Ầm!

Cự kiếm mỏ neo đụng vào dao năng lượng của Đạo Sâm, sau đó là tiếng nô đinh tai, cùng với đoàn ánh sáng chói lọi truyền ra. Sóng xung kích dữ dội sinh ra làm cho cảnh vật xung quanh trở nên vặn vẹo, mấy thần vệ quân ở gần trực tiếp bị sóng xung kích này xé nát!

Đồng thời, lúc này Đạo Sâm cũng cảm nhận rõ ràng, đừng thấy cự kiếm mỏ neo này do Đại Ngự sư cấp bốn sử dụng, nhưng bên trong nó có một cỗ sức mạnh điên cuồng, thật khó tưởng tượng được thứ như thế khi thăng cấp đến Ngự hồn, sẽ hình thành lực lượng biến thái cỡ nào.

Ầm ầm ầm...

Trong lúc Đạo Sâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dao năng lượng nâu đậm chạm vào cự kiếm mỏ neo lại phát ra tiếng nổ liên tiếp, khiến người ta cảm thấy như chỉ cần là vật thể nào tiếp xúc với nó sẽ liên tục bùng nổ, thẳng tới hủy diệt!

Nổ một lần, Đạo Sâm có thể thoải mái chịu đựng, lần nổ thứ hai cũng thế, nhưng trong vòng mười mấy giây, ổ hơn 100 lần, Đạo Sâm khiếp sợ phát hiện dựa vào thực lực Ngự hồn cấp năm mà mơ hồ có cảm giác không chịu nổi một chiêu.

Nhất là dao ánh sáng trên tay, trải qua trăm lần nổ tung, đã xuất hiện vết nứt nhỏ!

- Cái gì...

Trong lòng Đạo Sâm không khỏi hô lên, sao lại thế này, chỉ là một tên Đại Ngự sư cấp bốn, làm sao có được lực lượng tàn bạo như thế!

Dù trong lòng hết sức kinh ngạc, nhưng Đạo Sâm vẫn lập tức tránh né, nhanh chóng xoay người, vừa định tấn công Tiêu Hoằng lần nữa, lại phát hiện cây gậy xương của Cổ Tư chỉ còn cách mình không tới 5m, chỉ tới trước, trên mũi gậy xương phát ra hào quang sáng lóa, tiếp theo một cái đầu lâu xanh lục thoáng hiện, há cái miệng sâu hoắm cắn Đạo Sâm.

Tuy rằng Cổ Tư thấp hơn Đạo Sâm hai cấp, nhưng cũng là Ngự hồn, tự nhiên Đạo Sâm không dám coi thường, bất đắc dĩ phải bỏ qua dự tính đánh chết Tiêu Hoằng, mạnh mẽ xoay người vươn bàn tay bao bọc màng năng lượng, bên trong có vòng xoáy màu đen như một cái lỗ đen rút nhỏ vô số lần.

Sau đó mạnh mẽ dùng tay đỡ lấy đầu lâu xanh lục kia, nháy mắt trong bàn tay của Đạo Sâm phát ra điện quang, nhưng cuối cùng đầu lâu xanh lục hùng hổ cũng dần dần tan rã, cuối cùng bị hút vào trong “lỗ đen” kia.

Đạo Sâm vung tay lên, một chùm tia sáng xanh lục bắn ra từ “lỗ đen”, bắn thẳng về phía Cổ Tư.

Cổ Tư muốn ngăn cản, bỗng kinh ngạc phát hiện chùm tia sáng xanh lục kia càng mạnh hơn đầu lâu xanh lục của hắn phát ra, cả người nhanh chóng lui ra sau mấy bước. '

Hai ống tay áo bị xé nát tươm, hai tay cũng có đầy vết máu.

- Hừ! Chỉ dựa vào chút tài mọn của ngươi mà dám làm càn trước mặt ta, hôm nay mặc kệ là ngươi hay tất cả người Lạc Đan Luân, đều phải chết ở đây!

Đạo Sâm lạnh lùng liếc Cổ Tư, lạnh lùng nói.

Nhưng ngay lúc này, Đạo Sâm bỗng thấy Tiêu Hoằng đã quay lại, đánh thẳng về phía mình, trên bàn tay phải bao bọc làn sương năng lượng màu xanh.

Thấy hành động của Tiêu Hoằng, Đạo Sâm không khỏi hiện ra vẻ khinh miệt. Hắn thật sự không biết Tiêu Hoằng lấy đâu ra lòng tin, lại dám đánh bừa với Ngự hồn cấp năm như mình.

Đạo Sâm cũng không biết đoàn sương năng lượng màu xanh kia, nhìn thấy bên trong đoàn sương năng lượng có ma trảo màu máu vươn ra, Đạo Sâm cũng không thấy có gì khác thường.

Thậm chí không đợi ma trảo màu máu đánh vào, Đạo Sâm đã chủ động tiến lên, bàn tay có lỗ đen chộp lấy ngón tay to của ma trảo, định hấp thu năng lượng của ma trảo màu máu kia!

- Ngươi cho rằng dựa vào thứ này, là sẽ...

Đạo Sâm không nói hết lời, đã im bắt, sắc mặt khinh miệt đọng lại, một chút khiếp sợ bắn ra trong mắt.

Bởi vì trong nháy mắt này, Đạo Sâm đột nhiên phát giác “lỗ đen” có thể hấp thu, rút khô mọi thứ của mình lại không có hiệu quả với ma trảo màu máu này, ngay cả một tia năng lượng cũng không thể hấp thu được. Ngược lại có sức hút không thể chống cự truyền ra từ ma trảo kia.

đọc truyện ở //truyencua

tui.net/Tại sao lại như thế?

Đạo Sâm không khỏi ho lên, bỗng cảm thấy sống lưng rét lạnh. Hắn không thể tưởng tượng được chỉ là một tên Đại Ngự sư cấp bốn, lại hình thành thể năng lượng mà không thể hấp thu được, ngược lại có cảm giác như đang bị cắn trả, điều này không phù hợp với lẽ thường.

Mạc Cáp Đốn đang đang không ngừng thu nạp Ngự lực, nhìn trên màn hình thấy Tiêu Hoằng vươn ra ma trảo màu máu, ánh mắt bình thản bỗng hiện ra vẻ kinh hãi, còn hít một hơi lạnh.

- Không, điều này không thể nào, không thể nào!

Mạc Cáp Đốn khẽ lẩm bẩm, lập tức dùng Ma Văn truyền âm nói với Đạo Sâm:

- Nhanh lên, bỏ tay ngươi ra, ngươi đừng đụng vào ma trảo kia! Tránh xa nó ra!

Rắc!

Những lời này vừa truyền vào tai Đạo Sâm. “Lỗ đen” trên lòng bàn tay Đạo Sâm đã bị sức hút của ma trảo đánh tan, phát ra một tiếng nổ tung. Đồng thời, Đạo Sâm có thực lực Ngự hồn cấp năm bỗng cảm thấy có sức hút không thể chống cự, đang liều mạng cắn nuốt Ngự lực hùng hồn trong người hắn.

Loại cảm giác này cực kỳ kinh khủng, nó giống như muốn hút khô thân thể mình.

Nhưng khi Đạo Sâm muốn giãy khỏi ma trảo màu máu, lại phát hiện ánh mắt Tiêu Hoằng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ma trảo lật ngược nắm chặt cánh tay Đạo Sâm.

Đồng thời, vẫn đang liều mạng cắn nuốt Ngự lực của Đạo Sâm.

Lúc này, Đạo Sâm thật sự có chút hoảng, bởi vì hắn có thể cảm nhận được ma trảo này đang tạo thành uy hiếp trực tiếp tới sinh mệnh của hắn.

Thậm chí tới bây giờ, Đạo Sâm còn không biết ma trảo này là cái gì, làm sao có uy lực lớn đến thế?

Chẳng qua Ngự hồn cấp năm cuối cũng là Ngự hồn cấp năm, thực lực cao hơn Tiêu Hoằng mấy cảnh giới. Thấy giãy giụa nhiều lần không có kết quả, Đạo Sâm dùng hết Ngự lực toàn thân, nháy mắt hình thành một tầng thể năng lượng màu đen trên cánh tay, sau đó không cố an nguy của cánh tay, dùng sức phát nổ ra ngoài.

Nương theo sóng xung kích vụ nổ, khiến cho ma trảo hơi buông lỏng, sau đó dùng hết sức mạnh mẽ kéo cánh tay ra. Trên cánh tay Đạo Sâm đã biến thành màu đỏ, làn da trắng nõn biến thành khô quắt, cảm giác như hết sức già nua, còn bốc lên sương Ngự lực màu xanh.

Nhìn cánh tay mình biến thành thế này, sắc mặt bối rối của Đạo Sâm hiện lên phẫn nộ không thôi, hắn tuyệt đối không ngờ lần này mình bị thiệt thòi lớn đến vậy.

- Tiêu Hoằng đáng chết, hôm nay ta muốn ngươi chết không toàn thây!

Đạo Sâm rít gào phẫn nộ, sau đỏ tránh né ma trảo màu máu, lao thẳng về phía Tiêu Hoằng, dao ánh sáng màu nâu lại hiện ra trên tay.

Nhưng cùng lúc Đạo Sâm lao về phía Tiêu Hoằng, Cổ Tư lại một lần nữa chặn trước mặt Tiêu Hoằng, liều mạng vật lộn với Đạo Sâm.

Về phần xung quanh, quân đoàn chiến giáp Liệt Qua cùng chém giết cùng thần vệ quân, trình độ thảm thiết làm người ta tê dại cả đầu.

Hai bên toàn là trạng thái đổi mạng lẫn nhau, một khi binh lính Lạc Đan Luân bị phá hủy chiến giáp Liệt Qua, sẽ ôm lấy một tên thần vệ quân gần nhất, sau đó lựa chọn tự nổ!

Nói thẳng ra, là muốn dùng một thân xác mình xây dựng lên tường thành phòng ngự, tranh thủ thời gian cho tộc nhân rút lui.

Thời gian đến lúc mọi người tiến vào Tị Kiếp Hào, còn khoảng 3 tiếng...

Đám người Phất Lạc nhìn hình ảnh hai bên nam bắc. Quân đoàn chiến giáp Liệt Qua cùng Tiêu Hoằng liều chết bảo vệ Tị Kiếp Hào, không khỏi lệ nóng oanh tròng. Bọn họ rất muốn ra ngoài, nhưng mà không được, ba người bọn họ mà đi ra một người, sẽ không thể khởi động được Tị Kiếp Hào.

Lúc này đám người Phất Lạc yên lặng rót Ngự lực cấp Ngự hồn vào Tị Kiếp Hào, đưa Tị Kiếp Hào vào trạng thái khởi động, tất cả số liệu bình thường.

500 thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ mới cũng sắc mặt thờ ơ, tiến vào trong khu vực mình, bắt đầu hỗ trợ dàn xếp bình dân Lạc Đan Luân trong khu vực, nhưng trong lòng họ đang đau đớn, đang đổ máu...

Bình dân phân tán trong Vũ trụ Thái Qua, cùng với một ít quý tộc danh nhân, nhìn trên màn hình, đường đường vua của Lạc Đan Luân lại đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội cảm tử, tuy rằng miệng thì mắng ngu xuẩn, nhưng trong lòng lại chua xót...

Bất kỳ thể liên hiệp, quốc gia nào, lại có người thống trị tối cao nào mà không phải vừa gặp nguy hiểm, sẽ có ngay một đống lớn vệ sĩ vây quanh đưa đi trốn trước tiên?

Tuy rằng bọn họ không thể chân chính cảm nhận được tín ngưỡng văn hóa của người Lạc Đan Luân, nhưng bắt đầu mơ hồ hâm mộ người Lạc Đan Luân có được vị vua như thế.

Mặc dù người Lạc Đan Luân đau thương lưu vong, nhưng trong lòng họ vẫn có thể ấm áp.

Thời điểm người Lạc Đan Luân trên Ma Duệ Tinh vào trong Tị Kiếp Hào còn lại 2 tiếng.

Sa mạc phía bắc Tị Kiếp Hào đã nhuộm đẫm máu tươi, mảnh vỡ chiến giáp Liệt Qua, tay chân cụt, những bãi máu tươi trải rộng mảnh đất này.

Tiêu Hoằng cũng đầy rẫy vết thương, bả vai, đùi, có hai cái lỗ máu, máu không ngừng chảy ra. Nhưng hắn vẫn đứng vững không ngã, đao băng máu trên tay bọc một tầng máu tươi đóng băng.

Ở sau lưng Tiêu Hoằng. Là Cổ Tư cả người là máu, cùng 10 ngàn binh lính chiến giáp Liệt Qua còn sót lại, bên trên mỗi một bộ chiến giáp Liệt Qua cùng đầy máu cùng dấu vết lỗ chỗ.

Nhưng chỉ cần chiến giáp Liệt Qua có thể hành động, bọn họ sẽ dũng cảm tiếp tục chiến đấu, tạo thành tường thành bằng máu.

Còn Đạo Sâm và thần vệ quân trước mặt họ cũng không tốt chút nào, 50 ngàn thần vệ quân giờ chỉ còn 20 ngàn người, Đạo Sâm cũng tóc tai rối tung, cánh tay bị ma trảo ăn mòn cùng mơ hồ phát đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play