Theo Tiêu Hoằng bật thốt ra như thế, bàn tay hơi ép xuống, lập tức truyền đến một tràng tiếng xương cốt cọ nhau kêu “rốp rốp”. Tiêu Hoằng chính là vua của Lạc Đan Luân, sao có thể cho phép loại con kiến này khinh nhờn?

Một bên Trần lão bản, nhìn thấy Tiêu Hoằng hành động như thế, trong lòng căng thẳng. Hắn vạn lần không nghĩ tới, Tiêu Hoằng nhìn như diện mạo xâu xí, giống như tiểu khất cái, lại có thể có được thân thủ biến thái như thế, một tay áp chế một Ngự Đồ cấp ba cấp bốn, đây tối thiểu cũng phải có thực lực Ngự Giả cấp hai cấp ba rồi sao.

Tuy nhiên, trước mắt ngạc nhiên thán phục thì ngạc nhiên thán phục, việc cấp bách, tự nhiên là chứng bệnh của tiểu nữ. Bởi vậy, Trần lão bản cũng không dám trì hoãn lâu, vội bước mấy bước lên phía trước, nhỏ nhẹ khuyên can Tiêu Hoằng:

- Vị tiên sinh này, mong ràng rất hân hạnh được đón tiếp, không cần ở tệ xá phát sinh chuyện không thoải mái. Tất cả mọi người đều cùng một nghề, oan gia nên giải không nên kết, hy vọng nể mặt mũi lão Trân ta, giơ cao đánh khẽ!

Tiêu Hoằng không có đáp lại, chỉ liếc mắt nhìn Dược sư lắm miệng một cái, ánh mắt như trước không đổi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn.

- Tiền bối! Ta sai lầm rồi, xin tha mạng,...

Dược sư lăm miệng này rốt cục bắt đầu chịu thua, bởi vì hắn thật rõ ràng có thể cảm nhận được, chỉ cần Tiêu Hoằng hơi dùng lực một chút, đâu của hắn sẽ nổ tung. Hơn nữa hắn từ trong hai mắt của Tiêu Hoằng thấy được sát ý. Ánh mắt như vậy, cũng không phải Dược sư nho nhỏ bình thường có thể có.

Thấy Dược sư lắm miệng này cầu xin tha thứ, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều khó xử, liền chậm rãi buông lỏng tay ra.

- Cái... Tiểu nữ kia...

Nhìn thấy Tiêu Hoằng thân thủ bất phàm, giờ khắc này Trần lão bản cũng thật sự bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của Tiêu Hoằng, liền ấp úng hỏi.

Tiêu Hoằng như trước không có lên tiếng trả lời, tiện tay cầm lấy giấy bút trên bàn, nhưng ngẫm nghĩ một chút, không có hạ bút, Tiêu Hoằng lo lắng lưu lại thể chữ của mình để lại phiền toái không cần thiết.

- Ngươi, lại đây!

Tiêu Hoằng chỉ chỉ Dược sư lắm miệng vừa rồi, một tay kéo hắn lại đây, sau đó cầm cây bút trong tay nhét vào tay hắn:

- Hiện tại ta nói ngươi viết...

Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền trực tiếp báo ra tên của mười mấy loại dược liệu, cùng với một khối Tái thạch cấp bậc Ngự Giả bình thường.

Theo Dược sư lắm miệng này run run viết xong danh mục tài liệu, Tiêu Hoằng liền kẹp hai ngón tay đưa trang giấy cho Trần lão bản.

- Trong vòng nửa giờ, tập trung đủ những tài liệu này thì lệnh thiên kim có thể lành bệnh, nếu vượt qua nửa giờ thì trực tiếp liên hệ với nhà tang lễ đi!

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, nói gằn từng chữ.

Khẽ liếc mắt nhìn hai mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng một cái, lại nhìn xem danh mục trong tay. Những tài liệu này hầu hết Trần lão bản nơi này đều có, vì thế cũng không dám trì hoãn quá nhiều, vội vàng đi ra ngoài, bắt đầu thông qua Ma Văn thông tin phân phó cho thuộc hạ của mình, bằng tốc độ nhanh nhất thu thập tài liệu.

Ước chừng chỉ trôi qua nửa tiếng, mấy tên thuộc hạ của Trần lão bản đã đem tất cả tài liệu Tiêu Hoằng đòi hỏi, từng món đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng. Toàn bộ đều là hàng thượng đẳng, mỗi một dạng đều đầy đủ hai phần.

Cùng lúc đó, mọi người bên trong phòng khách, đều đồng loạt tập trung ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, bốn phía vô cùng im lặng, dường như không khí đều sắp cô đọng lại.

Khẽ vươn tay dời qua dời lại một chút tài liệu bên cạnh, xác định không có vấn đề, Tiêu Hoằng mới ngẩng đầu, nói:

- Ta cần một phòng im lặng, đồng thời không có người quấy rầy!

- Cái này tự nhiên có thể! Tiên sinh tóc bạc, mời qua bên này!

Trần lão bản cũng trở nên khách sáo lên, tiếp theo liền ý bảo Tiêu Hoằng tiến vào chỗ thư phòng ở lầu hai.

Bước vào thư phòng, nơi này vô cùng sạch sẽ, phía trên giá sách chất đầy sách, tất cả đều chưa bóc tem, bàn giấy bằng gỗ vàng cũng không nhiễm một hạt bụi.

❤đ

ăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện Trên cơ bản vừa thấy là biết nơi này cũng không phải chỗ thường xuyên sử dụng, Trần lão bản chỉ là làm ra vẻ người có văn hoá mà thôi. Người như vậy, ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng không chiếm số ít.

Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều biểu hiện, ý bảo Trần lão bản đứng ở cửa, Tiêu Hoằng liền trực tiếp khóa trái cửa thư phòng lại. Xác nhận bên trong phòng không có thiết bị Ma Văn theo dõi, Tiêu Hoằng đặt từng món tài liệu trên bàn giấy thật lớn ở trước mặt.

Mở ra khe nứt không gian, lấy ra hộp kim loại có chứa công cụ chế văn cùng với Điêu văn đao Cấp Hồn, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, liền vô cùng rất nhanh chế tạo.

Trải qua vài ngày tu dưỡng như vậy, trên cơ bản nội thương của Tiêu Hoằng đã hoàn toàn bình phục, chỉ còn lại đùi phải. Bởi vậy, khi Tiêu Hoằng một lần nữa điều động Ngự lực chế tạo Dược Văn, đã không còn cảm nhận đau đớn chút nào.

Duy chỉ có ở Ngự lực đùi phải, bộ phận đó như trước ngưng đọng lại, làm cho Tiêu Hoằng ít nhiều cảm thấy có chút không thông thuận. Đương nhiên chỉ là chê tạo một cái Dược Văn Ngự Giả cấp hai, đối với Tiêu Hoằng mà nói, quả thực chính là chuyện nhỏ.

Mà ở trong quá trình chế tạo, Tiêu Hoằng cũng tận khả năng che dấu đao pháp của mình, đồng thời chỉ sử dụng một phương thức điêu văn, không có ứng dụng mảy may kỹ thuật điêu văn mặt cầu, hoặc là văn trong văn... Các kỹ thuật mang tính dấu hiệu đặc trưng của Tiêu Hoằng như vậy.

Đại khái chỉ trôi qua mười mấy phút, trong tay Tiêu Hoằng liền nhiều thêm một cái Dược Văn thật bình thường, ít nhất ở trong mắt Tiêu Hoằng là vô cùng bình thường, không có thêm vào bất kỳ kỹ thuật đặc biệt gì, chính là đao pháp cũng tận khả năng che dấu.

Lăn qua lộn lại đánh giá một chút, xác định không có vấn đề gì quá lớn, Tiêu Hoằng liền rất nhanh thu hồi tất cả công cụ chế văn, lau sạch dấu vết không cần thiết trên mặt bàn, sau đó chậm rãi mở ra cửa phòng.

Vừa mở cửa, Tiêu Hoằng đã thấy Trần lão bản đang đứng ở cửa thư phòng, xoa xoa tay không ngừng đi qua đi lại, trên mặt tràn ngập lo láng:

- Tiên sinh tóc bạc! Tình huống rốt cuộc như thế nào?

Trần lão bản đi lên đón, vội vàng hỏi.

- Cũng tốt!

Tiêu Hoằng chỉ lên tiếng đáp ngắn gọn, sau đó đi thẳng xuống thang lầu. Thời điểm này, Trần lão bản chỉ có thể lẳng lặng đi theo phía sau Tiêu Hoằng.

Trong vô tình, Trần lão bản đã trực tiếp bị khí thế của Tiêu Hoằng áp bách xuống. Dù sao chuyện cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể đem tất cả may rủi áp đặt ở trên người Tiêu Hoằng.

Tiến vào phòng ngủ của cô bé. Bệnh tình cô bé đã lại lần nữa chuyển biến xấu, trước đó còn chỉ là trào bọt máu, hiện giờ đã bắt đầu miệng phun máu tươi, tình trạng dường như đang phát triển theo đúng như lời Tiêu Hoằng nói trước đó.

Trần phu nhân lại nước mắt ràn rụa.

Về phần tám gã Dược sư bên trong phòng khách, cũng bó tay không có biện pháp, chỉ có thể hy vọng vào Tiêu Hoằng có thể có thủ đoạn đặc biệt gì, hy vọng y thuật và thủ đoạn trị liệu của hắn thành công.

Đi vào phòng cô bé, đối với phản ứng của cô bé như thế, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút khác thường, hết thảy đều nằm trong dự kiến của Tiêu Hoằng.

Nhấc nhấc Dược Văn trong tay, lại hơi quan sát một chút trạng thái của cô gái, Tiêu Hoằng liền trực tiếp khởi động Dược Văn, bàn tay phải, trực tiếp bao phủ ở trên người cô bé, tiếp theo từ năm ngón tay Tiêu Hoằng bắn ra từng tia sáng nhiều màu sắc, bắt đầu không ngừng dung đưa qua lại trên người cô bé.

Tuy rằng chỉ là Dược Văn, nhưng vẫn rất xa hoa lộng lẫy.

Đứng ở bên trong phòng khách, những Dược sư cấp Ngự Đồ kia nhìn thấy Dược Văn trong tay Tiêu Hoằng, vốn vẻ mặt nửa tin nửa ngờ đột nhiên chính là căng thẳng. Ở địa phương tương đối phồn hoa, loại Dược Văn này nọ là rất thông thường, nhưng ở Thạch Đông Thôn, thậm chí là Tiểu Lung Thành, người có thể chế tạo Dược Văn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người khống chế sử dụng tuy rằng rất nhiều, nhưng Dược Văn thật sự đều không phải là chủ lưu chữa bệnh.

Nhất là giống loại Dược Văn này, những Dược sư lại thấy những điều chưa từng thấy.

Bọn họ có thể cảm nhận được năm loại chùm tia sáng, dường như đại biểu cho công hiệu bất đồng, điều này cần phải có kỹ xảo chế văn và thực lực Ngự Văn cường đại tới cỡ nào chứ.

Giờ khắc này, tám gã Dược sư ở đây bao gồm Trần lão bản và Trần phu nhân, trên mặt đều toát ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Dược Văn sáng lạn trong tay kia, bộ dáng tóc tai rối bù, quần áo rách tung toé kia, tương phản thật sự quá lớn như vậy.

Thế ngoại cao nhân đây!

Gần như đây là một ý niệm chung trong đầu, trong lòng của mọi người. Ánh sáng năm màu rực rỡ không ngừng chiếu rọi trong mắt mỗi người.

Sau một lát, lại nhìn cô bé kia, trong miệng phun ra máu đã hoàn toàn ngừng lại thân thể không ngừng co giật cũng bình thản trở lại, phía trên cái trán trắng mịn non nớt chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

- Có công hiệu?

Trần lão bản không kìm được phát ra tiếng kêu khẽ như thế. Trong ánh mắt lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Về phần các Dược sư cấp Ngự Đồ kia, đều đã sửng sốt ngây người, bọn họ phí hết tâm huyết ước chừng đã mấy ngày cũng không thấy hiệu quả, ở trước mặt Tiêu Hoằng dường như chỉ là một bữa ăn sáng.

Năm phút đồng hồ qua đi, Tiêu Hoằng liền có vẻ phi thường tùy ý thu hồi Dược Văn, lại nhìn trong miệng cô bé đã ngừng chảy ra máu tươi, hơi thở dồn dập bắt đầu trở nên đều đều.

- Tốt rồi!

Tiêu Hoằng tiện tay cầm Dược Văn trong tay thảy lên trên cái bàn nhỏ ở bên cạnh, phủi phủi tay vô cùng tùy ý nói. Sau đó chậm rãi đi đến phòng khách, ngồi trên ghế trường kỷ bọc da.

Lại nhìn Trần lão bản và Trần phu nhân tức thì vọt thẳng vào phòng, bổ nhào vào bên cạnh con gái, sờ sờ cái trán, sốt cao đã thối lui, hai mắt cô bé đã hơi hé mở ra.

- Mụ mụ... Con khát!

Cô bé bỗng nhiên suy yếu nói.

Theo cô bé phát ra thanh âm như thế, Trần phu nhân quá vui mà bật khóc, ngay cả Trần lão bản cũng mắt đầy lệ nóng doanh tròng.

Sau đó liền vọt ra ngoài, vội vàng đi lấy nước cho con gái bảo bối của mình.

Nhìn lại tám gã Dược sư đứng bên trong phòng khách, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã xảy ra biến hóa, vẻ khinh thường, sợ hãi trước đó, hiện giờ đã biến thành cung kính, nịnh nọt.

Thậm chí vài tên Dược sư cách Tiêu Hoằng rất gần đã bắt đầu thật cẩn thận, ý đồ bắt chuyện một phen, thế nhưng khí thế phát ra từ trên người Tiêu Hoằng, lại trực tiếp ngăn chặn bọn họ cách ở ngoài ngàn dặm.

Giờ phút này Tiêu Hoằng cứ như vậy hơi híp mắt, nhìn Trần lão bản bắt đầu vội trong vội ngoài, khi thì đưa vào một ít nước sạch, khi thì đưa vào nước trái cây, sau đó là thức ăn đủ loại kiểu dáng.

Ước chừng trôi qua nửa tiếng, tâm tư của Trần lão bản toàn bộ đặt ở trên người con gái, không hề để ý chút nào đến Tiêu Hoằng. Lần này Tiêu Hoằng thật sự có chút không kiên nhẫn, nhẹ nhàng gõ vài cái lên mặt bàn, sau đó ho khan hai tiếng, ý nói cho Trần lão bản biết mình còn ở đây chờ, nên tính tiền đi thôi.

Trần lão bản cũng không ngốc, thấy hành động của Tiêu Hoằng như thế, tự nhiên hiểu được là có ý gì, vội vàng ngừng lại, vẻ mặt cung kính đi vào trước mặt Tiêu Hoằng, chịu tội nói:

- Đáng chết! Đáng chết! Đều quá vui mừng hồ đồ rồi! Đúng rồi, xin hỏi danh hiệu của đại sư, ngày khác nhất định sẽ tới cửa tạ ơn!

Nói xong, Trần lão bản liền phất tay áo ra hiệu cho quản gia.

- “Đại sư” ta không dám nhận! Ta tên là... Từ Văn, về phần tới nhà bái tạ thì miễn đi!

Tiêu Hoằng tùy tiện liền bịa ra một cái tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play