Thật ra, hang động linh thú mà ông chủ Trần phát hiện có thể cung cấp tài liệu cùng lắm là đủ để chế tạo ra một cái Chiến văn Đại Ngự sư cấp năm.

Tới cấp bậc Ngự hồn, muốn gom góp tài liệu đã không phải là chuyện dễ dàng, tủy nào linh thú cần dùng tối thiểu cũng là cấp Vũ thú.

Trên cơ bản, Chiến văn cấp Ngự hồn, mỗi một loại tài liệu đều là chí bảo trong chí bảo.

Ngoại trừ cân nhắc Chiến văn Đại Ngự sư cấp năm, Tiêu Hoằng còn không khỏi nghĩ tới hôm nay Trân Trân lại chuẩn bị món ăn gì? Mơ hồ, Tiêu Hoằng lại có phần mong đợi.

Cũng không biết tiểu nha đầu này từ chỗ nào lấy được nhiều sách nấu ăn như thế, mỗi một ngày đều thay kiểu mới, hơn nữa tay nghề ngày càng giỏi.

Cùng lúc đó, ở thành Tiểu Lung, mọi thứ như bình thản, nhưng theo Tiêu Hoằng liên tục đưa vào đủ loại Dược văn phẩm chất cao, đánh sâu rất mạnh vào thị trường Dược văn thành Tiểu Lung.

Hơn nữa bởi vì có tài liệu Chiến văn và giao dịch chợ đen chống đỡ, ông chủ Trần càng làm càng lớn, lập tức mở ra ba cửa hàng Dược văn ở thành Tiểu Lung, mặt tiền cái sau lớn hơn cái trước.

Phẩm chất tốt, giá cả vừa phải, Dược văn như thế tự nhiên ngày càng được người dân hoan nghênh, trong vòng nửa tháng, lượng tiêu thụ của Chuôi cửa hàng Dược Văn Đại Hàn, cửa hàng Dược văn lớn nhất thành Tiểu Lung giảm xuống tận đáy.

Trước đó Chuỗi cửa hàng Dược Văn Đại Hàn có địa vị thống trị ở giới Dược văn thành Tiểu Lung, ông chủ Hàn Vinh là Ngự sư duy nhất ở thành Tiểu Lung, có ai lay động được địa vị của hẳn?

Hơn nữa bình thường đi gần với thị trưởng, tự nhiên không cần phải nói thêm.

Lúc này, Hàn Vinh đang ngồi trong văn phòng xa hoa, thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, tóc đã có chút hoa râm, mặc áo vét đen, ánh mắt sáng hữu thần, chẳng qua sắc mặt xanh mét.

Ở trên bàn làm việc, có danh sách một tháng qua, cùng một cái Dược văn ở mặt trái có ấn Cửa hàng Dược văn Trần Thị.

Vươn tay, cầm lấy Dược văn do Cửa hàng Dược Văn Trần Thị sản xuất, lăn qua lộn lại xem xét, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt xanh mét càng đậm hơn.

Bản thân là Dược sư cấp bậc Ngự sư, Hàn Vinh tự nhiên cũng có chút bản lĩnh, chỉ cần nhìn qua, hắn liền nhìn thấy được Dược văn có khác thường, vừa đơn giản hóa cực độ, còn tăng cường mạnh tính năng Dược văn, kết cấu như thế cực kỳ huyền diệu.

Đương nhiên, vừa kinh ngạc trước kết cấu này, Hàn Vinh cùng cảm thấy uy hiếp sâu sắc. Nếu để cho loại Dược văn này tiếp tục tràn ra, Cửa hàng Dược Văn của Hàn Vinh sẽ bị đả kích hủy diệt, cơ nghiệp mà hắn khô cực gây dựng suốt 20 năm ở thành Tiểu Lung cùng sẽ sụp đổ.

- Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm gì?

Người đứng trước mặt Hàn Vinh, vẻ mặt khó coi hỏi.

Đối với tỉnh cảnh này, ở các thể liên hiệp khác thì đầu tiên là phải nghĩ cách thay đổi giá, hoặc là đổi mới kết cấu Dược văn của mình sản xuất.

Nhưng Hàn Vinh lại không làm thể, bởi vì sản xuất Dược văn số lượng lớn, mỗi lần đổi mới đều phải đầu tư rất nhiều sức người sức của, điều này thật là quá rắc rối.

Trầm tư một lúc, Hàn Vinh cầm lấy Ma Văn thông tin, lập tức khởi động, vẻ mặt lạnh băng của hắn liền biến thành vẻ nịnh nọt.

- Hàn Vinh Dược sư, có chuyện gì thể?

Tiếp theo, tiếng nói truyền ra, trên màn hình trong tay Hàn Vinh xuất hiện một tên tai to mặt lớn, mặc áo vét, mấy sợi tóc vuốt phẳng, vẻ mặt hồng hào, lúc này đang nằm dựa vào ghế dựa bọc da linh thú sang trọng, vẻ mặt hiền hòa, nhưng đằng sau đó là tràn đầy gian xảo.

Hẳn, chính là thị trưởng thành Tiểu Lung, tên là Hàn Thượng Đức.

- Hàn thị trưởng, đã lâu không gặp, mấy ngày trước không biết hai chiếc xe thể thao Ma Văn cho lệnh công tử có thích không?

Hàn Vinh cúi đầu khom lưng nịnh hót nói.

- Cũng được, nhưng mà lại để cho Hàn Vinh Dược sư tốn kém, sinh nhật đứa nhỏ mà thôi, không cần phải làm lớn như thế. Nghe nói ngài còn bao khách sạn chúc mừng cho nó?

Hàn Thượng Đức cười khẽ, nhu hòa nó.

- Lệnh công tử trời sinh đoan chính, dáng điệu đường đường, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Dựa theo lễ nghi Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chúng ta, tuổi tròn đều phải chúc mừng, ngài làm việc vất vả ngày đêm vì dân chúng thành Tiểu Lung, không có thời gian để ý, tại hạ cũng liền làm thay, ha ha.

Hàn Vinh nịnh nọt cười ha ha nói.

- Hàn Vinh Dược sư, lúc này tìm ta hẳn là có chuyện gì chứ?

Nói chuyện vài câu, Hàn Thượng Đức ung dung nói, rút cây xì gà đắt tiền chầm chậm châm ngòi.

- Ôi... Hàn thị trưởng gần đây có điều không biết, gần đây cửa hàng Dược văn của ta có chút rắc rối, không biết từ đâu nhảy ra một cái Cửa hàng Dược Trần Thị, tung ra rất nhiều Dược văn thấp kém, nhiễu loạn ngành sản xuất Dược văn chính quy ở thành Tiểu Lung, mong rằng Hàn thị trưởng có thể quan tâm một chút. Bằng không cửa hàng Dược văn chính quy như chúng ta không thể nào sống nổi, nếu dân chúng thành Tiểu Lung sử dụng Dược văn không hợp cách, có vấn đề gì... Ngài yêu dân như con, cũng không muốn thấy thế.

Hàn Vinh làm ra vẻ đáng thương, trong lời nói đẩy đưa rất khéo với thị trường này.

Trên thực tế, mỗi năm Cửa hàng Dược Vãn Đại Hàn của Hàn Vinh đều đưa 20% doanh thu tới chỗ Hàn Thượng Đức, khỏi cần nói có hàm nghĩa gì.

- Cửa hàng Dược Văn Trần Thị à? Có chút ấn tượng, chờ chút ta phái người đi hỏi. Hàn Vinh Đại dược sư cứ yên tám đi!

Hàn Thượng Đức cười nói, sau đó mới tắt liên lạc.

Thấy Hàn Thượng Đức tắt liên lạc, trên mặt Hàn Vinh toát ra cười lạnh, lẩm bẩm:

- Đấu với ta trên địa bàn của ta? Không biết tự lượng sức.

Thôn Thạch Đông, 6 giờ tối, Tiêu Hoằng vừa ăn no bụng, lúc này đang nhấm nháp trà nóng, trên tay cầm một quyển sách chế văn sơ cấp, giảng giải tri thức chê văn tri cốt cho Trân Trân. Trân Trân cầm quyển sổ nhỏ nghiêm túc lắng nghe, còn hay ghi chép, mái tóc rối tung cũng được chải gọn gàng, buộc thành đuôi ngựa.

Phòng khách không lớn, tràn đầy ấm áp.

Không thể không nói, trải qua thời gian dài, Trân Trân và Tiêu Hoằng đã rất quen thuộc, Tiêu Hoằng cũng không còn mặt lạnh như trước, Trân Trân cũng dám đùa giỡn ở trước mặt Tiêu Hoằng.

Cộc cộc cộc...

Đúng lúc này, ngoài sân liên tục truyền ra tiếng gõ cửa, có thể nghe ra là rất vội vàng, tiếng gõ cửa cũng đánh vỡ không khí ấm áp trong phòng.

- Đã trễ thế này, ai vậy chứ.

Trân Trân lầm bầm lầu bầu, liền bỏ sổ tay mở cửa phòng, đ ra sân.

Bây giờ sân trước nhà đã không còn rách mướp như trước kia, đã sạch sẽ, hai bên sân đã phủ xanh mượt, một chút hoa cỏ bắt đầu cớ nụ hoa.

Vốn trước đây tường sân chỉ là hàng rào, nay đã được thôn dân góp sức dùng đá đắp thành tường kiên cố.

- Ai đó?

Đi ra sân, Trân Trân thanh thúy hỏi.

- Trân Trân, là ta, ông chủ Trần này.

Ông chủ Trần đứng ở ngoài cửa, không ngừng chà tay, có vẻ rất lo lắng.

- Thì ra là ông chủ Trần, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?

Trân Trân nói xong, liền mở cửa.

- Từ đại sư có đó không?

Thấy Trân Trân mở cửa, ông chủ Trần hỏi thẳng.

- Có đây.

Trân Trân đáp.

Trân Trân mới nói xong, ông chủ Trần không nói hai lời trực tiếp chạy vào phòng khách, rất là gấp gáp.

- Từ đại sư, việc lớn không tốt.

Vào trong phòng khách, thấy Tiêu Hoằng đang ngồi ở sô pha, cầm quyển sách trong tay, ông chủ Trần vội lên tiếng.

- Không có gì, đừng vội, có chuyện gì thì ngồi xuống, từ từ nói.

Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhẹ nhàng nói.

- Từ đại sư, vừa nãy Uông Võ nói cho ta biết, ba cửa hàng Dược văn chúng ta mở ra ở thành Tiểu Lung đã bị Sở quản lý thương nghiệp niêm phong, nói Dược văn của chúng ta không hợp cách, cũng không hợp pháp.

Ông chủ Trần lo lắng nói.

Đúng thế, tuy rằng hiện giờ ông chủ Trần chướng mắt mấy đồng tiền doanh thu của cửa hàng Dược văn, nhưng dù sao cũng là hợp tác với Tiêu Hoằng, hơn nữa không có cửa hàng Dược văn, ông chủ Trần có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ dẫn tới hoài nghi.

- Thì ra là thế, phần giao dịch chợ đen thế nào?

Tiêu Hoằng bỏ sách xuống, bình thản hỏi.

- Bên giao dịch chợ đen thì bình thường, rất thuận lợi.

Ông chủ Trần nhìn Tiêu Hoằng trả lời.

- Ha ha.

Tiêu Hoằng bỗng nhiên buồn cười:

- Ngươi thấy có châm chọc không, chúng ta làm chuyện không hợp pháp, vậy mà bình yên như không, làm kinh doanh chính đáng, lại bị đóng dâu không hợp pháp mà ngừng hoạt động.

- Ôi, sao không phải thế chứ, hết cách, ai bảo đây là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc? Giết người phóng hỏa thì vinh hoa phú quý, xây đường sửa lộ thì chết không toàn thây, cái gì gọi là vương pháp, chính là đám vương gia chê ra cho đám bình dân này.

Ông chủ Trần thở dài, bất đắc dĩ nói.

- Không có gì quá lắm, không cần phải than thở, dễ giải quyết thôi.

Tiêu Hoằng nói, cầm chén trà lên nhấp.

- Làm sao giải quyết?

Ông chủ Trần hỏi.

- Chúng ta làm như vậy, chạm đến lợi ích của ai? Ta nghĩ chính là Hàn Vinh, nghe nói Hàn Vinh kia có giao tình rất sâu với thị trưởng.

Tiêu Hoằng bỏ chén trà, chậm rãi nói.

- Còn không phải? Ta cũng phát rầu vì chuyện này, thị trưởng đó, ở Lãnh Thu Tinh chính là thổ hoàng đế một tay che trời, không ai dám chọc tới.

Ông chủ Trần nói tiếp.

- Tất cả đều không quan trọng. Ta muốn nói cho ngươi, thị trưởng kia rất thân cận với Hàn Vinh, nhưng dựa vào hiểu biết của ta với nơi này, thị trường kia hẳn là càng thân với tiền hơn.

Tiêu Hoằng chậm rì rì nói.

Nghe Tiêu Hoằng nói thế, ông chủ Trần như mới tỉnh ngộ.

- Nói như vậy... Hình như ta hiểu được rồi.

Ông chủ Trần gật đầu, ánh mắt phát sáng.

Trân Trân ở cạnh Tiêu Hoằng, nghe tới hai chữ thị trưởng, vẻ mặt hiện lên một chút khác thường, dường như e ngại, lại như cố kỵ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play