Bỗng nhiên ngay lúc đó, A Phúc không hề có dấu hiệu báo trước phát ra liên tiếp tiếng kinh ngạc, ánh mắt đã mở lớn.
Mọi người ở một bên, tự nhiên chủ ý tới vẻ mặt của A Phúc, ai nấy đều đồng loạt dời ánh mắt tập trung vào A Phúc.
- A Phúc! Rốt cuộc chuyện gì vậy? Cái quái này rốt cuộc là thứ gì vậy?
Hạ Minh Qua lên tiếng hỏi.
- Vật chất màu xanh này là Hàn băng vạn năm, Hàn băng vạn năm phẩm chất siêu cao!
A Phúc mắt trợn trừng kinh ngạc nói.
- Cái gì? Hàn băng vạn năm? Điều này sao có thể? Hàn băng vạn năm không phải màu lam sao?
Cát Lạc thần tình nghi hoặc hỏi.
- Chính xác trăm phần trăm, chính là Hàn băng vạn năm, Hàn băng vạn năm màu xanh!
A Phúc nói vô cùng khẳng định.
- Hàn băng vạn năm? Hàn băng vạn năm!
Cát Lạc liên tục lặp lại như thế, trong ánh mắt đã lại lần nữa lóng lánh ra tia sáng, bởi vì hắn phi thường rõ ràng, Hàn băng vạn năm rốt cuộc đáng giá tới mức nào. Một khối lớn như vậy, cũng đủ bọn họ no đủ cho tới chết, đồng thời có thể tu bổ tốt cho chiếc hạm cũ kỹ này: Đi chợ đen đổi mới chủ pháo, tiến hành một phen đại tu chiếc hạm cũ kỹ này. Có như vậy đi cướp bóc tiếp cũng phương tiện hơn không phải sao?
- Xem ra Cát Lạc ta đảm nhiệm không lâu, rốt cục bắt đầu đổi thời vận rồi!
Cát Lạc xoa xoa tay, không ngừng lẩm bẩm nói. Hắn nở nụ cười đến khóe miệng đều sắp tới mang tai.
“Rắc rắc rắc...”
Ngay thời điểm Cát Lạc đang mê say ở trong vui sướng phát tài, lại nhìn hàn băng màu xanh bên cạnh hắn, bỗng nhiên bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, đồng thời nhanh chóng lan tràn tới phía trên cả khối hàn băng màu xanh.
“Rắc!”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, cùng với một tiếng vang vỡ vụn, khối hàn băng màu xanh trực tiếp sụp đổ, biến thành vô số mảnh vụn, đồng thời lại nhìn Tiêu Hoằng đang trong ngủ say, cũng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhìn thấy khối hàn băng màu xanh đột nhiên vỡ vụn không hề có dấu hiệu báo trước, Cát Lạc cùng với người chung quanh, đều phát ra tiếng kêu kinh dị như thế. Nhất là nhìn thấy ở bên trong khối hàn băng màu xanh, còn, có một người tóc tai bù xù, trên đầu, trên người đã bị máu nhuộm một màu đỏ sậm, quần áo rách tung toé, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
- Bên trong còn có người? Sống hay chết?
Cát Lạc nhìn thấy thân thể Tiêu Hoằng, khôn kìm được chớp chớp ánh mắt.
Đối với việc Tiêu Hoằng một mình truy đuổi ngàn dặm, quấy đảo quân khu phía đông đến gà bay chó sủa, đồng thời hành hạ đến chết Trương Thượng Quân... Cát Lạc có nghe nói tới. Tuy nhiên, chỉ giới hạn mà thôi. Nguyên nhân chủ yêu chính là, bất kể là Xích Nghĩa liên hợp thể hay Tân Bối Ba liên hợp thể, đều đã tiến hành cường lực áp chế đối với chuyện này, trong giới bình dân nghiêm cấm bàn luận. Các đài tin tức lớn, đối với” hết thảy chuyện của Tiêu Hoằng cùng với quân khu phía đông, đều tiến hành che đậy.
Đương nhiên, một điểm trọng yếu hơn là chiếc hạm cũ kỹ này năng lực tiếp nhận tin tức từ bên ngoài, thật sự có hạn. Hoặc nói rõ ra là vốn ba cái Ma Văn thông tin không còn hoạt động, hiện giờ chỉ còn lại có một cái miễn cưỡng có thể sử dụng, tuy nhiên cũng không thể nhận tin tức hình ảnh.
Hơn nữa đừng nhìn Cát Lạc, Hạ Minh Qua những người này đều có huyết thống Lạc Đan Luân thuần khiết, nhưng sau khi trải qua ngàn năm, dần dần một thế hệ tiếp một thế hệ đổi chất, bọn họ tự do đi lại ở vùng ven thế giới, đối với kế thừa văn minh của Lạc Đan Luân, đã quên sạch không còn một mảnh, trong đầu óc gần như chỉ có một ý niệm: Làm sao để sống còn.
Bởi vậy, cái gì vua của Lạc Đan Luân, cái gì Thiên Tế Tinh, cái gì tín ngưỡng bất khuất... Hết thảy đối với hải tặc nho nhỏ bọn họ không quan trọng băng vật lộn với nghèo khó.
- Người này có thể bọc ở trong hàn băng, thân phận nhất định không bình thường. Ồ! Kia là cái gì? Túi Ma Văn, ha ha! Phát đạt rồi!
Vài tên hạm viên thấy túi Ma Văn vô cùng quý báu bên hông Tiêu Hoằng, trên mặt không kìm được hiện lên vẻ tham lam, tiếp theo liền từng chút từng chút tới gần Tiêu Hoằng.
- Vô liêm sỉ!
Ngay lúc những hạm viên này vừa mới đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, Cát Lạc bỗng nhiên phát ra một tiếng rít gào:
- Các ngươi đám hôn đản này muốn làm gì? Chết tiệt! Chăng lẽ quên chúng ta rốt cuộc là cái gì sao? Chúng ta là hải tặc giữa các tinh, công việc của chúng ta là cướp bóc, làm chuyện trộm cắp, quả thực chính là xấu hổ, bại hoại mất hết mặt mũi thanh danh của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân chúng ta!
- Vậy chúng ta nên làm như thế nào?
Một gã hạm viên lên tiếng hỏi.
- Cái này còn không phải đơn giản à! Nhìn hắn còn chưa chết, chờ hắn tỉnh lại, cướp của hắn!
Cát Lạc một lần nữa khôi phục vẻ mặt bình thản, hơi híp mắt nói.
- Vây hạm trưởng...
- Hỗn đản mà! Ta nói bao nhiêu lần rồi, là phó hạm trưởng, tên đần độn ngươi nghe chưa!
Cát Lạc vừa nghe nói tới hai chữ “hạm trưởng”, một lần nữa nổi trận lôi đình, làm cho người ta có cảm giác, con người hắn tính cách mơ hồ không chừng.
- Dạ, vậy phó hạm trưởng! Nếu người kia vẫn không tỉnh lại, trực tiếp chết luôn thì làm sao bây giờ?
Người hạm viên này nơm nớp lo sợ nhỏ giọng hỏi.
- Vậy thì đơn giản, người kia nếu xui xẻo chết đi, tất cả thứ đó vốn không có chủ nhân. Đến lúc đó chúng ta lấy, sẽ không tính là trộm, mà là lượm được! Đúng vậy, chính là lượm!
Cát Lạc ngẫm nghĩ một chút toát ra vẻ giảo hoạt, cười cười nói.
“Xoạt!”.
Ngay lúc Cát Lạc nói chuyện, bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng hàn băng va chạm nhau, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Hoằng nằm trong đống mảnh băng vụn, ngón tay hơi giật giật. Trải qua nửa năm hôn mê, dường như hắn đang bắt đầu từng chút từng chút khôi phục ý thức.
Đây cùng chính là tác dụng phụ cường hãn của Phệ Ngự, Ngự Hồn cấp một hấp thu đoàn Ngự lực đến cấp hai còn may mà nói, tác dụng phụ có thể xem nhẹ không tính. Nhưng từ cấp một của hắn mà hấp thu đến cấp ba, cấp bốn cùng với cấp năm, hấp thu càng cao tác dụng phụ lại càng rõ ràng. Mà loại tác dụng phụ này chính là tiến vào trạng thái hôn mê, mất đi ý thức một thời gian dài.
- Phù...
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở ra thật dài từ lỗ mũi Tiêu Hoằng, tiếp theo Tiêu Hoằng liền khẽ mở hé ra hai mắt, phóng mắt nhìn tới, trước mắt trừ vụn băng, đó là vách tường kim loại rách tung toé.
Mà bản thân Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy thân thể hơi có chút suy yếu, toàn thân đau nhức dị thường, vô cùng khó chịu.
- Hả?
Theo tầm nhìn của Tiêu Hoằng dần dần trở nên rõ ràng hơn lên, phát hiện bốn phía có bóng người, ánh mắt suy yếu của Tiêu Hoằng đột nhiên trở nên cảnh giác lên, một chút hàn ý trực tiếp từ trong ánh mắt phát ra, tiếp theo thân mình dùng một chút lực, cả người trực tiếp nhảy lên.
- Thế nào! Không thể tưởng được nhanh như vậy đã tỉnh lại! Tốt lắm, cũng bớt thời gian chờ đợi, mọi người lên cướp của hắn!
Cát Lạc chỉ một tay vào Tiêu Hoằng, cao giọng nói.
Đối mặt với cảnh này, trên thân thể Tiêu Hoằng, khí sát phạt, thô bạo một lần nữa xuất hiện tán phát ra, một cổ Ngự lực màu xanh từ thân mình toát ra bốn phía, mảnh nhỏ Hàn băng vạn năm hỗn loạn trực tiếp đánh bay vài tên hạm viên ý đồ phóng tới.
Tiêu Hoằng căn bản cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ say bao lâu, trong đầu óc vẫn như trước còn giữ lại ý niệm giết chóc!
Không đợi đám người ở bốn phía hoàn toàn kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bên trong hai mắt Tiêu Hoằng chợt lóe sáng, ngay sau đó liền xuất hiện ở ngay trước mặt Cát Lạc, bàn tay nắm cổ Cát Lạc, sau đó mạnh mẽ nhấc bổng cả người Cát Lạc ấn trên vách kim loại rỉ sét loang lổ, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Trong cái giơ tay nhấc chân, không nhìn ra chút thủ hạ lưu tình, trong ánh mắt tràn ngập sát ý làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng rét lạnh.
Cát Lạc ý đồ giãy giụa, ý đồ phản kháng, nhưng ở trước mặt Tiêu Hoằng, hắn giống như con gà con, căn bản không dẫn lên bất kỳ hiệu quả thực tế gì.
Các hạm viên khác nhìn thấy Cát Lạc dễ dàng như vậy bị chụp bắt lấy, sắc mặt đã bắt đầu xảy ra biến hóa. Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới, tên từ trong khối băng này vừa toát ra, rồi lại có được thực lực như thế, hơn nữa từ trong ánh mắt, bọn họ có thể nhìn thấy vẻ lạnh giá và tàn bạo của Tiêu Hoằng.
Toàn thân, gần như không cảm thụ được chút khí tức của nhân loại.
- Ca... Ca... Ca... Ta nghĩ... Đây là chuyện hiểu lầm! Đúng... Không có sai! Đây là hiểu lầm, chúng ta nhưng hao hết thiên tân vạn khổ, mới cứu ngài từ bên trong khối băng ra... A! Nhè nhẹ chút!
Cát Lạc bỗng nhiên bày ra một bộ dáng vô cùng phục tùng, sắc mặt căng đỏ, trên mặt thống khổ, cố bày ra một bộ dáng nịnh nọt.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, ánh mắt căn bản không chút động tâm, cầu xin tha thứ ở Tiêu Hoằng nơi này là không có hiệu quả, nhưng ngay tại thời điểm đầu ngón tay của Tiêu Hoằng hơi dùng một chút lực chuẩn bị cắt đứt cổ Cát Lạc, sau đó tàn sát sạch sẽ mọi người, bất chợt ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng hơi hơi giật giật, bởi vì Tiêu Hoằng đột nhiên nhìn thấy đồng tử của Cát Lạc, màu xanh sẫm, người Lạc Đan Luân.
Chung quanh các hạm viên khác cũng như thế, một số bộ dạng hình thù kỳ quái, nhưng đồng tử của mọi người đều là xanh sẫm.
“Phù phù!”
Có phát hiện như vậy, Tiêu Hoằng hơi buông lỏng tay ra, lại nhìn Cát Lạc liền giống như bao tải, rơi trên mặt đất. Sau đó ôm cổ, hít vào từng ngụm từng ngụm không khí, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
Về phần các hạm viên khác, chỉ là kinh ngạc nhìn Tiêu Hoằng, không người nào còn dám tùy tiện tiến lên.
- Nơi này là địa phương nào? Ai là hạm trường ở đây?
Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, giọng điệu âm trầm lên tiếng hỏi.
Toàn bộ bên trong kho chứa hàng, không người nào đáp lại, một mảnh tĩnh mịch.
“Xoạt!”
Thấy không có người nào đáp lại, Tiêu Hoằng một lần nữa vươn tay, chụp cổ Cát Lạc xách lên, trong ánh mắt một lần nữa toát ra băng lạnh:
- Ta hỏi ngươi đó, hạm trưởng đâu? Nơi này rốt cuộc là địa phương nào?
- Ái chà... Hạm trưởng? Chúng ta nơi này không có hạm trưởng!
Cát Lạc lộ vẻ mặt cung kính, nhỏ giọng nói.
- Ngươi đùa giỡn ta à?
Tiêu Hoằng hơi híp mắt, kéo Cát Lạc thẳng tới trước mặt mình, gần như chóp mũi sắp cụng chóp mũi của hắn.
Nhìn gần gương mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng kia, da đầu Cát Lạc có chút run lên, trong lòng lạnh toát. Tuy rằng đều là hai ánh mắt một cái mũi, nhưng khuôn mặt kia thấy thế nào, như thế nào lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
- Ách... Không... Không... Không... Thật sự không có hạm trưởng, hạm trưởng hai tháng trước đã chết rồi! Nếu ngài có gì phân phó, có thể nói với ta, ta là phó hạm trưởng thứ nhất. Nơi này do ta định đoạt, mà nơi này là Cổ Đức Hào, chúng ta đều là thành viên của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân, có được đầy đủ 110 hạm viên, còn có một miệng ăn hại trong một cái phòng ở đuôi hạm!
Cát Lạc sợ hãi, gần như toàn bộ khai hết.
- Nói như vậy, ngươi chính làmạm trưởng?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
- Không... Không... Ta không phải hạm trưởng, theo như ta nói với ngài, ta là phó hạm trưởng thứ nhất, phó hạm trưởng!
Cho dù đến nước này, Cát Lạc như trước thà chết vẫn nói mình chính là phó hạm trưởng, xưng hô hạm trưởng khiến hắn tránh xa không kịp.
Đối với “cổ quái” của Cát Lạc, Tiêu Hoằng không có nghĩ sâu thêm, nói tiếp:
- Tìm một căn phòng cho ta, mặt khác còn có thức ăn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT