Khi trời chạng vạng, nếm qua bữa tối đơn giản, Tiêu Hoằng liền khoanh chân ngồi trên đầu giường, nhắm mắt điều tức. Thông qua Ngự lực trong cơ thể, tiến hành tầm bổ thân thể các phương diện, tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất cho thân thể của mình đạt tới trạng thái tốt nhất.
Trân Trân không nói lời nào, cứ như vậy ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hoằng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, nhìn mười kim tệ ở trước mặt, dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn, kim tệ óng ánh vàng, thỉnh thoảng nàng vươn tay, cầm lấy một quả, lau sạch vết bẩn bám trên mặt, làm cho nó trở nên vàng óng ánh.
Đối với Trân Trân mà nói, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kim tệ như vậy đặt cùng một chỗ, đồng thời có thể sờ vào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu trở nên ửng đỏ, có mừng rỡ, cũng có hưng phấn.
- Nếu cô thích, lấy đi hai cái làm tiền tiêu vặt, không sao!
Tiêu Hoằng không có mở mất, khoanh chân ở đầu giường, nói với Trân Trân.
Nghe nói như thế, Trân Trân vội vàng đặt kim tệ trở lại trên mặt bàn, nhẹ lắc lắc đầu:
- Ta biết tiền này có trọng dụng với ngài, ta không cần!
- Tiền này trọng dụng? Ha ha...
Tiêu Hoằng cười ha hả mấy tiếng:
- Đúng rồi, ngày mai ta phải rời khỏi nơi này!
- A? Rời đi...
Trân Trân nghe nói như thế, vẻ hưng phấn mờ nhạt trên mặt, liền tan đi, lại biến thành chính là mất mát. Cũng không biết loại mất mát này là từ đâu mà ra.
Tiêu Hoằng tự nhiên có thể cảm nhận được cái loại mất mát mờ nhạt này của Trân Trân, khẽ mở ra hai mắt, một lần nữa đánh giá Trân Trân một chút, do dự một lát, lại cân nhắc một chút lợi và hại, mới mở miệng nói:
- Ta tạm thời còn thiếu một trợ thủ, nếu cô nguyện ý, có thể theo ta cùng nhau đi!
- Thật sự?
Giọng nói của Trân Trân bỗng nhiên cao lên một chút, ánh mắt trong suốt như thủy tinh của nàng lại lần nữa phát ra sinh cơ, ở dưới ngọn đèn mờ có vẻ vô cùng sáng ngời.
- Ừm!
Tiêu Hoằng gật gật đầu.
- Tốt lắm! Ta phải đi nói với lão bản nương, ngày mai ta không làm nữa!
Trân Trân nói xong, không đợi Tiêu Hoằng nói thêm gì, liền trực tiếp sôi nổi đi ra ngoài.
Sau một lát, lại nhìn lão bản nương vặn vẹo thân mình hơi béo phì, đi theo Trân Trân vào, vẻ khinh thường trước kia đã không còn sót lại chút gì, lại biến thành là vẻ mặt tươi cười xu nịnh và hơi có vẻ không muốn.
Ngàn vạn lần không cần hiểu lầm, lão bản nương cũng không có ôm ấp tình cảm trong lòng gì đối với tên Tiêu Hoằng lạnh như băng kia, mà là đối với Trân Trân. Tiểu nha đầu này tuy rằng chỉ làm việc mấy ngày, nhưng lại vô cùng chịu khó, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, khó tìm được tiểu nha đầu tạp vụ giống như vậy.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng muốn người, lão bản nương dám không để cho sao?
http://truyencuatui.net/
- Thế nào? Từ gia, ngày mai muốn rời đi à, làm gì mà gấp vậy chứ!
Lão bản nương đứng ở cửa, cười khanh khách nói.
- Có chuyện!
Tiêu Hoằng trả lời phi thường đơn giản.
- Vậy định đi đâu?
Lão bản nương có vẻ phi thường nhiều chuyện.
- Tạm thời còn chưa tính, tóm lại chính là muốn tìm một nơi yên tĩnh, có thể trú ngụ lâu dài!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, tiếp theo đáp lại.
- Trú ngụ lâu dài? À! Ta biết có một nơi khá tốt!
Ánh mắt của lão bản nương bỗng nhiên hiện lên một chút ánh sáng, dường như nghĩ tới điều gì.
- Địa phương nào?
Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, gọn gàng dứt khoát hỏi. Bên trong giọng điệu không có mảy may khách sáo, trong lời nói, không cổ ý vẫn toát ra uy nghiêm đặc biệt Vương giả mới có.
- Trước đây vài ngày, nhà của Vương Nhị Cát ở Thôn Đông, nghe nói ở bên ngoài làm ăn phát ra một khoản tài sản, cả nhà đều dọn đến Tiêu Lung Thành, muốn bán nhà cũ. Nếu ngài cảm thấy được thích hợp, ta giúp ngài liên hệ. Chỉ là ở vào giữa sườn núi hơi cao, tuy nhiên giá hẳn là sẽ rất rẻ!
Lão bản nương thời điểm này cũng có vẻ vô cùng nhiệt tình, bởi vì nàng cũng cảm nhận được Tiêu Hoằng thân thủ bất phàm. Nhân vật như vậy đáng để lấy lòng, sẽ không đắc tội. Đây cũng là sách lược trước sau như một của lão bản nương.
Có thể nói là thế lực, cũng có thể nói là thức thời.
- Vậy làm phiền!
Tiêu Hoằng trả lời như trước phi thường đơn giản.
- Nói gì vậy chứ! Ngài là bằng hữu của Trân Trân, cũng là bằng hữu của ta, khách sáo làm gì! Nói không chừng về sau còn là hàng xóm đấy!
Lão bản nương bày ra một bộ dáng sảng khoái nói.
Đảo mắt một ngày qua đi, mặt trời một lần nữa lười nhác từ phía chân trời phương Đông lộ ra thân thể đỏ hồng, ánh mắt trời chiếu trên mặt đất, xua tan sương mù ban đêm, vạn vật một lần nữa lộ ra sinh cơ bừng bừng.
Sáng sớm ở Thạch Đông Thôn, từng nhà cũng là khói bếp lượn lờ, từng đợt từng đợt khói màu trắng, chậm rãi tiêu tán trên bầu trời. Thôn dân chuyên cần cũng đều vác cuốc ra đồng ruộng, vất vả cần cù cày cấy bên bờ ruộng thẳng tắp.
Rời xa khu vực trung tâm Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, nơi này hoàn toàn an tường.
Đi ra ngoài phòng, Tiêu Hoằng liền dẫn theo Trân Trân đi theo lão bản nương, trực tiếp đi ra quán cơm nhỏ. Thời điểm này, lão bản nương như trước là vẻ mặt nhiệt tình và xu nịnh.
- Nhà Vương Nhị Cát kia cách nơi này cũng không xa, ngài xem từ nơi này là có thể nhìn thấy!
Đi tới cửa quán cơm, lão bản nương chỉ chỉ xa xa, lên tiếng nói.
Chỉ thấy trên sườn núi, một tòa nhà đá đứng riêng lẻ, bốn phía nhà đá chỉ dùng toe trúc làm hàng rào, vây thành một cái sân không lớn. Tuy nhiên bên trong đã có vẻ cũ nát, làm cho người ta có một loại cảm giác vứt đi.
- Ở chỗ có hơi cao, nhưng cũng không có vài bước là tới!
Lão bản nương thấy Tiêu Hoằng quay đầu nhìn về hướng căn nhà đá kia, vội vàng giải thích.
- Cũng không tệ lắm!
Tiêu Hoằng liền ý bảo lão bản nương tiếp tục dẫn đường.
Đại khái trải qua mười mấy phút đi đường, đám người Tiêu Hoằng liền đi tới chỗ nhà đá. Đứng ở triền núi, tầm nhìn vô cùng tốt, có thể quan sát toàn bộ Thạch Đông Thôn.
Bên trong nhà đá, bên trái bên phải có một phòng, ở giữa là một phòng khách không lớn lắm, phía sau phòng khách là phòng bếp, cấu trúc rất đơn giản, cũng là cấu tạo phòng ốc điển hình của nông gia.
Lúc này bên trong bởi vì chuyển nhà đã bị tổn hao không thành hình dáng. Tuy nhiên, đơn giản thu dọn một chút hẳn không tệ, tối thiểu tốt hơn nhiều so với dưới vòm cầu.
- Nhà ở đây, đại khái chính là cái dạng này, không biết Từ tiên sinh có vừa lòng không?
Lão bản nương thật cẩn thận hỏi.
- Cũng không tệ lắm! Bảo chủ nhà đến nói chuyện đi!
Tiêu Hoằng một lần nữa đánh giá một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, rất sảng khoái nói.
Bởi vì nơi này chính là một thôn trang xa xôi, cũng không có phiền phức như vậy, sau khi tìm đến chủ nhà, ký tên đồng ý, cuối cùng trọn bộ nhà ở tính cả bốn phía sân cùng với một khoảnh rừng nhỏ phía sau phòng ốc, chỉ cần bốn kim tệ là đồng ý giao dịch.
Về phần người đứng tên giao dịch căn nhà này, Tiêu Hoằng cũng không có viết tên mình, mà là Trân Trân.
Bởi vì Tiêu Hoằng không nghĩ lưu lại bất kỳ dấu vết ở nơi này.
Trên thực tế, căn nhà này, trên danh nghĩa chân chính người sở hữu là Trân Trân. Đối với chuyện này Tiêu Hoằng cũng không có để ý, nếu một ngày kia mình rời đi, nơi này chính là chỗ cư trú của Trân Trân, cũng không uổng một phen quen biết.
Tiếp theo sau Tiêu Hoằng giao cho Trân Trân hai kim tệ, bảo nàng đi mua một ít vật dụng hàng ngày. Còn chính mình thì bắt đầu sửa chữa những chỗ hư hao nhỏ trong nhà.
Tỷ như giường sưởi lõm xuống, hay như một cái bàn viết gãy chân v. V...
Thời gian tới buổi chiều, ngôi nhà đá vừa mới mua, đã được Tiêu Hoằng tu bổ xong, nhìn qua chưa nói tới mỹ quan cỡ nào, nhưng tốt xấu cũng coi như một chỗ cư trú.
Đồng thời, lúc này Trân Trân cũng xách theo bao lớn túi nhỏ, theo đường núi bằng phẳng đi lên nhà đá. Đi theo phía sau đúng là Cẩu Đản được lão bản nương phái tới, quả thực chính là nhân vật phu khuân vác, trên vai vác vài cái ghế gỗ, sau lưng đeo mấy cái nồi, mặt khác một bàn tay xách theo một ít đồ dùng sinh hoạt, trước ngực đeo mấy bộ đệm chăn.
Trên mặt hắn đầy mồ hôi nhỏ giọt, tràn ngập không cam lòng và không kiên nhẫn.
Hiển nhiên đây là lão bản nương muốn tạo cho Tiêu Hoằng một ấn tượng tốt, trực tiếp hy sinh hắn. Tuy nhiên, hiện tại hắn cũng khó mà nói cái gì, có giận cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Chỉ có điều, khi Cẩu Đản đi vào trong nhà, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng kia, vẻ hờn giận thoáng cái lui sạch không còn một mảnh. Ngay cả Cẩu Đ�� đều có chút kinh ngạc, bởi vì hắn từ trên người Tiêu Hoằng, cảm nhận được không chỉ là lạnh như băng mà còn cảm giác có một uy áp cao cao tại thượng.
Dựa theo đạo lý mà nói, Tiêu Hoằng chỉ là một Dược sư lưu lạc có chút tài năng mà thôi, như thế nào hắn lại có cảm giác như vậy chứ? Khiến bản thân không kìm được còn có một loại cảm giác kính sợ.
- Tiên sinh tóc bạc! Mua nhiều đồ vật như vậy, một kim tệ đều không xài hết đấy!
Trân Trân đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nói giòn tan, sau đó mở bàn tay nhỏ bé, chỉ thấy còn lại tới một kim tệ và bổn ngân tệ.
Tiêu Hoằng không nói gì thêm, từ trong tay Trân Trân lấy ra một ngân tệ, sau đó ném thẳng tới cho Cẩu Đản.
- Vất vả cho ngươi rồi!
Tiêu Hoằng chi ném một câu như vậy, rồi hơi có chút khập khiễng, bắt đầu thu xếp các thứ Trân Trân mới mua về.
Nhìn lại Cẩu Đản, nhìn một ngân tệ lóe sáng trong tay, vốn vẻ mặt không vui lòng trực tiếp trở thành hư không, hai mắt đã bắt đầu tỏa sáng, cả một ngân tệ nha! Đây chính là tiền lương mấy ngày của Cẩu Đản đấy!
- Chỉ là giúp một chút chuyện nhỏ, không vất vả, không vất vả! Từ gia ngài về sau nếu có cái gì phân phó, cứ việc tới tìm Cẩu Đản ta! Nghĩa bất dung từ!
Cẩu Đản nắm chặt ngân tệ trong tay, vẻ mặt cười nịnh nói, biểu tình trực tiếp chuyển biến một cái 180 độ.
Tiêu Hoằng không có nói gì nữa, chỉ là phất tay áo, ý bảo Cẩu Đản có thể rời đi.
- Tốt lắm! Ta đi đây! Từ gia, ta ở quán cơm nhỏ dưới chân núi, có việc gì ngài cứ việc kêu gọi, chỉ cần lúc nào cần Cẩu Đản ta, bất luận là lên núi đao xuống biển lửa, tại hạ nghĩa bất dung từ!
Cẩu Đản lộ vẻ mặt cười xu nịnh, nói với Tiêu Hoằng xong, liền rời nhà đá đi về.
Đối với một hơi câu nói của Cẩu Đản này, Tiêu Hoằng không để ý đến, mặt không đổi sắc, ngồi xổm trên mặt sàn nhà, bắt tay vào sắp xếp các thứ.
- Tiên sinh tóc bạc! Ngài xem, đây là quần áo mới ta mua cho ngài ở trên chợ!
Thấy Cẩu Đản rời đi, Trân Trân cũng ngồi xổm thân mình nhỏ xinh ở bên cạnh
Tiêu Hoằng, từ trong bao vải thô lật qua lật lại lục lấy ra một cái áo ngắn màu lam sậm, ngoài ra, còn có một cái quần màu xám.
Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn quần áo trong tay Trân Trân một cái, không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là thuận miệng hỏi một câu:
- Còn cô mua cái gì?
- Ta chỉ mua hai vật này!
Trân Trân nói xong, liền từ trong bao, lấy ra một áo lót bằng vải sợi gai thô vô cùng bình thường, ngoài ra là một cái túi xách loại bông hoa.
- Hai kim tệ đó là đưa cho cô, thích cái gì thì cứ việc mua, không cần tiết kiệm như vậy!
Tiêu Hoằng thu hồi ánh mắt, thần sắc như trước không có phản ứng gì nhiều, nhẹ giọng nói. Sau đó liền lấy ra mấy quyển sổ ghi chép và hai cây bút chì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT