Theo Biện Húc Nam ra lệnh một tiếng, gần trăm chiếc Ma Văn chiến hạm tụ tập trong hư không, lập tức đồng loạt phát động công kích điên cuồng bắn vào Tị Kiếp Hào khổng lồ.

Trong lúc nhất thời, Ma Văn chùm tia sáng, Ma Văn phi đạn, Ma Văn đạn pháo... Cuồn cuộn mãnh liệt ập tới Tị Kiếp Hào, ý đồ dập nát Tị Kiếp Hào vô cùng khổng lồ ở trong hư không.

Trong khoảnh khắc, hạm thể Tị Kiếp Hào khổng lồ văng bắn ra đốm lửa khắp nơi, điểm sáng dày đặc kết thành một mảng, bao bọc Tị Kiếp Hào khổng lồ ở trong

Nhưng dù vậy, sau một vòng tề bắn, Tị Kiếp Hào bằng vào Ma Văn phòng ngự hoàn mỹ, cùng với lớp thép phòng hộ dày tới năm thước kia, cùng với thiết kế hình vòng tròn độc đáo, vì thế gần cả trăm chiếc Ma Văn chiến hạm một vòng tề bắn, lại không có tạo thành mảy may hư hao gì cho Tị Kiếp Hào.

Ngược lại hạm thể khổng lồ, không ngừng tăng tốc, mạnh mẽ “nghiền ép” chạy xuyên qua giữa hai chiếc Ma Văn chiến hạm chặn lại. Hai chiếc Ma Văn chiến hạm không kịp né tránh, trực tiếp bị đâm thẳng vào dập nát, hoàn toàn nổ tung ở trong hư không.

Không có vũ khí phản kích, không có hệ thống vũ khí ngăn chặn gì, Tị Kiếp Hào chỉ là bằng vào thân thể to lớn, cường hãn ở trong hư không giành ra một con đường để chạy trốn.

Gần như tất cả lực chú ý của hạm đội Thượng Bang đều tập trung vào Tị Kiếp Hào, cũng không có trước tiên phát hiện, trong hư không, một chi hạm đội khác đã bay vào trong hệ Hằng tinh Ma Dực!

Tám chiếc Ma Văn chiến hạm, 22 chiếc vận binh hạm trên thân không có bất kỳ tiêu ký quân đội nào, cũng không có dấu hiệu đại biểu quốc gia tương ứng, cứ như vậy vì việc nghĩa không chùn bước, trực tiếp đâm đầu vào Ma Duệ Tinh.

Cùng lúc đó, Đạo Sâm ở bên trong đại sa mạc Khảm Tát, thấy Tị Kiếp Hào hoàn toàn biến mất, còn lại có Tiêu Hoằng với gương mặt thà chết chứ không chịu khuất phục kia... Vẻ phẫn nộ ùn ùn nổi lên trên mặt hắn.

- Nếu không thể tiêu diệt toàn tộc Lạc Đan Luân, vậy ta chỉ có thể khai đao với Vua của chúng. Ta sẽ cho ngươi nhấm nháp một chút cách chết của Cáp Thụy Sâm năm đó, ngươi đã không thể chạy thoát rồi!

Đạo Sâm rít mấy chữ từ trong kẽ răng. Tuỵ rằng hắn thương thế cũng không nhẹ, nhưng phát huy ra thực lực của Ngự Hồn cấp một cấp hai vẫn là dư dả.

đọc truyện cùng //truyencuatui.net/

Nhưng mà, ngay lúc Đạo Sâm vừa mới nện bước, ý đồ phát động một đợt hành hạ cuối cùng vào Tiêu Hoằng đang vết thương lớp lớp kia cho đến chết, bất thình lình từ phía chân trời, một đám ngọn lửa rít gào bay xuống, giống như tiếng một khối vẫn thạch xé gió rơi xuống.

“Ẩm ầm!”

Ngay sau đó, đám lửa này liền lập tức oanh kích ở giữa Tiêu Hoằng và Đạo Sâm, trực tiếp hòa tan từng khối từng khối đá vụn, hình thành một cái hố dung nham ở giữa Tiêu Hoằng và Đạo Sâm!

Trước đó Đạo Sâm đã nhận định Tiêu Hoằng đã đến bước đường cùng, nhìn cảnh tượng bất thình lình này, thần sắc không kìm được chính là biến đổi.

Đây là cái gì?

Trong lòng Đạo Sâm đột nhiên hiện lên một chút cảnh giác!

Đúng lúc này, trên phía chân trời nhoáng sáng lên một cái, kèm theo một tiếng nổ “ầm”, chỉ thấy một con linh thú mặc một thân áo giáp đỏ như lửa, trực tiếp ập xuống hướng mặt đất, mang theo vẻ dữ tợn và tàn nhẫn ngăn ở giữa Tiêu Hoằng và Đạo Sâm.

Toàn thân con linh thú chỉ chừng ba thước, cả vật thể được bao bọc trong áo giáp linh thú vô cùng đẹp đẽ quý giá, chỉ lộ ra hai con mắt hung ác, cùng với răng nanh màu đỏ thâm.

Phía sau lộ ra ba cái đuôi, đồng dạng tản ra sóng Ngự lực màu đỏ thẫm, đồng thời thường thường phát ra tiếng rít hung ác, giống như một con chó trung thành bảo vệ chủ nhân.

Nhìn thấy tình hình như vậy, không chỉ Đạo Sâm, mà ngay cả Tiêu Hoằng, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh dị.

Đây rốt cuộc là con linh thú gì? Như thế nào lại xuất hiện ở trong này?

Nhưng con linh thú không có cho bọn họ quá nhiều thời gian suy đoán, nó quay đầu nhìn một cái Tiêu Hoằng vết thương lớp lớp, mình đầy thương tích, rồi nghĩa vô phản cố, mở ra mồm to như cái bồn máu, lại lần nữa bắn ra một chùm lửa siêu cực nóng, xoay tròn, vọt thẳng tới Đạo Sâm.

Đối mặt với cảnh này, Đạo Sâm không dám phớt lờ, rất nhanh vươn tay trái, trong nháy mắt lòng bàn tay hắn hình thành một cái “hắc động”. Ngọn lửa kia nhanh như một tia chớp oanh kích phía trên lòng bàn tay của Đạo Sâm.

Cường độ của ngọn lửa đó đại khái chỉ có Đại Ngự Sư cấp bốn cấp năm, cũng không cường hãn lắm. Có phân tích như vậy, trên mặt Đạo Sâm thoáng hiện lên một chút thoải mái.

Nhưng mà, ngay lúc Đạo Sâm vừa mới hiện lên một chút thoải mái như vậy, bên trong ngọn lửa màu đỏ thâm kia đột nhiên hình thành một cái bóng đen, ngay sau đó, con linh thú từ bên trong ngọn lửa cực nóng lao ra, tiếp theo phóng vọt sát bên cạnh Đạo Sâm, đồng thời thoáng hơi lóe sáng.

Giờ khắc này, lại nhìn bên sườn Đạo Sâm, chỗ áo giáp mềm cũ kỹ đã hình thành một vết máu thật sâu, ẩn ẩn có thể nhìn thấy xương sườn lộ ra.

Lúc này linh thú vòng ra phía sau Đạo Sâm, đã chậm rãi xoay người, ánh mắt hung ác cùng với khí thế bàng bạc của nó, làm cho người ta có cảm giác một loại khí phách vua của vạn thú, cao quý mà lại lạnh như băng.

Ánh mắt đó cực kỳ giống Tiêu Hoằng!

- Chết tiệt!

Đạo Sâm nhìn vết thương thật dài bên sườn một cái, phát ra thanh âm thất thố như thế. Càng làm cho trong lòng hắn phát lạnh chính là, trong mơ hồ hắn luôn có cảm giác linh thú trước mắt nơi nơi đều tràn ngập không tầm thường.

- Mấy người các ngươi đi chém Tiêu Hoằng ngàn vạn đao cho ta! Con súc sinh kia giao cho ta!

Đạo Sâm ra lệnh cho thần vệ quân còn không tới một trăm tên ở bên cạnh.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Đạo Sâm vừa mới phát ra mệnh lệnh như thế, ở phía chân trời đột nhiên bắt đầu hiện ra vô số ánh sáng lấp lánh.

“Ầm, ầm, ầm, ầm...”

Ngay sau đó, phía trước phía sau Tiêu Hoằng, 12 chiếc Ma Văn khung máy móc khổng lồ đã nện trên mặt đất, bao hộ Tiêu Hoằng ở trong đó.

Ma Văn khung máy móc loại vật này, rốt cuộc ở đâu ra không cần nói cũng biết: Đó chính là Liên bang An Ni Á.

Những người này, là người của Liên bang An Ni Á?

Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng, vậy... Vậy con linh thú kia là...

Nhìn lại Đạo Sâm, nhìn thấy nhiều Ma Văn khung máy móc xuất hiện ở trong tầm mắt hắn như thế, ánh mắt không kìm được biến sắc. Tuy rằng những Ma Văn khung máy móc này Đạo Sâm chỉ nghe nói qua, nhưng cũng có thể phán đoán ra được sức chiến đấu của 12 chiếc Ma Văn khung máy móc này, căn bản không phải là thần vệ quân không đủ trăm tên kia có thể đối phó được.

Cứu viện của Liên bang An Ni Á, giờ khắc này đã đến nơi!

Nên làm cái gì bây giờ?

Giờ này, thình lình xảy ra biến cố, lập tức làm cho Đạo Sâm có cảm giác bó tay không có biện pháp.

Về phần ở xa xa, Phạm Gia Tây và Ai Lạc Tư đều lưỡng bại câu thương, ngã nhào trong vũng máu.

Trong hư không, Ma Văn chiến hạm của Liên bang An Ni Á, tuy rằng với ít đánh nhiều, nhưng vẫn như trước không quản tới hết thảy thẳng tiến tới hướng Ma Duệ Tinh!

- Ni Lạc! Nơi này giao cho chúng ta, chỉ huy Ma Văn chiến hạm của ngươi, vòng qua hạm đội của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đi cứu Tiêu Hoằng đi! Cần phải cứu ra Tiêu Hoằng toàn vẹn!

La Kiệt phát ra mệnh lệnh với Ni Lạc.

Thời điểm này, Ni Lạc nhìn Ma Duệ Tinh gần trong gang tấc, nhìn cố hương của mình, trong ánh mắt tràn ngập xúc động. Lúc trước hắn chính là vượt qua bao gian nan nguy hiểm, từ Ma Duệ Tinh thoát đi, giờ khắc này, rốt cục hắn đã trở về quê cũ.

- Dạ, Trưởng quan!

Ni Lạc ứng tiếng đáp, rồi suất lĩnh Ma Văn chiến hạm Hùng Ưng Hào, bắt đầu tiến hành quay lại, tận khả năng thoát khỏi gần trăm chiếc Ma Văn chiến hạm bao vây truy chặn.

Trong lúc nhất thời, trong hư không rộng lớn, đã là chiến hỏa bay tán loạn.

Tuy nhiên, bởi vì Tị Kiếp Hào hấp dẫn bay theo nhóm vận binh hạm đầu tiên, ở dưới chỉ huy của Biện Húc Nam, ở ngoài Ma Duệ Tinh đã bị hạm đội Thượng Bang phòng vệ giống như tường đồng vách sắt.

Để cho chạy người Lạc Đan Luân đã là một lần thất bại không nhỏ, nếu còn để cho Tiêu Hoằng chạy thoát, thì Mạc Cáp Đốn có ra tay, không thể nghi ngờ sẽ mất đi toàn bộ ý nghĩa, còn phải đeo trên lưng áp lực ngoại giao trầm trọng.

- Tất cả Ma Văn chiến hạm mau kết thành trận tuyến sắt thép hư không! Không được buông tha một chiếc Ma Văn chiến hạm nào!

Biện Húc Nam ánh mắt lạnh lùng chỉ huy hạm đội.

Trong lúc nhất thời, hạm đội Thượng Bang đối mặt với hạm đội của Liên bang An Ni Á liền bùng phát lên khí thế cuồn cuộn.

Nhưng mà, khiến Biện Húc Nam nằm mơ đều không nghĩ tới chính là, ngay lúc hạm đội Thượng Bang chuẩn bị tiến hành phản áp bức, chuẩn bị tiến hành nghiền ép hạm đội nhìn như nhỏ bé của An Ni Á.

Chỉ thấy ở ngoài Ma Duệ Tinh, đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Phô Hưu Tư khổng lồ, thân hạm mang theo vết thương lớp lớp, mang theo khí thế rít gào, trực tiếp đi vào hệ Hằng tinh Ma Duệ.

Ở dưới chỉ huy toàn lực của Áo Thác, rốt cục Á Tế Á không đứng vững được nữa, bị đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Phổ Hưu Tư mạnh mẽ vọt lại đây. Phía trên hạm thể cả chiếc Mẫu Hạm Phổ Hưu Tư tuy rằng vết thương lớp lớp, giống như một con cự thú sắt thép chịu đủ chiến hỏa, nhưng là khí thế cuồn cuộn kia vẫn như trước không giảm.

Lạc Tuyết Ninh đứng ở bên trong Phổ Hưu Tư Hào, như trước mặc một thân chế phục Thượng tướng trắng tuyết, lãnh diễm và khí phách cùng tồn tại. Nhìn hệ Hằng tinh Ma Duệ Tinh kia chiến hỏa bay tán loạn, ánh mắt Lạc Tuyết Ninh phát lạnh, tiếp theo vươn ngón tay mảnh khảnh, mang theo khí thế cuồn cuộn chỉ tới phía trước hạ đạt mệnh lệnh:

- Đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Phổ Hưu Tư, toàn lực xuất kích!

Theo Lạc Tuyết Ninh ra lệnh một tiếng, vô số Ma Văn chiến đấu cơ, đều từ trong hầm ngầm Phổ Hưu Tư Hào bắn ra, giống như đàn ong vỡ tổ, lập tức phóng ào tới hạm đội Thượng Bang.

Đối mặt với cảnh này, Biện Húc Nam đang đầy mặt lệ khí không kìm được tâm thần lung lay, đối phó với hạm đội của Liên bang An Ni Á thẩm thấu mà đến, hắn còn dễ đối phó, nhưng đối mặt với đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Phổ Hưu Tư, hắn vốn không có dễ đối phó như vậy.

Trong nháy mắt, Ma Văn chiến đấu cơ giữa các tinh giống như tia chớp, vô không bất nhập, trực tiếp xen vào bên trong đội ngũ hạm đội Thượng Bang, khởi xướng gần gũi công kích.

Trong lúc nhất thời, trận tuyến phòng ngự của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc vừa mới kết thành, liền bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn.

Không chỉ như thế, một hướng hệ Hằng tinh Ma Duệ khác, Gia Nại Cầm suất lĩnh hạm đội của Thượng Tri Tự Do Quốc, cũng đang bắt đầu không ngừng tới gần hệ Hằng tinh Ma Duệ.

Làm cho người ta có cảm giác, chính là ý đồ một lần phản vây sát đối phó với quân đội của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ở Ma Duệ Tinh!

Đối mặt với cảnh này, Biện Húc Nam luống cuống. Giờ này hắn đã bắt đầu có điều giác ngộ, quân đội tiếp viện cho Tiêu Hoằng ở các nơi đã bắt đầu lục tục kéo tới.

Cách thời gian Mạc Cáp Đốn thu nạp đủ Ngự lực còn tới hai mươi mấy giờ, thế nhưng khi Mạc Cáp Đốn nhìn thấy một loạt biến cố trên Ma Duệ Tinh, trong hai mắt trầm tĩnh đã bắt đầu xảy ra biến đổi.

Mạc Cáp Đốn có thể cảm nhận được, giờ phút này ở Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng chính là một khối thuốc nổ không ngừng tích lũy năng lực, nếu không sớm diệt trừ, nhất định sẽ phát ra năng lượng cấp tai họa.

Có phân tích như vậy, Mạc Cáp Đốn chậm rãi đứng lên, tuy rằng Ngự lực chưa hoàn toàn thu nạp đủ, chỉ có thể phát huy ra thực lực Ngự Không cấp ba, nhưng Mạc Cáp Đốn đã không đợi được hai mươi mấy giờ nữa rồi.

Khẽ vung lên cánh tay, thân thể Mạc Cáp Đốn, liền bị một đoàn hắc mang bao phủ, ngay sau đó hoàn toàn biến mất ở bên trong đại sảnh Nghĩa Chính Tháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play