Ngồi trên ghế chủ vị, Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn thông tin đưa ra những câu báo cáo, ánh mắt trầm tĩnh khẽ rung lên, tiếp theo đứng dậy, nhìn sang Phất Lạc bên cạnh, hạ lệnh:

- Đi, lấy ra thứ ta chuẩn bị trước, sau đó truyền lệnh tất cả thành viên đội quân tù nhân lập tức vào phòng điều khiến Tị Kiếp Hào.

- Rõ, bệ hạ.

Phất Lạc đáp lời, đi ra ngoài, phát lệnh triệu tập cho Thiết Nam.

Khoảng 10 phút sau, toàn bộ thành viên đội quân tù nhân đã đứng trong phòng điều khiển khổng lồ, đứng ở bên phải ghế chủ tọa. Phất Lạc đi ra từ cửa hợp kim, trên tay cầm giá kim loại, phủ lên vải đỏ thật lớn.

Nhìn Phất Lạc đưa thứ đó tới bên cạnh Tiêu Hoằng, các thành viên đội quân tù nhân Thiết Nam, Ốc Sư... Trong ánh mắt nghiêm nghị liền toát ra một phần kinh ngạc.

Bọn họ không biết, ở trong thời điểm nguy ngập này, Tiêu Hoằng đang muốn làm gì. Ánh mắt tụ tập vào Tiêu Hoằng đứng trước ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh lùng, mặc Bất Khuất Khải như pho tượng lạnh giá.

- Các người đi theo ta lâu như thế, cùng chung hoạn nạn, bây giờ Tiêu Hoằng ta đã là vua của Lạc Đan Luân, ta cũng phải cho các người thứ thuộc về mọi người, ngoài vinh quang sẽ là gánh nặng.

Tiêu Hoằng nói xong, bước xuống bậc thang, đi tới trước giá hợp kim, vươn tay kéo xuống.

Tấm vải đỏ bị kéo lên, trên giá hợp kim này treo đầy mặt dây chuyền liêm đao khô lâu.

Nhìn thấy thể, Thiết Nam cùng đội quân tù nhân cùng biến sắc, bọn họ biết rõ mặt dây chuyền liêm đao khô lâu đó là cái gì.

Dấu hiệu thân phận duy nhất của Tống Táng kỵ sĩ đoàn.

Tiêu Hoằng triển lãm thứ này trước mặt họ, dụng ý đã quá rõ ràng.

- Từ giờ khắc này, Tiêu Hoằng ta lấy thân phận vua của Lạc Đan Luân, bổ nhiệm các ngươi, là tân thế hệ Tống Táng kỵ sĩ đoàn. Ta hy vọng trong những năm tháng sau này, các ngươi có thể trung thành với chủng tộc Lạc Đan Luân, cũng như thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ trước, gánh vác tinh thần và chức trách của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, thề sống chết bảo hộ tộc nhân Lạc Đan Luân.

Tiêu Hoằng nhìn các thành viên đội quân tù nhân, nhấn giọng từng chữ một, phía sau ánh mắt kiên cường là thê lương vô tận.

- Rõ! Lão đại, chúng ta sẽ ra sức gánh vác mọi thứ, tinh thần và truyền thừa của Tống Táng kỵ sĩ đoàn.

Thiết Nam, Ốc Sư, cùng với các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nhìn Tiêu Hoằng, lớn tiếng đáp, ánh mắt rung động tràn đầy cảm xúc.

Bọn họ biết, hiện giờ chủng tộc Lạc Đan Luân đã đi tới mức nào.

Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nói nữa, bàn tay thô ráp cầm lấy một sợi dây chuyền liêm đao khô lâu, tự tay đeo lên cổ Thiết Nam, sau đó giang rộng tay nhẹ nhàng ôm lấy Thiết Nam, cái ôm của người đàn ông.

Trong một thoáng, thần sắc Thiết Nam khẽ thay đổi, dường như hắn cảm nhận được gì đó.

- Lão đại, ngài...

Thiết Nam nhìn mái tóc bạc của Tiêu Hoằng, muốn nói lại thôi.

Tiêu Hoằng không lên tiếng, chỉ là nhìn Thiết Nam thật sâu, lại lấy một sợi dây chuyền liêm đao khô lâu, nhẹ nhàng đeo lên cổ Ốc Sư, sau đó cũng giang rộng tay ôm một cái.

Cái ôm này, đại biểu cho tình nghĩa, lại như một loại phó thác.

Sau đó Tiêu Hoằng dùng phương thức này, tự tay đeo dây chuyền liêm đao khô lâu lên cổ các thành viên đội quân tù nhân. Từ lúc này, bọn họ trở thành Tống Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ mới.

Ở trong đầu Tiêu Hoằng, một loạt màn ảnh nhỏ trí nhớ không ngừng lóe lên - kẻ địch tấn công Ma Duệ Tinh, Lạc Đan Luân đế quốc sắp sụp đổ, Cáp Thụy Sâm cũng ôm như thế, từ biệt mỗi một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, giao trọng trách cuối cùng của người Lạc Đan Luân cho bọn họ.

Gần một giờ, Tiêu Hoằng tự tay đeo dấu hiệu Tống Táng kỵ sĩ đoàn cho các thành viên đội quân tù nhân, từ lúc này, đội quân tù nhân có thể chính thức đổi tên là Tống Táng kỵ sĩ đoàn.

- Từ giờ phút này, ta mong trong vòng mười mấy tiếng tương lai, các ngươi phải toàn quyền nghe theo lệnh ta, không được cãi lệnh.

Lại đứng ghế chính, nhìn các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ mới, Tiêu Hoằng bỗng nói một câu không đầu không đuôi.

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ mới cũng có phần không hiểu, vì sao Tiêu Hoằng lại nói ra những lời này, nhưng bọn họ vẫn nghe theo lệnh của Tiêu Hoằng.

- Rõ! Lão đại.

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nhìn nhau, dù có kinh ngạc, nhưng vẫn tôn kính đáp.

Ngay lúc bọn họ vừa đáp xong, tiếng cành báo vang vọng phòng điều khiển, tiếng cảnh báo chói tai tràn đầy khẩn trương và nguy cơ.

- Báo cáo bệ hạ, 20 chiếc hạm vận chuyển Ma Văn đeo dấu hiệu Thần Quyển Tinh đã vào tầng khí quyển Ma Duệ Tinh, chia làm 2 hướng, nằm ở hai đầu nam bắc đại sa mạc Khảm Tát, dự định nhân số đổ bộ là 100 ngàn người.

Chủ quản cảnh bảo trong phòng điều khiển Tị Kiếp Hào báo cáo cho Tiêu Hoằng, sắc mặt nghiêm trọng.

Các thành viên Tổng Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ mới như Thiết Nam nghe tin này, đồng loạt nhìn vào Tiêu Hoằng, bọn họ không ngốc, mơ hồ cảm thấy trước đó Tiêu Hoằng làm thế là vì cái gì, nhất là thấy trên mặt Tiêu Hoằng chẳng những không có khiếp sợ, ngược lại có thêm một phần thoải mái.

- Còn bao lâu nữa, người của chúng ta mới vào Tị Kiếp Hào?

Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, hỏi.

- Còn 2 triệu người Lạc Đan Luân đang trên đường tới, đám người Nhâm Thu, Quỷ Diện ở địa khu Gia Tác cũng là nhóm rút lui cuối cùng. Ngoài ra, còn một số nhân viên tàu ngầm hải quân cuối cùng, nhân số 80.000, dự tính 6 giờ sau mới có thể vào Tị Kiếp Hào.

Chủ quản tin tức báo cáo, đây là tốc độ nhanh nhất.

- Ta biết rồi, nói vậy, chúng ta phải bám trụ kẻ địch trong vòng 6 giờ.

Tiêu Hoằng nói.

Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, ánh mắt các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn Thiết Nam lóe lên cảnh giác, đặt tay lên túi Ma Văn.

- Không! Lần này không cần các người, gánh nặng của các người là về sau.

Tiêu Hoằng thấy đám người Thiết Nam có ý hành động, liền vội giơ tay ngăn

Lại. Sau đó nhìn sang Phất Lạc, Mã Di và Tiết Huyền Vinh, hạ lệnh:

- Ba người lập tức vào phòng truyền Ngự lực, Tị Kiếp Hào phải có ba người Ngự hồn mới có thể khởi động hoàn toàn. Hơn nữa bắt đầu từ lúc này, mặc kệ là ai vào Tị Kiếp Hào, không được phép của ta, nghiêm cấm đi ra. Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh.

Ngay khi Tiêu Hoằng hạ lệnh xong, đằng sau lưng Tiêu Hoằng, khe nứt không gian hình thủy tinh che giấu đằng sau ghế chính dần dần hiện ra.

Nhìn thấy thế, mọi người trong phòng điều khiển không khỏi biến sắc, bọn họ biết khe nứt không gian thủy tinh đó là cái gì, Tiêu Hoằng đang muốn làm gì?

- Lão đại, ngài muốn làm gì?

Thiết Nam nhìn thấy thứ sau lưng Tiêu Hoằng, ánh mắt liền căng thẳng, lên tiếng hỏi. 1

- Ta là vua của Lạc Đan Luân, ta nắm giữ quyền lực tối cao Lạc Đan Luân, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm của vị vua. Ta không phải Cao Long Đình, ta là Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng nhìn mọi người trong phòng điều khiển, gằn giọng nói, ánh mắt tràn ngập khí phách và bi tráng của vương giả.

Nói xong, Tiêu Hoằng lại đội lên Vương Giả Khôi, nhìn mọi người trong phòng một lần nữa, không chùn bước đi vào trong khe nứt không gian thủy tinh, bóng người dần dung nhập.

Vào lúc này, trong lòng Tiêu Hoằng biết rõ, chỉ có con cá lớn như hắn mới có thể thu hút sự chú ý của kẻ địch. Hơn nữa hắn là vua, vua phải có trách nhiệm của vị vua, nhất là vào lúc này, khi chủng tộc gặp nạn, phải dũng cảm đứng ra.

Nhớ ngày đó Cáp Thụy Sâm cũng thế, ở lại Ma Duệ Tinh, cuối cùng bị Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh phanh thây.

Tiêu Hoằng không biết mình sắp sửa gặp phải kết cục như thế nào, chết? May mắn sống sót? Mọi thứ không còn quan trọng, quan trọng là từ khi Tiêu Hoằng giết Lạc Lý Tư, đã học được phải gánh vác mọi điều mình làm.

Trên thực tế, từ khi biết tin tức Mạc Cáp Đốn sắp ra tay, Tiêu Hoằng đã có tính toán này.

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn thế hệ mới muốn đuổi theo, khe nứt không gian thủy tinh đã biến mất, hơn nữa Tiêu Hoằng đã ra tử lệnh, không có lệnh của hắn, trước khi rời khỏi Ma Duệ Tinh, nghiêm cấm người vào trong Tị Kiếp Hào đi ra.

Binh lính 6 sư đoàn Dã Cẩu mặc chiến giáp Liệt Qua, lúc này ánh mắt đầy kiên quyết. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh vì chủng tộc, không ngừng kiểm tra lần cuối chiến giáp Liệt Qua.

Bỗng nhiên, binh lính sư đoàn Dã Cẩu bỗng cảm giác trên đầu có chút khác thường, lúc phản ứng lại, bọn họ nhìn thấy Tiêu Hoằng đội Vương Giả Khôi, khoác áo choàng đen từ trên trời giáng xuống, đứng ngay giữa bọn họ.

Thấy Tiêu Hoằng đột nhiên xuất hiện, binh lính 6 sư đoàn Dã Cẩu chợt thay đổi, bọn họ không ngờ Tiêu Hoằng lại xuất hiện bên cạnh, ánh mắt cùng rung động.

- Cảm ơn bệ hạ, có thể tới gặp chúng ta vào thời gian cuối cùng của cuộc đời.

Kiệt Lặc nhìn Tiêu Hoằng, cảm kích nói.

- Không! Ta không tới gặp các người, mà tới kề vai chiến đấu cùng mọi người.

Tiêu Hoằng nhìn Kiệt Lặc, cười nhạt nói.

- Cái gì? Kề vai chiến đấu. Bệ hạ, ngài...

- Thu hồi những lời không cần thiết của ngươi, ý ta đã quyết, tiết kiệm chút sức, tranh thủ trước khi xuống địa ngục, phải kiểm cho đủ số lời.

Không cho Kiệt Lặc nói hết, Tiêu Hoằng đã lên tiếng.

Đồng thời, lúc này Thái Tư, Vĩ Ngạn, Cố Tư, ba vị Ngự hồn đã đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, không nói nhiều, bọn họ đã quyết theo Tiêu Hoằng liều chết một trận. Vì vinh quang bất khuất cuối cùng của Lạc Đan Luân, vì tộc nhân của mình có thể bình an.

Có lẽ điều này thật ngu xuẩn, nhưng có những lúc, ngu xuẩn cũng là một loại cảnh giới

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play