tạp.

Bởi vậy, muốn thiết kế ra toàn bộ kết cấu, cần có thời gian.

Ba tiếng sau, trời tối dần, thành viên tổ chức Lôi Điểu đã bắt đầu quét dọn chiến trường xung quanh khách sạn, thu gom sạch mọi thứ trên những thi thể, sau đó bỏ vào trong xe tải, chuẩn bị luyện hóa hết một lượt.

Lúc này, trong khi Tiêu Hoằng không ngừng nghiên cứu Ma Văn tăng cường tín hiệu, 15 chiếc xe tải Ma Văn cỡ lớn chạy vào trong sân, xếp hàng ngang.

Ngồi ở cửa sổ, Tiêu Hoằng thấy xe Ma Văn có đóng dấu cửa hàng Ma Văn Hải Nạp dừng trong sân, cũng biết bên trong chứa những gì.

Cho nên Tiêu Hoằng phất tay, nhét bản thiết kế vào khe nứt không gian, chậm rãi bước ra.

Đến cửa khách sạn, Đường Long đang chỉ huy thủ hạ mở thùng xe, ngoài một xe là thiết bị thí nghiệm, 14 xe tải khác toàn chứa những tài liệu mà Tiêu Hoằng cần.

- Bạch tiên sinh, tài liệu ngài cần đều ở trong này. Theo lẽ thường, bởi vì là chợ đen, các loại tài liệu này cũng không dễ lấy ra, phải vận dụng rất nhiều mối quan hệ, cho nên cửa hàng Ma Văn Hải Nạp bán ra tài liệu có giá cao một chút, thường thường là giá gấp mười. Nhưng mấy thứ này thì sao? Nói thật, những tài liệu này rất dễ kiểm, phần lớn hành tinh có thể kiểm được, cho nên giá này gấp đôi thị trường, đương nhiên mong ngài có thể hiểu cho, dù sao cửa hàng Ma Văn Hải Nạp rất khác với cửa hàng Ma Văn bình thường.

Đường Long nói ngay trọng tâm.

- Hiểu được.

Lúc này Tiêu Hoằng có vẻ rất dễ nói chuyện.

Thực ra, dựa vào mối quan hệ của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân bây giờ, gần như không thể nào lập tức lấy được nhiều tài liệu như vậy, cho cửa hàng Ma Văn Hải Nạp kiếm lời một chút, Tiêu Hoằng không quan tâm.

- Trời ạ, đây là cái gì vậy?

Đúng lúc này, giọng nói đầy thất vọng của Cát Lạc truyền tới.

Nhìn lại, Cát Lạc đang đứng cạnh một xe tải Ma Văn, nhìn bên trong chuyển ra từng bình từng thùng hồng lân, trong một xe khác thì chất đầy hôi hóa thạch, toàn là đồ giá rẻ.

Vốn hắn nghĩ Tiêu Hoằng thu mua tài liệu, là vì tiếp tục chế tạo Chiến văn cho bọn họ, kết quả lại thất vọng.

- Ngươi hô to gọi nhỏ cái gì?

Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào Cát Lạc, nói.

- Lão đại, 8 triệu kim tệ của chúng ta, tới 8 triệu kim tệ lận đó, nhưng mà...

Cát Lạc vẻ mặt đau lòng nói.

Còn Đường Long thì mặc kệ thái độ của Cát Lạc, tỏ vẻ việc này không có liên quan tới mình.

- Ta có an bài, ngậm miệng lại.

Tiêu Hoằng liếc Cát Lạc hô to gọi nhỏ, sau đó lại thân thiện bắt tay với Đường Long, giao dịch hoàn thành.

Nửa tiếng sau, tất cả tài liệu dọn vào trong kho hàng, Tiêu Hoằng dẫn đám người Cát Lạc, Ai Nhĩ Phu vào trong khách sạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play