Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý tới hành động của Trân Trân, liếc Hàn Địch đi vào, cùng tới tiếng xưng hô với Hàn Thượng Đức sắc mặt cũng không thay đổi gì.
Tiêu Hoằng đã nhìn ra chỗ không đúng.
- Đây... Đây là lệnh công tử phải không, quả nhiên tướng mạo đường đường, phong thái bất phàm, hổ phụ không có khuyển tử mà.
Ông chủ Trần vội vàng khen ngợi.
Nghe ông chủ Trần nói như vậy, trên mặt Hàn Thượng Đức không kìm được hiện lên vẻ tự hào, ở trong mắt hắn, con trai của mình là rồng phượng trong loài người, dù có chút ngang ngược, nhưng ở trong mắt Hàn Thượng Đức, cái này không tính là tật xấu gì.
Hắn là vua một cõi ở chỗ này, con trai ngang tàng một chút thì có sao?
- Chuyện này cứ tạm thời để đó, thành Tiểu Lung sẽ không thả lỏng giám sát Dược văn, điều này cũng là vì con dân thành Tiểu Lung.
Hàn Thượng Đức nói xon, liền phất tay.
- Vậy tại hạ cáo từ.
Ông chủ Trần nói xong, liền quay đầu muốn đi.
- Chờ đã, mang theo đồ của ngươi.
Hàn Thượng Đức chỉ vào thùng kim tệ trên bàn.
- Áy... Được rồi
Sắc mặt ông chủ Trần thay đổi, nói một tiếng, ôm thùng gỗ, thoáng mất mát theo đám người Tiêu Hoằng ra ngoài.
Ở trong văn phòng, Hàn Địch nhìn theo cửa, dường như có điều suy nghĩ, sau đó quay sang cha mình, thản nhiên nói:
- Cha, vừa nãy đưa tới nhiều tiền như thế, vì sao không lấy?
Hàn Thượng Đức không trả lời, cười khinh thường, lại cầm ly trà. Kỳ thật, nguyên nhân là mỗi năm hắn hoàn toàn có thể thu được từ Hàn Vinh không chỉ con số này, hai là Hàn Thượng Đức cũng không thích ông chủ Trần.
Làm loại hoạt động này, theo Hàn Thượng Đức thấy thì tự nhiên phải hợp tác với người mình quen mới được, ông chủ Trần còn chưa đủ tư cách này, chẳng qua có thể lợi dụng ông chủ Trần gây ra áp lực lên Hàn Vinh. '
Còn ông chủ Trần rời tòa nhà, vẻ mặt buồn khổ, liếc Tiêu Hoằng, muốn nói lại thôi.
- Cứ yên tâm, chuyện này không có quán hệ lớn, tá có biện pháp khác. Yên tâm, qua một thời gian sẽ không sao.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, sau đó bảo ông chủ Trần cùng hắn đi chợ đen.
Đi bộ khoảng 20 phút, lúc đoàn người Tiêu Hoằng chuẩn bị vào thương trường bách hóa Tiểu Lung, ông chủ Trần bỗng nhiên kéo tay Tiêu Hoằng, khẩn trương nói:
- Từ đại sư, hình như chiếc xe Ma Văn kia cứ luôn theo sau chúng ta.
truy cập //truy
encuatui.net/❤để đọc truyện - Ta chú ý tới, mặc kệ nó, như vậy ngươi cũng đừng đi chợ đen, tránh bại lộ hành tung. Đưa kim tệ cho ta, một mình ta đi một vòng là được rồi, phiền ngươi đưa Trân Trân trở về trước.
Tiêu Hoằng dặn dò ông chủ Trần.
- Vậy... Được rồi.
Ông chủ Trần suy ngẫm, liền đồng ý, vòng vào một góc vắng, đổ hết kim tệ vào túi của Tiêu Hoằng, sau đó dẫn Trân Trân cùng bảo tiêu đi hướng khác.
Đi trên đường, Tiêu Hoằng cúi thấp ngườivào trong cửa hàng bách hoá Tiểu Lung, lập tức vào thẳng chợ đen.
Đã rất quen thuộc với lưu trình chợ đen, Tiêu Hoằng bắt đầu thu mua những tài liệu cần thiết cho mình chế tạo Chiến văn.
Thoạt nhìn không có vẻ khác thường, trước sau vẫn thản nhiên lật xem Ma Văn tin tức, thua mua tài liệu cần dùng.
Khác biệt ở chỗ, là Tiêu Hoằng thu mua đủ loại tài liệu, có mấy cái không cần dùng để chế tạo Chiến văn Đại Ngự sư cấp năm, mấy loại tài liệu này đều có chứa kịch độc.
Về phần muốn dùng để làm gì, chỉ có bản thân Tiêu Hoằng mới biết.
Vòng vo trong chợ đen hơn 2 tiếng, 2000 kim tệ đã bị Tiêu Hoằng biến thành hư không, cũng gom được phần lớn tài liệu.
Vác túi chứa tài liệu, rời khỏi chợ đen, Tiêu Hoằng vào trong nhà vệ sinh ở thương trường bách hóa, khép kín phòng riêng, mở ra khe nứt không gian, đi qua, Tiêu Hoằng đã trở về rừng cây vắng ở gần thôn Thạch Đông.
Nhìn bầu trời, đã là giữa trưa, Tiêu Hoằng không dừng bước, đi thẳng tới nhà mình. Chỉ khi Tiêu Hoằng đến triền núi, phát hiện dưới sườn núi, ở chỗ con đường đi lên có 3 chiếc xe Ma Văn đang đậu, trong đó có một chiếc xe thể thao Ma Văn màu đen luôn theo dõi ở thành Tiểu Lung, thân xe có những đường cong màu cam.
Thấy thế, Tiêu Hoằng đổi sắc, ánh mắt trở nên cảnh giác, tăng tốc đi tới nhà mình.
Vừa đến giữa sườn núi, Tiêu Hoằng thấy được trong sân nhà đã có 20 tên thanh niên, dẫn đầu chính là Hàn Địch.
Tất cả người trẻ tuổi đằng sau đều ăn mặc hoa lệ, ánh mắt xốc nổi hung ác.
Bảo tiêu của ông chủ Trần lúc này mặt đầy máu, ngã xuống đất, Trân Trân thì cuộn mình trong góc, vẻ mặt sợ hãi, giống như lúc Tiêu Hoằng gặp nàng, cuộn mình ở vòm cầu, mặt đầy nước mắt sợ hãi.
Còn ông chủ Trần thì cố gắng trấn tĩnh, cười làm lành dùng thân mình che cho Trân Trân, giọng run run nói:
- Các vị, đừng... Đừng như vậy. Kính nhờ, kính nhờ, cho tiểu lão nhân chút mặt mũi đi.
- Cho ngươi mặt mũi? Mặt mũi của ngươi tính là cái rắm gì. Nói cho ngươi, lão tử coi trọng con gái nào, vốn không có không bắt được. Nếu ngươi thức thời, cút ngay cho lão tử.
Hàn Địch tràn ngập cuồng ngạo, chỉ vào mũi ông chủ Trần nói.
Lúc này trong lòng ông chủ Trần khẩn trương không thôi, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, Trân Trân là do Tiêu Hoằng yêu cầu hắn chiếu cố, nếu có chuyện gì, ông chủ Trần khó mà trốn được.
- Được rồi được rồi, mặt mũi của lão già ta chỉ là cái rắm, thế này, thế này...
Ông chủ Trần nói xong, vội vàng lục túi áo, sờ túi tiền:
- Ở đây có 50 kim tệ, đây là trữ kim văn 200 kim, các vị, cầm nó có thể bao hết quán rượu, trong đó có mỹ nữ tuyệt thế cho các ngài giải trí, mong các vị bỏ qua cho Trân Trân đi.
Nói xong, ông chủ Trần liên tục chắp tay, trong lòng lo lắng. Nhưng cũng hết cách, 20 người trước mặt toàn là công tử nhà giàu, hoặc là con nhà hào môn, càng không phải nói Hàn Địch này.
Hàn Địch liếc kim tệ trong tay ông chủ Trần, lại nhìn Trân Trân đang sợ hãi, không có một chút đồng tình.
- Coi như lão già ngươi thức thời, hôm nay nể mặt ngươi.
Hàn Địch vừa nói, giật lấy túi tiền, hất đầu với 20 người đằng sau.
Những người này liền quay đầu rời đi.
Ra sân, gặp Tiêu Hoằng, Hàn Địch vẫn không có chút kiêng nể gì.
- Phì!
Hàn Địch liếc Tiêu Hoằng, phun một bãi nước bọt, liền cười nói với đồng bọn rồi đi xuống núi.
Ông chủ Trần thì nhũn cả chân, xụi lơ ra đất, trán toát mồ hôi.
Thấy Trân Trân không sao, Tiêu Hoằng cũng thả lỏng, nhìn đám người Hàn Địch đi về, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút thay đổi gì, liền quay sang ông chủ Trần hỏi:
- Ở đây có chuyện gì?
- Ôi... Từ đại sư ngài cuối cùng đã trở lại.
Ông chủ Trần thấy được Tiêu Hoằng, vẻ mặt liền thả lỏng, sau đó một năm một mười nói những chuyện xảy ra cho Tiêu Hoằng.
Thì ra nhà cũ của Trân Trân ở ngay trong thành Tiểu Lung, lúc 12 tuổi, cha mẹ bị một lần tai nạn cùng qua đời, cô đơn một mình, dựa vào làm việc vặt trong tiệm ăn mà sống. Ba năm trước, bị Hàn Địch gặp phải, thấy Trân Trân tư sắc hơn người, liền mưu đồ chiếm lấy, kết quả Trân Trân liều chết chống cự, thà chết không theo.
Hàn Địch nổi giận liền gọi mấy đồng bọn tới, dùng bàn ủi phá hủy khuôn mặt Trân Trân, sau đó bỏ đi.
Về sau Trân Trân cũng không làm nổi ở tiệm ăn nữa, liền lưu lạc tới thôn Thạch Đông.
Nói tới đây, ông chủ Trần lòng đầy căm phẫn:
- Đúng là một đám súc sinh mà!
Tiêu Hoằng ngồi xuống kiểm tra vết thương cho bảo tiêu của ông chủ Trần, hỏi tiếp:
- Ty cảnh sát sẽ không để ý chuyện này hay sao?
- Cha của Hàn Địch là Hàn thị trưởng, Ty cảnh sát vì chén cơm của mình, sẽ lo được sao?
Ông chủ Trần đau khổ nói.
- Ừ.
Tiêu Hoằng chỉ ừ hử một tiếng, vẻ mặt không có tức giận, kiểm tra kỹ càng cho bảo tiêu, xác định chỉ là bị thương ngoài da, Tiêu Hoằng cho bảo tiêu một viên Văn đan bổ huyết, sau đó dùng Dược văn chữa trị khôi phục vết thương.
- Không sao chứ? Ông chủ Trần trở về đi, yên tâm, không sao cả.
Tiêu Hoằng đỡ bảo tiêu dậy, nói với ông chủ Trần.
- Còn nữa, Từ đại sư phải chú ý, coi chừng đám súc sinh kia qua mấy ngày nữa sẽ quay lại, đúng là âm hồn bất tán mà.
Nhìn ông chủ Trần và bảo tiêu đi xa, Tiêu Hoằng lại nhìn tới Trân Trân. Trân Trân đã không còn một chút vui vẻ ở mấy ngày trước, thay vào đó chỉ còn là hoảng sợ, thân mình phát run như trở về cơn ác mộng mấy năm trước.
- Trân Trân vào nhà đi.
Tiêu Hoằng cẩn thận ôm lấy thân thể nhẹ nhàng của Trân Trân, ôn nhu nói, dùng chân mở cửa phòng. Lúc này, Tiêu Hoằng đã hiểu được vì sao nhắc tới Hàn thị trưởng, nhắc tới thành Tiểu Lung, Trân Trân lại có phản ứng như thế.
Tiêu Hoằng vừa đóng cửa phòng, Trân Trân liền bất lực rớt nước mắt, như trở về quá khứ kinh hoàng khi đó.
- Tiên sinh tóc bạc, ta thật sự rất sợ hãi.
Trân Trân vừa khóc vừa lẩm bẩm, không còn nhảy nhót vui vẻ như ngày xưa, vết thương lòng mới được chữa trị lại bị vô tình xé ra.
Tiêu Hoằng đặt Trân Trân lên sô pha, rút khăn giấy lau nước mắt cho nàng, mới ôn nhu khuyên:
- Không sao cả, về sau nàng sẽ bình yên.
Nói xong, Tiêu Hoằng tháo ba lô xuống, đặt vào trong góc, chắp tay yên lặng đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT