Cát Lạc hồi đáp, rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hoằng. Trên thực tế từ khi có Chiến Văn đỉnh cấp thuộc về mình, Cát Lạc dường như say mê luyện tập thao tác Chiến Văn, mỗi ngày đều đi đến sân huấn luyện điên cuồng luyện tập mấy tiếng liền.
Kỳ thật đừng nhìn Cát Lạc cả lơ phất phơ, nhưng chỉ cần có được Chiến Văn tốt, hàng ngày Cát Lạc còn là phi thường cố gắng.
- Hiện tại bắt đầu ăn cơm, cơm nước xong, có lẽ người của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử cũng sẽ tới đây. Lần này an bài chiến thuật chiến đấu sẽ toàn bộ do Hồ Ly tiến hành chỉ huy, có vấn đề không?
Tiêu Hoằng nhìn một vòng bên trong nhà ăn, nhìn từng hạm viên xiêu xiêu vẹo vẹo, nhẹ giọng nói, đồng thời nhìn thoáng qua Ai Nhĩ Phu.
- Gặp mặt liền đánh, vạn người tới chúng ta vẫn có thể đối phó, không tất yếu còn dùng chiến thuật cái gì chứ? Nhất là lão đại, ngài có mãnh lực như vậy, có cần thiết hay không?
Cát Lạc tùy tiện nói.
- Lần này ta sẽ không ra tay, hơn nữa ta hy vọng nhìn thấy chính là không có thương tổn, nói đúng ra chính là giải quyết chuyện này xong lông tóc không tổn hao gì? Ngươi cho rằng ngươi có thể làm được không?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
- Cái này...
Cát Lạc ít nhiều có chút không chắc.
- Nếu không dám bảo đảm, như vậy từ giờ trở đi các ngươi toàn bộ phải phục tòng mệnh lệnh của Hồ Ly, kẻ cãi lệnh, lập tức xử quyết!
Tiêu Hoằng nói một câu, rồi bắt đầu tự mình ăn uống.
Nhìn lại Ai Nhĩ Phu, cũng không nói thêm gì, không có tỏ vẻ gì.
Trên thực tế, thân là Hồng y Chủ soái ở Thụy Mã Tinh Quần Quốc, chỉ huy quân đội hơn mấy trăm ngàn vạn binh sĩ đều không thành vấn đề, chỉ huy hơn một trăm người vẫn là dư dả. Mặc dù bọn họ sắp đối mặt với đối thủ, ít nhất là một vạn người, nhưng không nên quên, những tên hình thù kỳ quái trước mắt này, có được 35 tên cấp bậc Đại Ngự Sư, còn lại đều là cấp bậc Ngự Sư.
Mà trọng yếu hơn là, hầu hết người ở nơi này đều có trang bị Chiến Văn của Tiêu Hoằng, có thể nói là tinh binh cường tướng.
Mười phút qua đi, đợi mọi người dùng xong bữa sáng, Ai Nhĩ Phu liền lấy ra một tấm bản đồ trong thành, đặt lên phía trên bàn ăn, gãi gãi mái tóc hỗn độn, bắt đầu chỉ trỏ trên bản đồ, đồng thời phân phối chiến thuật vô cùng chính xác cho mỗi người ở bên cạnh.
Trên cơ bản chính là bố trí chiến thuật chiến đấu (trên đường phố. Tuy nhiên, so với quan chỉ huy bình thường, có vẻ càng thêm tinh vi, đồng thời căn cứ đặc điểm chiến đấu, cấp bậc Ngự lực của mỗi người mà phân biệt đưa ra nhiệm vụ.
Tiêu Hoằng đứng ở bên cạnh cửa sổ, không có nói lời nào, chính là lắng nghe tỉ mỉ. Có một điều không thể phủ nhận, đơn thuần từ góc độ chỉ huy lục chiến mà nói, Ai Nhĩ Phu tuyệt đối kỹ cào hơn hắn một bậc.
http://truyenc
uatui.net Nhất là bố trí mỗi một điểm mấu chốt, dường như đều là đánh vào điểm yếu hại của đối phương.
Cùng lúc đó, hạm đội Hồng Mạo Tử đã hùng hổ xuyên qua tầng khí quyển Diệu Sâm Tinh, chiến hạm đã chậm rãi đậu lại ở trong khu neo đậu chiến hạm cách gần nhất khách sạn Tiêu Hoằng cư ngụ.
Lần này phụ trách chỉ huy hành động diệt sát, chính là nhân vật số 3 của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, tên là Bác Cách, đại khái chừng ba mươi tuổi, một đầu tóc đen cắt rất ngắn, một thân mặc áo dài tinh xảo, so với cách ăn mặc thô cuồng của Sâm Trọng Lâm, có vẻ tinh tế hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, một đôi mắt tàn nhẫn của Bác Cách kia, lại cực kỳ tương tự với Sâm Trọng Lâm.
Trải qua mấy chục năm phát triển, đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử đã hoành hành ngang dọc ở Khu Vực Hỗn loạn, sao có thể dễ dàng tha thứ cho khiêu khích của đoàn hải tặc nho nhỏ.
Đồng dạng, theo hạm đội của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử mang theo khí thế cuồn cuộn đậu lại ở trong khu neo đậu chiến hạm, thành viên các thế lực khác trên mặt đều toát ra vẻ sợ hãi, thuần một sắ đều lựa chọn né tránh, trong lòng lại thầm thấy may mắn chính là, đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử nhằm vào không phải chính mình.
Tưởng tượng đến hai chữ “Diệt sát” của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử đưa ra, bọn họ không kìm được phát lạnh cả người.
- Nhớ kỹ, nửa tiếng sau, ta không hy vọng nhìn thấy đoàn hải tặc cái gì Đạo Thảo Nhân kia, còn có người còn sống. Giờ khắc này, phải cho bọn chúng hoàn toàn triệt để kiến thức sự cường hãn của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, cho bọn chúng hoàn toàn triệt để biến mất trên thế giới này!
Bác Cách thông qua Ma Văn thông tin lớn tiếng ra lệnh.
Theo Bác Cách làm ra phân phó như thế, cửa khoang hạm của 10 chiếc vận tải hạm đã chậm rãi mở ra, tiếp theo thành viên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử một thân chế phục đồng phục màu xanh biếc, lao ra ngoài Ma Văn vận tải hạm.
So với 1000 người trước đây tập kích đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, những người này trang bị càng hoàn mỹ, sức chiến đấu càng cao hơn. Có thể nói, đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử sở dĩ nuôi dưỡng những người này mục đích chỉ có một, đó chính là chiến đấu!
Chỉ qua thời gian ngắn ngủi năm phút, phía trên quảng trường neo đậu chiến hạm rộng lớn như vậy, ước chừng một vạn tên thành viên đoàn hải tặc Hông Mạo Tử, đã tập kết thành từng đội ngũ chỉnh tề, đồng thời đều khởi động Chiến Văn hoặc Văn Khí trong tay.
Trật tự có thể nói rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, đồng thời tràn ngập khí thế cuồn cuộn.
Thành viên các thế lực khác ở từ rất xa, nhìn thành viên Hồng Mạo Tử nhân số đông đúc trang bị hoàn mỹ kia, đều không kìm lòng được nuốt một ngụm nước miếng.
Ngay cả lão đại Ba Lạp Cam của Sơn Long Hội, nhìn trên màn hình trước mặt, sắc mặt đều không khỏi hơi bắt đầu xảy ra biến đổi.
- Không thể tường được hải tặc Hồng Mạo Tử này nháo ra sức chiến đấu, so với dĩ vàng lại cường đại hơn không ít!
Ba Lạp Cam hơi híp mắt thì thào lẩm bẩm.
- Theo con thấy, đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử này sở dĩ gây chiến như vậy, đánh đoàn hải tặc cái gì Đạo Thảo Nhân kia là giả, mà hướng tới chúng ta triển lãm một chút vũ lực siêu cường của họ hiện tại mới là thật. Muốn cho chúng ta tâm tồn kiêng kỵ đối với bọn họ, do đó tiến thêm một bước củng cố địa vị đầu sỏ siêu cấp ở Khu Vực Hỗn Loạn này!
Nội Đức con nuôi của Ba Lạp Cam bình tĩnh phân tích.
Ba Lạp Cam không có đáp lại, nhưng trong lòng đã hiểu rõ, ánh mắt bắt đầu khoảnh khắc không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.
Có thể nói, giờ khắc này, bất kể là Sơn Long Hội, hay là tổ chức Lôi Điểu, không sai biệt lắm đều cho rằng, đây là đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử đang diễn tuồng một hồi cho bọn họ, ý đồ muốn khua núi đuổi hổ.
Giờ khắc này, toàn bộ trên Diệu Sâm Tinh, bầu không khí đã bắt đầu trở nên ngưng trọng lên.
Bốn phía chung quanh khách sạn Đạo Thảo Nhân ngủ lại, các cửa hiệu đồng loạt đóng cửa, trên đường phố không còn một bóng người.
Bác Cách đi xuống Ma Văn chiến hạm, nhìn trên đường đi tới mục tiêu đã không có một bóng người, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên một cái độ cong vô cùng đắc ý.
- Mọi người nghe lệnh: Mục tiêu là khách sạn đám Đạo Thảo Nhân ngủ lại, Diệt Sát!
Bác Cách một tay chi tới hướng mục tiêu, lớn tiếng phát ra mệnh lệnh!
Gần như ngay khoảnh khắc Bác Cách vừa mới phát ra mệnh lệnh, lại nhìn ước chừng một vạn thành viên Hồng Mạo Tử, đã chia quân làm ba đường, từ ba đường phố bất đồng, xung phong tới hướng khách sạn của đám Đạo Thảo Nhân.
Nhân vật cấp bậc Ngự Sư đều xoát xoát khởi động Lưu Văn bay lên giữa không trung, cấp bậc Ngự Giả cùng khởi động Phong Văn, phối hợp với ước chừng một vạn lục quân tinh nhuệ, gần như đã không còn đường thoát.
Bác Cách có được Đại Ngự Sư cấp bốn thì lại là biểu tình hung ác, đi theo phía sau đội ngũ.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong phòng, đứng ở bên cạnh cửa sổ, gần như đã có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh ước chừng một vạn tên thành viên Hông Mạo Tử, ào ào chạy tới hướng khách sạn, tuy nhiên, trên mặt không mảy may đổi sắc.
Một vạn người?
Đơn thuần đối với Tiêu Hoằng mà nói không hề có uy hiếp, Tiêu Hoằng sở dĩ như trước lựa chọn không ra tay, chỉ vì không nghĩ trước khi mọc đầy đủ lông cánh, để bại lộ thân phận thật của mình mà thôi.
- Vẫn là câu nói kia, lần này chiến đấu phải toàn quyền nghe theo hết thảy điều động của Ai Nhĩ Phu, xem chính mình làm như quân nhân chân chính. Ngoài ra, ta vừa rồi có một ý nghĩ: Trong tay ta còn có một số tài liệu, bởi vậy ta quyết định cấp cho người giết địch nhiều nhất được thêm một cái Chiến Văn chế tạo dành riêng, coi như phần thưởng còn giết địch ít nhất, vậy chờ sau khi trở lại Cổ Đức Hào, lau sàn một tháng đi!
Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn thông tin, nhẹ giọng nói.
Giờ khắc này, thành viên Đạo Thảo Nhân đã phân bố ở bên trong các góc, nghe được Tiêu Hoằng nói như vậy, không kìm được đều hai mắt tỏa sáng lóng lánh.
Nhất là Cát Lạc và Mạch Khắc hai người kia, tim lại bắt đầu đập tăng tốc, bởi vì ở trong số đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, trừ Tiêu Hoằng cấp bậc Ngự lực cao nhất chính là hai người bọn họ. Nói đúng ra, cũng là người có hi vọng nhất giành được phần thưởng.
Một lần nữa nhìn phía xa xa thành viên Hồng Mạo Tử đông nghìn nghịt xung phong chạy tới, ở trong mắt đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân đã không phải là từng gã địch nhân cùng hung cực ác, mà là từng điểm từng điểm số để lĩnh thưởng đang di chuyển.
Đối với toan tính trong lòng của thành viên đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân kia, một vạn tên đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử hoàn toàn không biết gì cả, giờ này khắc này đã xuất hiện ở chỗ cửa khách sạn, đồng thời bằng tốc độ nhanh nhất, bao vây toàn bộ chung quanh khách sạn.
Mà ở bên trong sân khách sạn, có thể nhìn thấy chỉ có đám Cát Lạc, Mạch Khắc, 35 nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư.
Cấp bậc Ngự lực không thể liếc mắt một cái nhìn ra, nhưng chỉ xem từ nhân số so ra đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân bên trong sân lại có vẻ đáng thương rất nhiều.
Bác Cách trên đường phố phía sau, nhìn thấy hình ảnh như vậy, vẻ khinh thường và tàn khốc trên mặt trở nên quá đậm. Không sai, có thể nhìn thấy chỉ có 35 người này, quả thật có chút kỳ quái, nhưng dù gì Bác Cách có một vạn người sẽ quan tâm sao? Dù sao đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân kia cộng hết lại cũng chỉ có hơn một trăm người, đối lập binh lực như thế không thể chối cãi chính là 1 đấu với 100.
Thông qua màn hình nhìn thấy hình ảnh như vậy những người đứng xem, trên mặt đều toát ra vẻ khinh miệt: Đường đường là đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử xuất động một vạn người, xa xôi ngàn dặm chạy tới chỉ để đánh với một đoàn hải tặc thấp kém chỉ có hơn 100 người, cho dù lấy thịt đè người ép chết, cũng thật bẽ mặt.
- Đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử này cũng thật là, khi nào thì thích khi dễ con kiến nhỏ như vậy? Gây chiến, chỉ để diệt sát một cái đoàn thể chỉ hơn 100 người như thế ư!
- Ai nói không phải chứ? Tuy nhiên đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân kia, cũng thật đáng thương nha!
Mọi người thông qua màn hình nhìn thấy hình ảnh như thế, không kìm được phát ra tiếng cảm khái như thế.
Nhìn lại Bác Cách, nhưng vốn không có nhiều ý tưởng như vậy, đánh chết nhân vật số 2 của đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, nhất định phải đánh cho vô cùng tàn nhẫn mới được!
- Lão đại các ngươi đâu? Chạy trốn rồi sao? Nói cho các ngươi biết, dám cả gan xúc phạm tới đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử, hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi!
Bác Cách đứng ở phía sau đội ngữ, cao giọng quát lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT