- Ngươi... Là ai?

Tiêu Hoằng liếc cô gái kia, lên tiếng hỏi, giọng điệu không khỏi có một loại uy áp đặc thù của vương giả.

Còn cô gái ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm trầm lạnh băng của Tiêu Hoằng, không khỏi phát run, người như con thỏ hoảng loạn, sợ hãi cuộn mình trong góc.

- Ta tên Trân Trân, chính là đứa ăn mày lưu lạc.

Cô gái tự xưng là Trân Trân rụt rè nói, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hoằng, cảm thấy từ khi Tiêu Hoằng tỉnh lại, liền dâng lên một cỗ cảm giác đè nén.

Thấy Trân Trân hành động như thế, Tiêu Hoằng không nói nhiều, gần như hoàn toàn bỏ qua hành động của Trân Trân, cúi đầu nhìn thân thể mình, trên người có thêm rất nhiều mảnh vải nhỏ, băng bó rất cẩn thận, biểu hiện lên tỉ mỉ của con gái.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Tiêu Hoằng thay đổi, vẻ cảnh giác lạnh băng lại bùng lên, trên cổ ngoài chuỗi trang sức Hoàng Kỵ ra, tất cả Vương Giả Khôi, Bất Khuất Khải, Băng Tín Ngưỡng cùng với túi Ma Văn đều không thấy.

- Đồ của ta đâu?

Tiêu Hoằng lại cảnh giác hỏi.

- Ở trong góc kia.

Trân Trân vẫn cuộn mình trong góc, không dám động đậy nhìn Tiêu Hoằng, nho nhỏ nói, cánh tay nhỏ bé chỉ chỉ.

Nhìn theo ngón tay Trân Trân, Tiêu Hoằng thấy đồ của mình đang đặt chỉnh tề trong góc.

Nhìn thấy Vương Giả Khôi, Bất Khuất Khải, Băng Tín Ngưỡng, Tiêu Hoằng mặc kệ mọi giá đứng vụt lên, bởi vì đó là vũ khí chiến đấu của Tiêu Hoằng!

Nhưng Tiêu Hoằng vừa định đứng dậy, bỗng cảm thấy chân phải tê dại, sau đó nhũn ra, cả người lại té xuống đất.

Đây là hậu quả trúng phải Thất Giác Quang Văn của Mạc Cáp Đốn, Ngự lực đông lại, đối với người thường thì có lẽ không cảm thấy gì, nhưng đối với Đại Ngự sư cấp bốn thì rất là khác, vì khi đó con người ta đã dựa vào Ngự lực trong người bao bọc từng cử động.

Thấy Tiêu Hoằng ngã xuống, Trân Trân co mình trong góc muốn nâng đỡ, nhưng lại vì e sợ mà co rụt trở vào, không dám cử động dù là nhỏ nhất.

Tiêu Hoằng cũng không quá để ý tới Trân Trân, nhịn đau đớn khó chịu bò dậy, chầm chậm đi tới trước trang bị của mình. Bất Khuất Khải, Vương Giả Khôi, Băng Tín Ngưỡng, toàn bộ còn nguyên, các loại Ma Văn trong túi cũng không thiểu.

Thấy thế, Tiêu Hoằng mới thở phào, sau đó lại té ngã dựa vào tri cầu, cố sức bỏ mấy thứ này vào khe nứt không gian, sau đó buộc túi Ma Văn ở bên hông.

- Trước đó là cô cứu ta?

Dựa vào tri cầu hồi lâu, Tiêu Hoằng mới có sức mở miệng, cảm giác toàn thân không chỗ nào không đau, thân thể bủn rủn.

- Phải, hôm qua ta thấy trên trời có thứ gì rơi xuống, tiến vào trong rừng, sau đó thấy ngươi nằm trong một cái thùng sắt.

Trân Trân dè dặt trả lời.

- Cám ơn.

Tiêu Hoằng không nhìn Trân Trân, khẽ nói, sau đó mở túi Ma Văn lấy một viên Văn đan bổ huyết, tự mình ăn vào, cảm giác trong bụng truyền ra dòng hơi ấm.

Sau đó Tiêu Hoằng lấy ra Dược văn chữa trị, xé các mảnh vải ra, từ từ chữa trị những vết thương sâu cạn trên người mình.

Trân Trân ở bên cạnh nhìn trong tay Tiêu Hoằng hình thành những tia sáng xanh lục, vết thương khép lại thấy rõ ràng, không khỏi chớp chớp mắt, ánh mắt e sợ hiện ra những tia ngạc nhiên.

Ở thôn xóm hẻo lánh này, thậm chí là toàn bộ hành tinh lạc hậu này, thứ như Dược văn này thường chỉ có quý tộc, danh nhân mới được dùng, đối với đứa ăn mày lẻ loi một mình như nàng, hoàn toàn là thứ quá xa hoa.

Keng keng keng!

Trong lúc ánh mắt Trân Trân đang ngạc nhiên, không biết khi nào trong tay Tiêu Hoằng đã có một lưỡi dao băng, khuấy miệng vết thương trên bả vai một phen, cuối cùng mạnh mẽ cạy ra một mảnh vụn kim loại, mảnh vỡ rơi xuống mặt đá phát ra tiếng vang giòn tan.

Tiếp đó Tiêu Hoằng lại dùng Ma Văn chữa trị, từ từ điều trị vết thương.

Hành động này không tính là gì đối với Tiêu Hoằng, nhưng mà Trân Trân lại nhìn tê cả da đầu.

Tiêu Hoằng nhanh chóng trị liệu sơ vết thương toàn thân, sau đó dựa vào tri cầu. Hiện giờ vết thương lớn nhất trên người Tiêu Hoằng là Ngự lực bị đông lại trên chân phải, chẳng qua Tiêu Hoằng hơi điều động chút Ngự lực, Ngự lực đông lại như hòa tan, xem ra không phải vấn đề lớn, chỉ là cần thời gian khôi phục.

Thấy vậy, Tiêu Hoằng cũng thả lỏng hơn.

- Ngươi... Ăn không?

Lúc này, giọng nói trong veo của Trân Trân lại truyền vào tai Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng liếc qua, thấy trên tay Trân Trân là một cái bánh bao khô quắt, dè dặt đưa về phía Tiêu Hoằng.

Thấy thức ăn, trải qua chiến đấu thảm thiết, Tiêu Hoằng cảm thấy đói khát khó nhịn. Chần chờ một chút, Tiêu Hoằng tiếp nhận cái bánh bao khô quắt không biết đã để bao nhiêu ngày rồi, nhưng đến lúc này, Tiêu Hoằng vẫn ngửi một chút, xác định không có độc, mới cầm lên ăn.

Nhưng Tiêu Hoằng ăn được một nửa, bỗng có cảm giác bên cạnh không đúng, liếc nhìn sang, Tiêu Hoằng thấy được Trân Trân đang ngồi trong góc, mím môi lặng lẽ nhìn Tiêu Hoằng.

- Sao cô không ăn?

Tiêu Hoằng vừa nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn thấy trong tay nhỏ gầy của Trân Trân cầm cái túi nhựa trống rỗng.

Khỏi cần phải nói, đây là cái bánh bao duy nhất của Trân Trân.

Nhìn lại tay mình, chỉ còn một nửa cái bánh bao.

Thấy vậy, Tiêu Hoằng im lặng một lúc, nói:

- Chờ ta một chút.

Nói xong, Tiêu Hoằng ném luôn cái bánh bao vào miệng, kéo thân thể suy yếu từ từ đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài gầm cầu.

- Ngươi... Muốn đi đâu?

Trân Trân thấy Tiêu Hoằng suy yếu đứng lên, cố lấy dũng khí rụt rè hỏi.

- Chờ.

Tiêu Hoằng chỉ nói một tiếng, liền dùng tay nắm lấy thân cây to cỡ cánh tay con nít, dùng chút sức, thân cây đã bị nhổ tận gốc, dễ dàng như nhổ cọng cỏ.

Tiếp theo Tiêu Hoằng rút đoản đao Nhược Thủy, chặt làm hai, liền biến thành cây nạng đơn giản, sau đó Tiêu Hoằng chống nạng khập khiễng đi vào núi rừng.

Bên trong gầm cầu, chỉ còn một mình Trân Trân, ánh mắt đầy mờ mịt.

Nhưng khoảng 10 phút sau, khi Tiêu Hoằng quay lại, trên tay đã có thêm một con chim trĩ hoang, bị vặn gãy cổ, chỗ nách thì kẹp thêm khúc cây khô, to bằng miệng chén, nhưng lại như không có trọng lượng trong tay Tiêu Hoằng.

Trân Trân đang dựa vào lều trại nhìn một loạt hành động của Tiêu Hoằng, một tay nhổ cây, kéo theo khúc tay dài mấy mét, không cảm thấy chút sức nặng nào, loại tồn tại vượt quá người thường này làm ánh mắt nàng tràn đầy ngạc nhiên. Chỉ là thấy Tiêu Hoằng lại đến gần, cảm nhận được làn hơi lạnh buốt, Trân Trân lại co mình trong góc. Nhưng phát hiện Tiêu Hoằng không có địch ý, ánh mắt cũng dần trở nên linh hoạt.

Tiêu Hoằng cũng không để ý tới ánh mắt của Trân Trân, đặt cây nạng sang một bên, suy yếu dựa vào cầu, sau đó bàn tay phủ đầy tang thương tùy tiện bẻ khúc cây khô thành mấy khúc, sau đó lại xé thành những khúc củi nhỏ, cuối cùng xếp củi vào một chỗ, chỉ dựa vào nhiệt độ cao từ Ngự lực mà đốt lên lửa trại.

Trân Trân ở trong góc nhìn Tiêu Hoằng làm việc mà không nói một lời, trong ánh mắt dần dần có một chút ngạc nhiên.

- Xin hỏi, ngươi là Ngự giả phải không?

Trân Trân nhút nhát hỏi, giọng điệu cẩn thận dò hỏi.

Tiêu Hoằng không có ý trả lời vấn đề này, cứ tiếp tục làm việc, nhổ lông chim trĩ, móc nội tạng, sau đó đặt lên ngọn lửa bắt đầu nướng.

- Ngươi không nói lời nào, tức là phải. Thật lợi hại, thành Tiểu Lung cũng có một người đạt tới cấp Ngự giả, nghe nói đã đi làm sĩ quan, ngay cả thị trưởng thành Tiểu Lung cũng phải tôn trọng, không dám tùy ý đắc tội, mỗi lần hắn về đều rất oai phong.

Trân Trân nhỏ giọng nói tiếp.

- Đây là nơi nào?

Tiêu Hoằng căn bản không để ý tới những gì Trân Trân nói, hỏi thẳng, giọng điệu vẫn cứ lạnh như băng.

- Ở... Đây là thôn Thạch Đông, cách thành Tiểu Đông khoảng 2km.

Trân Trân rụt rè nói.

- Ta không hỏi chỗ thôn này, mà là hành tinh này, tên gì?

Tiêu Hoằng bổ sung.

Đồng thời, chim trĩ trên giá nướng đã tản ra mùi thịt mê người, mùi thơm phà vào mũi Trân Trân, không khỏi làm nàng nuốt nước miếng.

Có thể nói, đứa ăn mày lưu lạc như Trân Trân, hơn nữa thân thể nhỏ nhắn, chỉ có thể dựa vào một ít thức ăn thừa của thôn dân, thịt là thứ quá hiểm quá xa xỉ đối với nàng.

- Chỗ này là Lãnh Thu Tinh.

Trân Trân nuốt nước miếng, nhìn chim trĩ nướng trên lửa, trả lời.

Còn Tiêu Hoằng cũng không để ý động tác của Trân Trân, vừa rồi hắn đã lén quan sát, Trân Trân không có chút sức chiến đấu đáng kể nào, trình độ uy hiếp gần như bằng không.

Nghe được ba chữ “Lãnh Thu Tinh”, trong đầu Tiêu Hoằng nhanh chóng xoay chuyển, bản đồ không gian khắc trong đầu tìm kiếm tới Lãnh Thu Tinh.

- Nơi này là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng lẩm bẩm, tâm thần không khỏi thay đổi. Tiêu Hoằng thật không ngờ, mình lại vô thức tiến vào trong lãnh thổ của tử địch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play