Tiếp theo liền thấy một cái đầu rồng to lớn cả vật thể màu xanh, trực tiếp từ bên trong “đầm lầy Ngự lực” này rít sào lao ra. Toàn bộ thân thể hoàn toàn từ băng nhận mỏng manh tạo thành, nơi nó đi qua, từng gã binh sĩ Thượng Bang trực tiếp bị cắt đứt rời.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là: Trực tiếp lột xác trở thành Ma quỷ không hơn không kém.

Nơi hắn đi qua, sinh linh đồ thán.

Chỉ là trong nháy mắt, ước chừng 2000 tên binh sĩ Thượng Bang đã mất mạng, đoàn Ngự lực từ trong thi thể trôi nôi ra, cùng một lần nữa bị Tiêu Hoằng hấp thu vào trong cơ thể, tiếp tục duy trì loại trạng thái vận hành siêu cao này.

Bầu trời, mặt đất cùng với hết thảy bốn phía, giờ khắc này dường như đều đã biến thành màu xanh sậm, làm cho người ta cũng không thể phân biệt rõ, thế giới này rốt cuộc là ban ngày hay đêm tối! Trừ Tiêu Hoằng đứng trên mặt đất, phía trên Ngự lực “đầm lầy” ở bốn phía tùy ý có thể nhìn thấy thi hài hoặc nguyên vẹn, hoặc không trọn vẹn, trải rộng bên trong đâm lây Ngự lực này, nhìn không thấy giới hạn.

Phía trên thi thể, từng cặp mắt trợn trừng, biểu lộ thống khổ và vô cùng sợ hãi.

Lúc này trên mặt Tiêu Hoằng dính đầy vết máu trở nên cực kỳ dữ tợn. Đối mặt với một số binh sĩ Thượng Bang giống như mê muội phóng vọt tới, hắn khẽ vung lên hai tay, bảy tám gã binh sĩ Thượng Bang liền tan xương nát thịt, chỉ một tay một trảo liền bóp nát đầu một gã binh sĩ Thượng Bang.

Đức hiếu sinh ở dĩ vãng đã không còn sót lại chút gì.

Nếu Tiêu Hoằng không thể hoàn trả lại tội nghiệt, vậy cứ để tội nghiệt tiếp tục kéo dài đi. Cho dù sẽ có báo ứng, Tiêu Hoằng cũng phải bóp nát cái gọi là báo ứng này!

Sát! Tàn sát!

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Tiêu Hoằng lúc này, bên trong hai mắt đã nhìn không ra chút tình cảm ôm ấp của con người nên có, mà lạnh như băng giống như một cô máy móc.

Thiệu Bỉ Kỳ chạy như điên ra một khoảng cách, khi nhìn phía sau thấy từng binh sĩ Thượng Bang bị xé toạc ra, bên trong thân thể tản phát ra đoàn Ngự lực, bị Tiêu Hoằng hấp thu, hai mắt hắn liền bị lấp đầy vẻ sợ hãi. Trong mơ hồ, Thiệu Bỉ Kỳ đã cảm nhận được, chỉ bằng vào vài ba vạn người muôn ngăn cản Tiêu Hoằng, gần như chính là chuyện hoang đường không có khả năng. Hơn nữa tuy rằng không biết đoàn Ngự lực kia rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hắn lại có thể phát hiện rõ ràng, theo giết chóc liên tục Ngự lực đoàn tụ tập, sức chiến đấu của Tiêu Hoằng đang trở nên cường đại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Thiệu Bỉ Kỳ vô cùng chật vật tiến vào bên trong Ma Văn chiến hạm Long Khải, rồi xụi lơ ở bên trong Ma Văn chiến hạm, đồng thời hạm viên lại một chút không dám chậm trễ, bằng tốc độ nhanh nhất đưa Thiệu Bỉ Ky vào trong phòng điều trị, đồng thời Ma Văn chiến hạm Long Khải Hào cũng khẩn cấp bay lên không trung. Tận khả năng rời xa phạm vi công kích của Tiêu Hoằng

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hoằng lại sẽ bỏ qua cho Thiệu Bỉ Kỳ sao? Hai tay liền vung ra, thông qua dao động Ngự lực đánh chết vài tên binh sĩ Thượng Bang tới gần, rồi phóng thẳng tới hướng Ma Văn chiến hạm Long Khải Hào.

Nhưng mà đúng lúc này, bên trong bầu trời rậm rạp Ma Văn vận binh hạm bỗng nhiên hiện ra, ước chừng 5 vạn tên binh sĩ Thượng Bang một lần nữa nhảy xuống bên trong rừng rậm bị san thành đất bằng phẳng, một lần nữa điên cuồng triển khai công kích vào Tiêu Hoằng!

- Muốn chết! Vậy đến đây đi!

Giờ khắc này Tiêu Hoằng giống như Ma quỷ hoàn toàn đánh mất lý trí, chi biết giết chóc, đối mặt với bất kỳ sinh mệnh còn sống nào, đều có một loại kích động muốn chà đạp cho tới chết.

Không có do dự, Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm vào công kích của mấy vạn tên binh sĩ Thượng Bang, thân mình phóng tới bên trong hàng ngũ binh sĩ Thượng Bang, cự kiếm mỏ neo trong tay một lần nữa hình thành.

So với dĩ vãng bất đồng chính là, hiện giờ phía trên cự kiếm mỏ neo vô cùng cũ nát kia, đã bắt đầu dâng lên từng đợt màn sương mù màu xanh. Tiêu Hoằng đập thật mạnh xuống mặt đất, lập tức mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt lên, giống như động đất mãnh liệt, mặt đất bị san bằng lại tiếp tục nứt vỡ ra, dung nham cuồn cuộn từ bên trong các khe nứt phun trào ra.

Ngàn vạn tên binh sĩ Thượng Bang, trực tiếp bị cỗ lực lượng tàn bạo này đánh cho tan xương nát thịt, dao động Ngự lực bay tản trên không trung, tụ tập trở thành vô số đoàn Ngự lực, đều bị Tiêu Hoằng hấp thu vào trong cơ thể.

Tiếp theo kiếm phong của cự kiếm mỏ neo vừa chuyển, quét ngang một cái, lại một mảng lớn binh sĩ Thượng Bang trực tiếp vỡ nát, nổ tung hình thành sóng xung kích cường lực, thậm chí làm cho vài ngọn núi cách đó không xa, bị san thành đất bằng phẳng

Quan tổng chỉ huy Phan Đạt Phu ở bên trong căn cứ quân sự Liệt Tư trong hư không, giờ phút này đang dừng lại ở bên trong Ma Văn chiến hạm Thượng Võ, nhìn trên màn hình Tiểu Lung Thành trên Lãnh Thu Tinh, một đoàn lại một đoàn hào quang màu xanh lóng lánh không chừng, khóe miệng hắn không kìm được giật giật mấy cái.

Trong ánh mắt toát ra vẻ cố kỵ.

Không chỉ là Phan Đạt Phu, mà ngay cả nhân viên công tác bên trong hạm thể, trong ánh mắt đều toát ra vẻ sợ hãi vô tận.

Mặc dù ở trên Lãnh Thu Tinh, Tiêu Hoằng chỉ có một mình, nhưng loại giết chóc này dường như so với lúc trước ở trên Ma Duệ Tinh, càng thêm đáng sợ hơn, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn toàn bộ đều toát ra sát khí giết chóc!

Trong khu vực Tiểu Lung Thành rộng lớn như vậy, lại giống như xưởng xay thịt lấy đi sinh mệnh của binh sĩ Thượng Bang, số lượng binh sĩ tổn thất gần như với mỗi giây mấy trăm người để tính toán.

Càng thêm đáng sợ chính là, mỗi một binh sĩ Thượng Bang đều là chết thảm, hoặc là bị Tiêu Hoằng mạnh mẽ rứt đứt đầu, hoặc là bị cự kiêm mỏ neo kia oanh kích đến tan xương nát thịt.

Hiện giờ ở trên Lãnh Thu Tinh, binh sĩ Thượng Bang tổn thất đã cao tới hơn 7 vạn người. Đây tuyệt đối là một con số dọa khiếp lòng người, hết thảy chính là do một mình Tiêu Hoằng tạo ra.

- Tiêu Hoằng tên Ma đầu chết tiệt nay!

Phan Đạt Phu không kìm được từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ. Sau đó Phan Đạt Phu thông qua Ma Văn thông tin khích lệ binh sĩ tiền tuyến:

- Không cần kích động! Ngự lực của Tiêu Hoằng đã tiêu hao hầu như không còn, ai giết chết Tiêu Hoằng, ta lập tức tấn chức hắn làm tướng quân, đồng thời ban cho Ngự linh thủy!

Nói xong, Phan Đạt Phu lại dời ánh mắt nhắm ngay sĩ quan phụ tá nói:

- Nhớ kỹ, cần phải bảo đảm an toàn cho Thiệu Bỉ Kỳ Tướng quân!

- Hiểu rõ!

Sĩ quan phụ tá sắc mặt lạnh lùng lên tiếng.

Trên thực tế, Thiệu Bỉ Kỳ này không chỉ là một Thượng tướng địa vị hiển hách, mà còn là cậu em vợ của Giáo chủ Hải Đình Gia, một tầng thân phận đặc thù này không cần nói cũng biết.

Nếu Thiệu Bỉ Kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở quân khu phía đông, sẽ không ngừng gặp phải phiền toái.

Ngay lúc Long Khải Hào của Phan Đạt Phu vừa mới bay ra ngoài tầng khí quyển, lại nhìn cả khu vực rộng lớn bắc bán cầu Lãnh Thu Tinh đã biến thành màu xanh, nhưng lại đang không ngừng lan tràn. Cho dù ở ngoài tầng khí quyền nhìn xuống, cũng thấy Hàn băng vạn năm màu xanh lóng lánh lạnh như băng, tiếp theo kích nổ, bắn ra Hàn băng vạn năm tung tóe, thậm chí đạt tới cao mấy vạn thước.

- Báo cáo Phan Đạt Phu Tướng quân, Long Khải Hào đã rời đi. Bảy vạn binh sĩ của chúng ta ở trên Lãnh Thu Tinh còn sót lại chừng một vạn quân. Tiêu Hoằng này, chúng ta hoàn toàn không thể ngăn cản.

Đúng lúc này, trợ thủ của Phan Đạt Phu, bỗng nhiên báo cáo với Phan Đạt Phu, bên trong giọng điệu tràn ngập sợ hãi run rẩy.

Lại nhìn bên trong màn hình, Tiêu Hoằng đứng ở trong thế giới màu xanh, khí tức màu xanh từ trên thân thể hắn phát ra đã lan xa đến mấy cây số, binh sĩ Thượng Bang rơi vào trong phạm vi đó, lập tức bị đông lạnh rồi vỡ vụn. Năng lượng thể của cấp bậc Ngự Sư, cấp bậc Ngự Giả, căn bản đừng nghĩ tạo thành chút tổn hại cho Tiêu Hoằng.

Phóng mắt nhìn lại, ở khu vực rộng lớn quanh vị trí của Tiêu Hoằng, trừ thi thể binh sĩ Thượng Bang, toàn bộ là thi thể, nhìn qua giống như một chiến trường Tu La tràn ngập giết chóc, ánh mắt có thể nhìn thấy được, thi hài ngổn ngang.

Quá khủng bố!

Làm cho người ta có cảm giác, giống như Tiêu Hoằng là một con cự thú cuồng bạo, còn binh sĩ Thượng Bang gần như ngay cả con kiến đều không bằng! Giờ này khắc này Tiêu Hoằng, đã hoàn toàn triệt để đột phá cảnh giới của người phàm.

Hơn nữa một khi đạt tới Ngự Hồn, Phan Đạt Phu phi thường rõ ràng, vậy là có được năng lực tác chiến ở trong hư không, tầng khí quyển đã không thể ngăn cản bước chân Tiêu Hoằng. Điều này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành vô cùng uy hiếp cho Phan Đạt Phu.

- Mệnh lệnh cho hạm đội dừng lại ở trong hư không, rút lui! Tiêu Hoằng cứ để cho hạm đội siêu cấp sắp tới xử lý đi!

Phan Đạt Phu phát ra mệnh lệnh cho trợ thủ.

- Cái gì? Trực tiếp rút lui? Vậy binh sĩ trên Lãnh Thu Tinh thì sao?

Trợ thủ chuyển ánh mắt ngơ ngác nhìn Phan Đạt Phu, hỏi ngược lại.

- Buông bỏ đi! Xem như bọn họ làm một chút hy sinh vì chính nghĩa cho Áo Cách Tư Thần đi!

Phan Đạt Phu gọn gàng dứt khoát nói, giọng điệu không có mảy may khó xử.

Trên thực tế, buông bỏ binh sĩ trên Lãnh Thu Tinh, không thể nghi ngờ chính là có ý nghĩa: Căn cứ quân sự Liệt Tư sau một giờ ngắn ngủi đụng độ với Tiêu Hoằng, đã toàn quân bị diệt, đây tuyệt đối là bị thương nặng.

Nhưng bất kể bị thương nặng như thế nào, dù sao tính mạng của Phan Đạt Phu so ra cũng có giá trị hơn chăng?

- Hiểu rõ!

Trợ thủ không dám quá nhiều nghi ngờ, coi như sảng khoái đáp lại.

Tiếp theo Phan Đạt Phu cưỡi Ma Văn chiến hạm, suất lĩnh hạm đội, liền trực tiếp quay đầu hạm, lập tức chạy ra ngoài hệ Hằng tinh Lãnh Thu.

Làm cho người ta có cảm giác nhìn như chiến thuật rút lui. Trên thực tế không có khác nhau quá lớn so với bỏ trốn mất dạng.

Mà ở cách hệ Hằng tinh Lãnh Thu không xa, hạm đội sưu tầm từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, đang cấp tốc tới gần. Đây cũng là vòng vây tầng thứ ba do Trương Thượng Quân hạ lệnh bao vây tiễu trừ, cũng là binh đội cường đại nhất, tổng binh lực cao tới hơn 50 vạn.

Chỉ vì để đánh chết một người Tiêu Hoằng.

Quan tổng chỉ huy lâm thời trong đó chính là một đồ đệ của Mạc Cáp Đốn, tên là Nặc An Cát, có được thực lực Ngự Hồn cấp một, ý chí tương đối cao.

Thấy Thiệu Bỉ Kỳ và Phan Đạt Phu phân biệt rút lui khỏi Lãnh Thu Tinh, trên mặt Nặc An Cát không kìm được hiện lên vẻ khinh thường: Chỉ là vây sát một tên Tiêu Hoằng mà thôi, vậy mà lại bị đánh cho tơi bởi, quả thực mất hết mặt mũi của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Cùng lúc đó, ở trên Lãnh Thu Tinh ước chừng 6 vạn thi thể chồng chất cùng một chỗ, gần như trải rộng khắp khu vực chung quanh Thạch Đông Thôn, Tiểu Lung Thành. Nơi nơi có thể tùy ý thấy được toàn là thi thể.

Còn lại một vạn tên binh sĩ Thượng Bang, nhìn Tiêu Hoằng ở xa xa quanh thân gần như bị màn sương mù màu xanh bao bọc, cùng với gương mặt không khác gì ác ma kia, cho dù bọn họ có trung thành với Áo Cách Tư Thần mấy đi nữa, cũng khó tránh khỏi cảm nhận vô tận sợ hãi. Nhất là khi biết được hạm đội trong hư không đã bắt đầu rút lui, lại làm cho trong lòng bọn họ rét lạnh.

Đối mặt với Tiêu Hoằng vẻ mặt dữ tợn. Từng bước một đi tới, binh sĩ Thượng Bang không tự chủ được dưới chân lui lại phía sau mấy bước, cảm giác sợ hãi và một cỗ uy áp truyền đến tận đáy lòng bọn họ, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn hỏng mất!

- Tiêu... Tiêu Hoằng... Không... Không cần! Chúng ta đầu hàng!

Thấy Tiêu Hoằng bắt đầu tăng tốc, một số binh sĩ Thượng Bang kêu lên, đồng thời đều giơ cao khỏi đỉnh đầu vũ khí Ma Văn cầm trong tay.

- Đầu hàng ư? Chết!

Tiêu Hoằng đối mặt với binh sĩ Thượng Bang bắt đầu cầu xin tha thứ, gần như không hề có tình cảm thương hại. Trước đây Tiêu Hoằng đầu hàng, đâu có ai buông tha cho hắn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play