Tiêu Hoằng bị kéo mạnh vào trong Hùng Ưng Hào, trong người đã bị trọng thương, ý thức ở vào trạng thái bán thanh tĩnh, bán mơ hồ, máu tươi theo khe hở Bất Khuất Khải không ngừng tràn ra, phía trên thân thể cũng không biết có bao nhiêu miệng vết thương.
- Mau! Chuyển lão đại vào Đào Dật Thuyền số 1.
Ni Lạc sắc mặt lạnh như băng, phát ra mệnh lệnh cho hạm viên thuộc hạ, bên trong giọng điệu tràn ngập một loại kiên quyết.
Hạm viên hải tặc giữa các tinh thuộc hạ của Ni Lạc, không có dừng lại lâu dùng hết toàn lực nhanh chóng chuyển Tiêu Hoằng vào Đào Dật Thuyền số 1 cách gần nhất, đồng thời mang tới khí cụ cung cấp dưỡng khí hô hấp cho Tiêu Hoằng!
Tiếp theo liền đóng chặt cửa khoang thuyền.
Cùng lúc đó, Mạc Cáp Đốn ở giữa không trung, nhìn Hùng Ưng Hào giống như con thỏ mà có ý đồ muốn cứu Tiêu Hoằng mang đi, sao hắn có thể chịu để yên.
- Ở trong tay Mạc Cáp Đốn ta, nghĩ rằng chạy thoát được sao?
Mạc Cáp Đốn liếc mắt nhìn Mộ Khê Nhi một cái, không hề để ý tới, khẽ nâng lên hai tay.
“Ầm ầm!”
Trong chớp mắt, trên bầu trời tràn ngập sương mù màu đen, xuất hiện từng tia chớp đỏ như máu, tràn ngập ở phía chân trời khắp Ma Duệ Tinh, tiếng sấm sét không dứt, chiếu rọi làm cho mặt đất Ma Duệ Tinh biến thành từng mảng sáng đỏ.
Ngay khoảnh khắc, từng đạo tia chớp đã bắt đầu cuồn cuộn không dứt, tụ tập ở trong tay Mạc Cáp Đốn, hình thành một quả cầu điện do điện mang màu máu tụ tập mà thành, dưới áp bức của cường lực quả cầu điện này, từng tảng từng tảng đá ở phía dưới Mạc Cáp Đốn, trực tiếp bị cổ áp lực vô hình này ép thành bột phấn.
Không gian, giờ khắc này bắt đầu trở nên vặn vẹo dữ tợn, cảnh vật bốn phía khi thì dường như bị kéo dài ra, khi thì dường như bị đè ép lại, không hề còn bình hòa như trước.
“Ông!”
Chi trôi qua vài giây, quả cầu điện màu máu trong tay Mạc Cáp Đốn, đã rời tay bay ra, giống như lưỡi đao xé rách phía chân trời, đánh thẳng tới hướng Hùng Ưng Hào trên trời cao. Nếu bị đánh trúng, xác định vững chắc Hùng Ưng Hào sẽ vỡ tan thành bột mịn.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt này, phía chân trời đen nhánh đột nhiên xẹt tới một đạo lam mang.
- Grào!
Cùng với một tiếng gào thê lương, Hàn sương long toàn thân cháy đen, tàn phá không chịu nổi, giương hai cánh giống như hai cánh buồm rách nát, cả vật thể tản ra lam quang, vì nghĩa không chút chùn bước va chạm vào quả cầu điện màu máu kia.
“Ầm!”
Cùng với một tiếng nổ vang trời, hào quang chói mắt, chiếu rọi xuống mặt đất giống như ban ngày!
Cuối cùng Hàn sương long dùng thân thể máu thịt, mạnh mẽ cản lại một kích trí mạng lần này cho Hùng Ưng Hào, cho Tiêu Hoằng!
Tiêu Hoằng nằm dài ở trong Đào Dật Thuyền số 1, thông qua cửa sổ quan sát bằng miệng bát kia, nhìn Hàn sương long dùng thân thể tàn phá ngăn chặn phía trước cho mình, cuối cùng bị quang đoàn nuốt hết, trong con ngươi lạnh như băng của hắn đã trở nên ươn ướt, trong tay nắm chặt Băng Tín Ngưỡng loang lổ.
Cùng lúc đó, Hùng Ưng Hào với đường bay siêu tốc, đã đổi mới tư thái, lập tức chạy ra khỏi màn sương mù màu đen, chạy ra khỏi tầng khí quyển của Ma Duệ Tinh.
Quan sát ngoài cửa sổ, ánh mắt có thể thấy được, Ma Văn chiến hạm đủ loại kiểu dáng đang toàn lực chiến đấu, khói lửa bay tán loạn.
Mấy trăm chiếc Ma Văn chiến hạm, tụ tập như thế, nơi này không thể chối cãi đã biến thành lò luyện sắt thép.
Ma Văn hạm đội từ bốn phương tám hướng bay đến tiếp viện, vẫn đang cuồn cuộn không ngừng tụ tập.
Lạc Tuyết Ninh, Mộ Khê Nhi, Gia Nại Cầm... Hết thảy đều vì để cứu Tiêu Hoằng, thuần một sắc sát nhập vào Ma Duệ Tinh.
Mạc Cáp Đốn ở trong Ma Duệ Tinh, nhìn lên phía chân trời, phần còn lại mảnh chân cụt thân vỡ của Hàn sương long bay tán loạn rơi xuống, thấy Hùng Ưng Hào biến mất ở bên trong màn sương mù màu đen, khí thế tàn bạo mà lạnh như băng của hắn đã bắt đầu trở nên tàn bạo lên.
Loại hành vi ngu xuẩn thà rằng hy sinh bản thân, cũng muốn bảo vệ cho Tiêu Hoằng này, đã làm cho Mạc Cáp Đốn có phần bực tức.
- Nghĩ rằng như vậy là có thể thoát được rồi sao? Quá ngây thơ, quá ngu xuẩn!
Mạc Cáp Đốn một lần nữa phát ra giọng xem thường như thế, tiếp theo hai tay khẽ nhập lại tạo thành chữ thập.
http://truyencuatui.net/Trong nháy mắt, chỉ thấy màn sương mù màu đen bao bọc cả viên Ma Duệ Tinh đột nhiên sôi trào lên, giống như cuồng phong trong biển. Từ trên hư không nhìn lại, Ma Duệ Tinh tối đen lại giống như một hỏa cầu bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt, đồng thời bắt đầu rất nhanh hình thành một cái lốc xoáy khổng lồ.
“Xoạt!”
Ngay sau đó, cùng với một tiếng vang xé rách không gian, lại nhìn từ bên trong lốc xoáy màu đen bao phủ cả viên Ma Duệ Tinh, một bàn tay khổng lồ từ sương mù màu đen tạo thành, đột nhiên duỗi thân ra, lập tức chụp tới hướng Hùng Ưng Hào!
Bàn tay cực lớn, có vẻ vô cùng trừu tượng, cuồn cuộn mãnh liệt, độ lớn của nó không thua gì diện tích của toàn bộ Thiên Tế Tinh.
Ni Lạc đã đứng ở trong phòng điều khiển chính, nhìn bàn tay to lớn kia từ trong Ma Duệ Tinh tối đen duôi thân ra, chụp tới hướng Hùng Ưng Hào, trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ thoải mái, kèm theo vẻ kiên nghị.
- Lão đại! Xem ra ta chỉ có thể đưa ngài tới đây thôi! Là người Lạc Đan Luân có thể an táng ở cố thổ, có lẽ cũng là một loại vinh hạnh đi!
Ni Lạc thì thào tự nói, tiếp theo ánh mắt phát ra vẻ kiên quyết, sau đó nhanh chóng phát ra mệnh lệnh:
- Bằng tốc độ nhanh nhất bắn ra Đào Dật Thuyền số 1! Chúng ta... Cùng về nhà!
Theo Ni Lạc phát ra mệnh lệnh bi tráng như thế, lại nhìn một bên hạm thể Hùng Ưng Hào, hộ giáp tàn tạ nhanh chóng mở ra, Đào Dật Thuyền hình thoi chở Tiêu Hoằng trực tiếp duỗi thân ra.
Ngay khoảnh khắc bàn tay thật lớn kia vừa mới chụp lấy Hùng Ưng Hào, Đào Dật Thuyền số 1 giống như một quả Ma Văn đạn pháo, trực tiếp bị bắn ra ngoài, giống như một viên sao băng xẹt qua trong hư không mênh mông!
“Ầm, ầm...”
Ngay sau đó, Hùng Ưng Hào đã bị chụp lấy, tiếp theo bị kéo mạnh vào bên trong Ma Duệ Tinh.
Nhưng khi Mạc Cáp Đốn phát hiện Hùng Ưng Hào chết tiệt đã bắn ra ngoài Đào Dật Thuyền số 1, ánh mắt trầm tĩnh của hắn rốt cục hiện lên vé phẫn nộ.
- Con kiến chết tiệt!
Mạc Cáp Đốn không kìm được bật thốt ra như thế, tiếp theo hơi điều động một chút Ngự lực.
Lập tức Hùng Ưng Hào bị mạnh mẽ kéo trở lại Ma Duệ Tinh kia, liền bị bàn tay màu đen khổng lồ bóp một cái dập nát!
“Ầm!”
Cùng với một tiếng nổ vang nặng nề, Hùng Ưng Hào tàn tạ vỡ nát tan tành, giống như một đám khói lửa thật lớn mà bi tráng, nổ tung ở bên trong bầu trời, mang theo các mảnh nhỏ đốm lửa rơi vãi phía trên mặt đất Ma Duệ Tinh thê lương kia.
Mấy trăm người Lạc Đan Luân bên trong Hùng Ưng Hào... Đã về nhà rồi...
- Biện Húc Nam! Hiệp trợ ta, đi chặn lại Đào Dật Thuyền kia!
Mạc Cáp Đốn khẽ nói ra như thế.
Mà mệnh lệnh này không có thông qua bất kỳ Ma Văn thông tin nào, cứ thể truyền thẳng vào tai Biện Húc Nam.
Biện Húc Nam nhận được mệnh lệnh của Mạc Cáp Đốn, tự nhiên không dám có chút chậm trễ, liếc mắt nhìn Đào Dật Thuyền cực xa đang cực nhanh phóng ra ngoài hệ Hằng tinh Ma Duệ Tinh. Trong nháy mắt Biện Húc Nam mở ra một cái khe nứt không gian, từ bên trong Ma Văn chiến hạm lao ra, như một tia chớp, đi thẳng đến Đào Dật Thuyền của Tiêu Hoằng đang chạy trốn.
- Các đơn vị chú ý! Bảo vệ Đào Dật Thuyền của Tiêu Hoằng!
Mộ Khê Nhi, Lạc Tuyết Ninh, Gia Nại Cầm gần như đồng thời hạ đạt cùng một mệnh lệnh!
Ngay lập tức Ma Văn chiến đấu cơ của Phổ Hưu Tư Hào, Ma Văn chiến hạm của Liên bang An Ni Á, đều phát động công kích mãnh liệt về hướng Biện Húc Nam ngăn chặn lại.
Trong đó hai chiếc Ma Văn chiến hạm, trực tiếp vắt ngang ở giữa Tiêu Hoằng và Biện Húc Nam.
Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh, lại không quản tới hết thảy, giằng co với Biện Húc Nam. Trong khoảnh khắc, mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh ở trước mặt Tiêu Hoằng liền hóa thành từng đám quầng sáng.
Mạc Cáp Đốn ở bên trong Ma Duệ Tinh, liếc mắt nhìn Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu, cùng với mấy chiếc Ma Văn khung máy móc phía trên mặt đất kia, trong mắt hắn những thứ này đều là tiểu lâu la, không thèm để ý tới. Hắn thông qua cảm giác Ngự lực bàng bạc của Ngự Không, phát hiện Biện Húc Nam bị cản trở, Đào Dật Thuyền của Tiêu Hoằng không ngừng cấp tốc rời xa Ma Duệ Tinh, thân hình Mạc Cáp Đốn nhoáng lên một cái, trực tiếp “tan rã” trong sương mù màu đen.
Ngay sau đó, Mạc Cáp Đốn liền xuất hiện ở trong hư không mênh mông, sương mù màu đen hắn tạo ra trên Ma Duệ Tinh cũng toàn bộ bị nhấc lên, giống như một cầu vồng màu đen vắt ngang trong hư không, lại giống như áo choàng màu đen của Mạc Cáp Đốn.
Khẽ nâng tay lên, hư không bị chấn nứt ra, từng viên vẫn thạch gần đó bị hủy diệt nát tan thành bụi!
Khí thế bàng bạc trong khoảnh khắc, bao phủ cả hệ Hằng tinh Ma Duệ trong đó.
Mở lên hai mắt sáng đỏ màu máu, Mạc Cáp Đốn nhìn quét về phía Đào Dật Thuyền số 1 đang điên cuồng chạy trốn ở ngoài hư không, ngón tay hắn hơi nâng lên, một đám sương mù màu đen giống như cơn gió lốc màu đen xẹt qua hư không mênh mông, thổi quét thẳng tới hướng Đào Dật Thuyền.
Ma Văn chiến hạm có ý đồ ngăn cản, trực tiếp bị hủy diệt nát tan thành bụi. Cơn gió lốc màu đen này giống như ma trảo, trong hư không không người nào có thể chặn lại!
Không xong!
Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy một màn như thế, nhìn cơn gió lốc màu đen kia xé nát tan một chiếc Ma Văn chiến hạm, cấp tốc “cắn xé” tới hướng Đào Dật Thuyền số 1 của Tiêu Hoằng... Trong lòng nàng không kìm được căng thẳng, hai mắt đẹp lạnh lùng không kìm được toát ra vẻ bối rối.
Ở trong này, ở bên trong hệ Hằng tinh Ma Duệ, dường như không người nào có thể ngăn cản được bước chân giết chóc của Mạc Cáp Đốn.
Chẳng lẽ phải xong đời rồi sao?
Nhưng mà, ngay thời khắc chỉ mành treo chuông này, ở khu vực ranh giới của Ma Duệ Tinh, điểm điểm tinh điểm màu vàng bỗng nhiên từng chút từng chút tụ tập tới bên trong hệ Hằng tinh Ma Duệ, tiếp theo đó, tinh điểm bắt đầu trở nên dày đặc lên, thoáng cái khí tức an tường giống như một tấm màn lụa mỏng từng chút từng chút phủ lên sương mù giết chóc nổi lên bốn phía kia, hệ Hằng tinh Ma Duệ xao động bất an được xoa dịu đi.
Trong nháy mắt, tinh điểm điểm điểm màu vàng đó từng chút từng chút vờn quanh ở bốn phía Đào Dật Thuyền đang cấp tốc chay đi.
Từ phương hướng Ma Duệ Tinh, cơn gió lốc màu đen đuổi sát tới kia, khi tiếp xúc với những điểm sáng màu vàng liền giống như nước lũ đánh lên bờ để, bắn tung lên rồi ngừng lại.
Một phương an tường, một phương xao động, giờ khắc này hai loại khí thế hoàn toàn va chạm vào nhau, tiếp theo cơn gió lốc màu đen liền từng chút từng chút, bị khí tức an tường vô cùng tận kia làm tan rã sạch sẽ.
Phóng mắt nhìn xuống, một phần ba diện tích hệ Hằng tinh Ma Duệ khổng lồ, đã được bao phủ trong điểm sáng màu vàng đó, tự thành hệ thống, giống như dải ngân hà mênh mông.
Nhìn thấy một màn như thế, đám người Mạc Cáp Đốn, Biện Húc Nam, Lạc Tuyết Ninh đều biến sắc, điểm sáng như vậy. Khí thế như vậy, đương nhiên bọn họ đều quen thuộc hơn ai hết.
- Này...
Mạc Cáp Đốn không kìm được bật thốt ra như thế. Bên trong giọng điệu tràn ngập kinh ngạc. Dường như hắn dự cảm được điểm sáng màu vàng này rốt cuộc là ai, nhưng không thể nào tin được.
- Là ai, ra đi!
Mạc Cáp Đốn khẽ phát ra tiếng hỏi, âm ba của Ngự lực hình thành, làm cho vẫn thạch ở bốn phía cũng không khỏi chấn động mấy lần, có một số vẫn thạch vỡ vụn. Màn sương mù màu đen và điểm sáng màu vàng kia giống như hai dòng sông trong tinh không, sóng vai cùng chảy xuôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT